Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 726: Chủ tịch thị xã Lưu “diễn vai” lãnh đạo Tỉnh ủy
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lúc Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng xuống núi, ít nhất đụng phải ba chiếc xe con, trong đó một chiếc đi ra là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật địa khu Trương Bình An, hai chiếc kia một vị là Cục trưởng địa khu và một vị là Bí thư huyện ủy, đến núi Đại Nghĩa thăm hỏi lãnh đạo. Mọi người đều tự giác dừng xe lại, cùng Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng hàn huyên vài câu.
Trên mặt Trương Bình An tuy rằng tươi cười, giọng điệu cũng thản nhiên. Các lãnh đạo địa khu khác cũng giống như cũng từng là cấp trên của Chu Kiến Quốc, hiện tại Chu Kiến Quốc là Chủ tịch Địa khu, khúc cua trong lòng rất nhiều người nhất thời còn chưa cua qua được, trước mặt Chu Kiến Quốc luôn giữ vẻ rụt rè nào đó. Còn về Chủ tịch thị xã Lưu, Chủ nhiệm Trương cơ bản cũng chỉ gật đầu với hắn một cái, nửa câu khách sáo cũng chẳng nói.
Nếu nói cả cái Địa khu Hạo Dương, có cán bộ cấp huyện cục nào khiến Trương Bình An chán ghét từ đáy lòng, không thể nghi ngờ gì nữa đó chính là Lưu Vĩ Hồng. Người này, lúc là một Bí thư Khu ủy nhỏ bé, đã khiến cho y sượng mặt, công nhiên lột một lớp da mặt của y. Giờ lại khiến cho Tào Chấn Khởi rất bị động, Chủ nhiệm Trương sao có thể khách khí với hắn được?
Chẳng qua Trương Bình An cũng rất rõ, e là trong mắt Lưu Vĩ Hồng, Chủ nhiệm Trương như y chẳng là gì. Trước đây người ta chẳng thèm để y trong mắt, giờ càng hơn vậy nữa.
Vị Bí thư huyện ủy và Cục trưởng kia, rất kính cẩn, cúi đầu khom lưng trước mặt Chu Kiến Quốc, thậm chí còn có chút sợ hãi. Rất rõ ràng, không phải bọn họ đến thăm hỏi Chu Kiến Quốc, biệt thự số 1 đường Đại Nghĩa cách cửa vào không xa. Bỗng nhiên đụng phải Chủ tịch Địa khu Chu trên đường núi, trong lòng khó tránh khỏi hơi thiếu tự nhiên, dường như Chủ tịch Địa khu Chu sau này trong lòng sẽ có cái nhìn đối đầu với họ.
Dù Chu Kiến Quốc không phải là Chủ tịch Địa khu mạnh mẽ, cứng rắn, Địa khu Hạo Dương vẫn là thiên hạ của Tào Chấn Khởi. Nhưng chuyện chốn quan trường ai có thể nói rõ? Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nếu chẳng may ngày nào đó Tào Chấn Khởi điều đi rồi, Chu Kiến Quốc là Bí thư Địa ủy thì sao.
Thậm chí với Chủ tịch thị xã Lưu trẻ tuổi kia hai vị cũng rất khách khí.
Vị này cũng là không thể động vào được.
Tào Chấn Khởi và Tống Hiểu Vệ đều bị hắn chỉnh cho sượng mặt.
Chu Kiến Quốc sa sầm mặt, nói với họ mấy câu rồi đi ngay. Tính cách Chu Kiến Quốc là như vậy, trong lòng không hứng thú, tuyệt đối sẽ không giả vờ giả vịt tươi cười. Có người nói tính tình ông tốt, nhưng không hiểu cách đối nhân xử thế cho tốt, Chu Kiến Quốc luôn làm theo ý mình. Người đã đến địa vị này rồi, đối với cấp dưới, chính là không hiểu đối nhân xử thế.
- Nhìn thấy chưa? Biết Đoàn Bảo Thành và Vương Ninh không dựa được, trong lòng mấy người này đều có ý định cả rồi. Cậu không biết chứ, mấy ngày nay, đường Đại Nghĩa có rất nhiều khách!
