Quan Gia

Chương 1311: Lại xảy ra chuyện lớn?




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1311: Lại xảy ra chuyện lớn?

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Hôm nay, Ngụy Phượng Hữu đi làm đến muộn.

Tối hôm qua, ông ta cùng mấy người bạn gặp nhau, có uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng. Buổi sáng liền dậy muộn một chút. Ăn xong bữa sáng, từ ký túc xá đến, hai tay chắp ở sau lưng, chậm rãi đi tới trụ sở làm việc của Chính quyền khu.

Ký túc xá Khu và Trụ sở làm việc Khu ủy ở cùng trong một sân. Ngụy Phượng Hữu đi bộ từ Ký túc xá số 1 đến Trụ sở làm việc của Chính quyền Khu, chỉ mất vài phút.

Trong lúc này, tâm tình của Ngụy Phượng Hữu vẫn thực sự không tồi.

Tình hình thu hút vốn đầu tư ở khu Ninh Dương đang rất tốt. Tuy rằng không phải do Chủ tịch khu Ngụy dẫn tài chính và khách thương vào, nhưng những xí nghiệp này trụ lại ở khu Ninh Dương cũng là sự thật không cần tranh cãi. Chỉ cần những xí nghiệp này lần lượt được xây dựng lên, khu Ninh Dương sẽ có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc đó mới thực sự xứng đáng với danh tiếng là một khu kinh tế mới cấp quốc gia.

Mấy ngày hôm trước, Bí thư Hách Chi Húc còn đặc biệt gọi ông ta tới, yêu cầu ông ta "cố gắng làm cho tốt", nhất định phải làm ra thành tích. Ngụ ý, Bí thư Hách cũng rất hài lòng tới tình hình lúc này của Ninh Dương.

Ngụy Phượng Hữu biết, "khu kinh tế mới cấp quốc gia " Ninh Dương này vẫn là nỗi buồn phiền của Bí thư Hách Chi Húc. Ninh Dương lên cấp khu trực thuộc thành phố, và được xác định là khu kinh tế mới cấp quốc gia, là do Hách Chi Húc khi đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy đã đánh nhịp đưa ra quyết định trọng đại. Cũng bởi vậy, Ngụy Phượng Hữu mới thăng quan thêm một bậc, cứng rắn trở thành cán bộ cấp Cục.

Nhưng sau khi xây dựng khu Ninh Dương, tình hình thu hút vốn đầu tư cũng rất không lý tưởng, khách thương lớn một chút, đều đi Minh Châu, rất ít người đến Kinh Hoa. Ngẫu nhiên có một hai người như vậy đi tới, bình thường đều loanh quanh trong nội thành. Các Bí thư khu ủy, Chủ tịch khu trong nội thành này sống chết tiếp cận trước, cũng không lưu lại một chút khe hở nào cho vùng ngoại thành. Ngụy Phượng Hữu dùng mọi cách cũng khó có thể sát lại. Cho dù có Bí thư khu ủy Đới Lâm ù ù cạc cạc kia, khiến Ngụy Phượng Hữu đã thuận lợi đem hết thế võ trong người ra, nhưng thu hoạch cũng chẳng hơn là mấy.

Bởi vì ông ta xuất thân là thư ký của Hách Chi Húc, sau khi khu Ninh Dương được xây dựng lại không làm ra được chút thành tích gì về xây dựng kinh tế, trên mặt Hách Chi Húc cũng không có ánh sáng. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà sau khi Đới Lâm rời chức, Ngụy Phượng Hữu cũng không thể theo trình tự tiếp quản, trở thành Bí thư khu ủy được nữa.

Long Bảo Quân kiên quyết không đồng ý.

Ngụy Phượng Hữu biết, Chủ nhiệm Long làm như vậy không phải là có ý kiến với ông ta. Trước kia, khi Long Bảo Quân làm Chủ tịch thành phố, mặt ngoài ông ta hợp tác với Bí thư Hách cũng không tệ lắm, trên thực tế lại có mâu thuẫn thật lớn. Đây cũng là thái độ bình thường của quan trường trong nước. Bình thường nhân vật số một và số hai không cùng chí hướng.

Mặc dù Hách Chi Húc đã từ chức Bí thư Thành ủy, nhưng thứ hạng của ông ta ở Tỉnh ủy dường như vẫn đứng trước Long Bảo Quân, nhưng trong việc liên quan đến bố trí nhân sự thành phố Kinh Hoa, cũng không tiện nhúng tay vào một cách quá lộ liễu.