Đi đến đoạn không người, Chu Kiến Quốc buồn bã hừ một tiếng, không hài lòng nói.
Vụ án Tổng công ty Xây dựng Hoành Đại dính líu đến nhiều cán bộ lãnh đạo Địa khu, ngoại trừ Đoàn Bảo Thành và Vương Ninh, còn có vài lãnh đạo xử lý cục ủy, cũng đều gặp hạn. Đối với mấy cán bộ cấp thấp, Tào Chấn Khởi thật ra không hề khoan dung, tất cả đều áp dụng thủ đoạn lôi đình.
Lại nói thêm, mấy lãnh đạo cục ủy bị xử lý cũng đều là thân tín của Tào Chấn Khởi, Tào Chấn Khởi chưa chắc đã muốn xử bọn họ theo pháp luật. Nhưng Tào Chấn Khởi cũng không có cách nào khác. Một vụ án lớn như vậy, không thể nào bảo vệ hết các cán bộ bên dưới. Phải phân nặng nhẹ, con người dù có tôn ti giá cả giống nhau, nhưng cũng chia thành ba bảy loại khác nhau. Tào Chấn Khởi thật sự muốn bảo vệ toàn bộ mấy cán bộ này mới là hồ đồ. Đương nhiên, nếu đổi lại một nơi khác, thực sự có khả năng vụ án Tôn Hoành thậm chí sẽ không phát sinh. Nhưng Địa khu Hạo Dương không giống như vậy.
Lưu Vĩ Hồng dám đem vụ án này ra, sẽ không sợ bị Tào Chấn Khởi chèn ép. Tào Chấn Khởi không xử lý một cán bộ quan trọng nào, sao có thể qua được cửa của Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng?
Chỉ có thể thí tốt giữ xe.
Nếu có thể bảo vệ Đoàn Bảo Thành và Vương Ninh, thế thì ảnh hưởng tiêu cực của vụ án này sẽ giảm đi rất nhiều. Tóm lại cán bộ cấp Cục trưởng và cán bộ cấp phó sở không giống nhau. Chỉ xử lý cán bộ cấp Cục, cơ bản cũng có thể hoàn toàn nắm vụ án trong phạm vi địa khu Hạo Dương, không đến mức gây ra động tĩnh quá lớn.
Điều tra xử lý vài lãnh đạo Cục ủy, Địa khu lập tức trống mất vài vị trí Cục ủy quan trọng.
Vị Bí thư huyện ủy kia, chắc không phải đến vì vị trí Cục ủy. Không có ai có thể leo thẳng lên chức vụ nhân vật số một phòng ban, có thể đánh đồng với Bí thư huyện ủy. Ắt hẳn là nhắm vào vị trí Vương Ninh, thậm chí có thể nhắm ngay vị trí của Đoàn Bảo Thành. Dù sao Bí thư huyện ủy trực tiếp lên Phó chủ tịch thường trực Địa khu cũng không phải không có tiền lệ . Chu Kiến Quốc không phải là Bí thư huyện ủy Lâm Khánh trực tiếp đảm nhiệm lên Ủy ban tổ chức Đại Ninh sao?
Cái chức vụ kia, so với Phó chủ tịch thường trực địa khu Hạo Dương còn ngậm vàng hơn.
Đương nhiên, nếu muốn lên Phó chủ tịch Địa khu, chỉ cần chạy đến đường Đại Nghĩa là không đủ, còn phải lên tỉnh thành. Tuy nhiên lường trước tất cả các Bí thư huyện ủy chắc chắn sẽ đi tỉnh thành, mặc kệ nói thế nào, cứ chạy đến đường Đại Nghĩa một chút cũng sẽ không chịu thiệt.
Còn vị cục trưởng kia, có khả năng là ngắm vài cái ghế trống quan trọng của nhân vật số một Cục ủy. Tuy rằng cùng là cấp Cục trưởng, nhưng giữa các cục khác nhau, thực quyền cũng khác biệt lớn.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Bất kể là vị trí Đoàn Bảo Thành hay là vị trí Vương Ninh, cũng chẳng có chút quan hệ gì với họ!