Chẳng qua, cuối cùng Long Bảo Quân cũng không thể như ý nguyện đưa thân tín của mình vào vị trí Bí thư khu ủy Ninh Dương, mà làm lợi cho Lục Đại Dũng, nhân lúc sơ hở kéo Lưu Vĩ Hồng từ Văn phòng Cục giám sát quản lý giám sát tài sản nhà nước lại đây.

Chắc hẳn Long Bảo Quân cũng vô cùng buồn bực.

Hiện tại, tình thế khu Ninh Dương có thay đổi lớn, ngay cả Hách Chi Húc cũng có chút phấn chấn, hy vọng Ngụy Phượng Hữu có thể cố gắng trợ giúp Lưu Vĩ Hồng, làm ra một chút thành tích, để những kẻ đang chờ chế giễu ông ta thấy được, Bí thư Hách Chi Húc, vẫn thực sự không tồi. Đồng thời cũng chứng minh được khả năng nhìn người của Hách Chi Húc.

Cho nên mấy tháng này, Ngụy Phượng Hữu quả thật hết sức tận tâm trong công tác.

Chỉ có mấy ngày hôm trước, khi phát sinh sự kiện "Thân Chấn Phát ", khiến trong lòng Ngụy Phượng Hữu có thoáng không yên.

Nhưng lão Thân đã hơn năm mươi tuổi, lui ra thì cũng lui đến đây rồi. Mấy năm nay, Ngụy Phượng Hữu coi như đã rất chiếu cố tới Thân Chấn Phát, cũng không ... phụ lòng ông ta.

- Chủ tịch khu Ngụy, buổi sáng tốt lành!



Một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.

- Ha hả, Chủ nhiệm Long, xin chào!

Ngụy Phượng Hữu không cần quay đầu, cũng biết là Bí thư Ủy ban kỷ luật Khu Long Hùng đang tới đây. Long Hùng cũng đã đến bốn mươi tuổi, cơ bản tương đương với Ngụy Phượng Hữu. Khi xây dựng khu Ninh Dương, trực tiếp từ Ủy ban Kỷ luật trung ương xuống đánh bóng danh tiếng.

- Chủ nhiệm Long, sao vội vã vậy, đi đâu đấy?

Ngụy Phượng Hữu thuận miệng hỏi một câu.

Ở trong trụ sở, Ủy ban kỷ luật Khu có một khu văn phòng riêng, không ở trong tòa nhà lớn của Khu ủy, cũng không ở trong tòa nhà Chính quyền khu. Coi bộ dạng này của Long Hùng, chắc là chuẩn bị đi tới trụ sở làm việc của Khu ủy.

Long Hùng cười nói:


- Bí thư Lưu hẹn gặp, tôi đây là phụng mệnh đi tới văn phòng Bí thư nhận lệnh.

Vóc dáng Long Hùng trung bình, có hơi cao, dáng người tiêu chuẩn, mang một cặp kính đen, đi đường không vội vàng không hấp tấp, nhìn qua rất có phong độ, hoàn toàn khác với dáng vẻ mập mạp ưỡn ngực thóp bụng của phần lớn cán bộ lãnh đạo.

- Có phải không? Phát sinh án tử lớn nào sao?

Ngụy Phượng Hữu hơi kinh hãi, hỏi.

Bởi vì hệ thống Ủy ban kỷ luật tương đối độc lập, Long Hùng lại trực tiếp từ Ủy ban Kỷ luật trung ương xuống, cho nên ở Ninh Dương xem như "phái tự thành", vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với nhân vật số một của Chính quyền Khu ủy. Tuy nhiên Ngụy Phượng Hữu đối nhân xử thế thành thạo, nên quan hệ cá nhân của ông ta với Long Hùng cũng không tồi. Trước đây, khi Long Hùng phá án, Ngụy Phượng Hữu thường đưa ra ý kiến ủng hộ.

Long Hùng lắc đầu, nói:

- Cái này thì tôi cũng không rõ lắm. Trong điện thoại, Bí thư Lưu cũng chưa nói là chuyện gì.

Sự thật đúng là như thế. Long Hùng không nói dối. Vừa rồi Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại cho ông ta, đúng là đã nói có chút việc, mời Chủ nhiệm Long đi sang nói chuyện.

Ngụy Phượng Hữu liền hiểu mình không nên hỏi tiếp, cười gật đầu, và chia tay Long Hùng, tiếp tục đi về phía trụ sở làm việc của Chính quyền Khu. Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của ông ta lại vang lên một cách gấp gáp.

- A lô?

- Chủ tịch khu Ngụy, Chủ tịch khu Ngụy, không tốt rồi...

Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói đầy hoảng sợ của Thân Chấn Phát, ông ta đang thở hổn hển cho thấy bản thân đang rất kinh hãi.