Chu Kiến Quốc trố mắt một chút, dừng bước, nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, trong mắt mang theo ý trưng cầu, cũng có niềm vui bất ngờ.
Bình thường, Lưu Vĩ Hồng không ăn nói lung tung. Nếu nói như vậy, chắc chắn còn có câu dưới.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chủ tịch Địa khu, ngài thấy Hàn Quân Hạo thế nào? Tiếp nhận vị trí Phó chủ tịch thường trực Địa khu thì sao?
- Hàn Quân Hạo?
Chu Kiến Quốc không tưởng được.
Hàn Quân Hạo là Phó chủ tịch Địa khu phân công quản lý công nghiệp khoáng sản, cũng là thân tín của Tào Chấn Khởi. Chu Kiến Quốc không nghĩ muốn Hàn Quân Hạo tiếp nhận vị trí Đoàn Bảo Thành chút nào, thế không phải đều giống nhau sao? Phó chủ tịch thường trực Địa khu cũng sẽ giống như trước không đi cùng đường với ông.
- Ở tỉnh hẳn là sẽ có suy xét toàn diện?
Chu Kiến Quốc bắt đầu cất bước về phía trước, miệng nói. Kỳ thật lờ mờ tỏ ý kiến phản đối của mình.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chủ tịch Địa khu, xin thứ cho tôi nói thẳng, việc này nếu muốn tỉnh sắp đặt, chúng ta và Bí thư Tào, rất có thể cục diện hai bên đều thua. Tất cả mọi người đều chẳng kiếm được chút điểm lợi nào.
Chu Kiến Quốc lại một lần nữa dừng bước, kinh ngạc nhìn Lưu Vĩ Hồng:
- Nói vậy là sao?
- Vụ án Công ty Hoành Đại, tốt nhất chúng ta giải quyết trong phạm vi Địa khu. Đoàn Bảo Thành giáng chức điều đi, Vương Ninh xử theo pháp luật. Hai vị trí Phó chủ tịch thường trực Địa khu và Phó chủ tịch Địa khu này, chúng ta tự nắm. Nếu đợi Tỉnh sắp xếp, không khỏi phát sinh nhiều chi tiết. Ai biết sẽ phái xuống dạng cán bộ gì? Chưa chắc đã có lợi cho chúng ta, đương nhiên cũng chưa chắc có lợi cho Bí thư Tào. Ý kiến của tôi rất đơn giản, vị trí Phó chủ tịch thường trực Địa khu cấp cho Hàn Quân Hạo, hai vị trí Phó chủ tịch của y và Vương Ninh, là của chúng ta!
Lưu Vĩ Hồng trực tiếp nói, đương nhiên giọng ép xuống khá thấp.
Ttrước mặt Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng từ trước đến nay luôn nói thẳng, rất ít quanh co lòng vòng.
- Vĩ Hồng, khẩu khí cũng không nhỏ đâu…
Chu Kiến Quốc không khỏi bật cười.
Lưu Vĩ Hồng là một Chủ tịch thị xã, nói tới sắp xếp nhân sự ba vị trí Phó chủ tịch Địa khu, giọng điệu lại chắc chắc như thế, giống như hắn là Bí thư Tỉnh ủy vậy. May là Chu Kiến Quốc, nếu đổi một người khác, còn không nhảy dựng lên mới lạ.
Ương bướng không đổi!
Lưu Vĩ Hồng cười duỗi tay ra trước mặt nói:
- Chủ tịch Địa khu, mời!
Chu Kiến Quốc chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước, hai hàng lông mày hơi dựng lên, hiển nhiên trong đầu đang suy nghĩ về những gì Lưu Vĩ Hồng nói. Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không bắn tên không đích .
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều trầm tư, chậm rãi đi về phía biệt thự số 1.
Vừa đi vào số 1 biệt thự cửa, Chu Kiến Quốc hai hàng lông mày giãn ra buồn bã nói:
- Vĩ Hồng, thật sự cứ buông tha Đoàn Bảo Thành như vậy sao?
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Chủ tịch Địa khu, buông tha một Đoàn Bảo Thành, đổi lấy hai vị trí Phó chủ tịch Địa khu, tôi thấy khá lời. Đoàn Bảo Thành ác giả ác báo, thoát được hôm nay không trốn được ngày mai. Nếu có thể đề bạt vài cán bộ có năng lực thật sự lên những vị trí quan trọng, rõ ràng lợi lớn hơn hại! Mời Chủ tịch Địa khu suy nghĩ kỹ!
Chu Kiến Quốc hơi buồn một chút, thở hắt ra, dường như gật đầu.
Theo cách của Lưu Vĩ Hồng, Tào Chấn Khởi nhận được khả năng cân bằng rất lớn. Chu Kiến Quốc đồng ý không truy cứu trách nhiệm Đoàn Bảo Thành, đồng thời đề nghị Hàn Quân Hạo đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực Địa khu, lợi thế như vậy, Tào Chấn Khởi rất khó cự tuyệt. Như vậy, thiếu hai vị trí của Hàn Quân Hạo và Vương Ninh, đương nhiên sẽ do Chu Kiến Quốc lần lượt bổ sung người. Kể từ đó, tám Phó chủ tịch Địa khu bên Ủy ban nhân dân ít nhất có thể đảm bảo hai người là thân tín của Chu Kiến Quốc, khi triển khai công tác sẽ thuận tay hơn.
Đương nhiên, quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ cấp phó Địa khu là ở tỉnh, không phải ở Địa khu, nhưng Tào Chấn Khởi và Chu Kiến Quốc sau lưng có hai vị đại lão quan trọng là Phương Đông Hoa và Lý Dật Phong, thực sự muốn sắp xếp như vậy cũng chẳng có gì là khó.
- Nếu nói như vậy, ai tới tiếp nhận công tác khoáng sản tài nguyên kia?
Chu Kiến Quốc hỏi. Xem ra ông ta đã quyết định làm theo phương án của Lưu Vĩ Hồng, bắt đầu suy xét kỹ các phương diện vấn đề. Vị trí của Vương Ninh để Đặng Trọng Hòa tiếp nhận, cái này bọn họ đã sớm thương lượng xong. Hiện nay còn một vị trí Phó chủ tịch Địa khu, Chu Kiến Quốc trong khoảng thời gian ngắn cũng không chọn được người thích hợp. Khoáng sản tài nguyên cũng là công việc khá quan trọng, tùy tiện chọn một người đến quản lý, chắc chắn không được.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Ngài xem Phó cục trưởng Trương Bích Thành thế nào?
- Lão Trương của Cục Khai thác mỏ Thanh Phong?
Chu Kiến Quốc rất là kinh ngạc, thật sự chưa từng dự đoán được Lưu Vĩ Hồng sẽ đề xuất người này.
Trương Bích Thành là Phó cục trưởng Cục khai thác mỏ Thanh Phòng, tham gia chỉ huy công tác cứu viện tai nạn mỏ 72, quan hệ khá thân với Lưu Vĩ Hồng.
- Chính là ông ta, Phó cục trưởng Trương xuất thân là cán bộ, vẫn công tác ở Cục Khai thác mỏ, công việc khoáng sản tài nguyên này ông ta rất quen thuộc. Hơn nữa ông ta là Phó cục trưởng được phân công quản lý công tác cứu viện tai nạn mỏ, về vấn đề an toàn sản xuất và cứu viện sự cố tai nạn mỏ, đều cókinh nghiệm phong phú. Bản thân ông ta là cán bộ cấp phó sở, điều đến Địa khu chúng ta, chỉ là điều chuyển ngang thôi, lực cản hẳn sẽ không quá lớn. Người này phẩm chất tốt lắm, tôi cảm thấy ông ta hoàn toàn có thể trở thành cánh tay đắc lực của Chủ tịch Địa khu.
Chu Kiến Quốc cũng cười, gật đầu nói:
- Ừ, tôi cũng có ấn tượng tốt với lão Trương này.