- Chuyện gì? Đừng có hoảng hốt như vậy!

Ngụy Phượng Hữu lập tức rất bất mãn, quát to, giọng nói có phần răn dạy.

Thân Chấn Phát càng ngày càng kỳ cục. Trước kia xử sự còn có vẻ điềm tĩnh. Mấy ngày nay lại thay đổi hoàn toàn giống như một người khác. Tuy rằng nói Tô Hồng Hồng nhảy lầu tự sát, Liên Hàn Mai bị Cục công an bắt, đúng là một đả kích lớn đối với ông ta, nhưng cũng không thể lớn đến mức như thế.

- Cái kia... Cái kia… Tô Hồng Hồng tố cáo chúng ta, cô ta tố cáo chúng ta...


Trong điện thoại, Thân Chấn Phát nói năng không đầu không đuôi.

- Nói vớ nói vẩn!

Sắc mặt Ngụy Phượng Hữu lập tức liền trầm xuống.

- Không phải là anh vừa đi uống rượu về đấy chứ?

Không thì tại sao lại ăn nói lung tung như vậy?

Tô Hồng Hồng cũng đã chết, cô ta có thể tố cáo cái gì? Chẳng lẽ Thân Chấn Phát gặp quỷ!

- Không đúng không đúng. Chủ tịch khu Ngụy, chuyện là như vậy, Tô Hồng Hồng để lại hai quyển nhật kí, bên trong có ghi lại lung tung gì đó, chuyện chúng ta... chúng ta trước kia cùng nhau uống rượu đánh bài, đều ghi cả ở bên trong...

Thân Chấn Phát cũng ý thức được mình quá mức hoảng sợ, vội vàng hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, lắp bắp giải thích mọi chuyện.

Ngụy Phượng Hữu lập tức biến sắc, không nhịn được nhìn xung quanh vài lần, sau đó cầm điện thoại, đi đến một chỗ tương đối hẻo lánh địa. Thư ký của ông ta cũng là người thông minh, thấy thế biết cuộc điện thoại này rất quan trọng đối với Chủ tịch khu Ngụy, liền lập tức lùi lại vài bước, cẩn thận cảnh giác nhìn bốn phía, đề phòng có người bất ngờ xông bừa qua đây quấy rầy Ngụy Phượng Hữu.

- Sao anh lại để xảy ra chuyện này!

Một lát sau, Ngụy Phượng Hữu đứng ở bên đó gầm lên giận dữ, khiến thư ký phải hoảng sợ, vụng trộm nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt Ngụy Phượng Hữu trở nên xanh mét, gân xanh nổi đầy trên cổ, vẻ mặt có chút thất thố.

Không biết lại xảy ra cái chuyện lớn gì, hay ai khiến Chủ tịch khu Ngụy nóng giận tới vậy.

- Chủ tịch khu, Chủ tịch khu, này tôi cũng không thể ngờ được mà... Tôi nào biết được rằng Tô Hồng Hồng lẳng lơ kia hóa ra lại ngầm để lại chiêu thức ấy. Cô ta làm vậy là muốn kéo chúng ta cùng chịu tội thay cô ta mà... Chủ tịch khu, anh nhất định phải cứu tôi, nhất định phải cứu cứu tôi. Lúc này, tôi cũng đã thành nhà tan người mất, a a...

Trong điện thoại, Thân Chấn Phát bỗng nhiên gào khóc lên.


Lại nói tiếp, quả thật ở vào tình cảnh như Thân Chấn Phát cũng thật sự nên khóc rống một phen. Tình nhân yêu quý nhất đã qua đời, vợ thì bị bắt vào Cục công an, bản thân mình chẳng những bị lột mất chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, rõ ràng cũng muốn vào Cục công an. Suy cho cùng, vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, thì trong lòng Thân Chấn Phát đều biết. Nếu đem cái rắm giũ cả ra, làm không tốt thì thật sự phải chết xuống suối vàng làm đôi uyên ương đồng mệnh với Tô Hồng Hồng.

Nói nhà tan người mất cũng không quá đáng.

- Đồ khốn kiếp!

Ngụy Phượng Hữu sửng sốt, một lúc lâu sau, hạ giọng, từ sâu trong cổ họng gằn ra một câu như vậy, sắc mặt lại từ xanh mét chuyển sang đỏ bừng, máu giống như muốn chảy đến nơi.

Sao anh không chết đi!

Những lời này, Ngụy Phượng Hữu thật vất vả mới có thể nhịn xuống, không buột miệng nói ra.

Rất rõ ràng, hiện tại Thân Chấn Phát đang trong trạng thái điên dại, tâm lý yếu ớt tới cực điểm rồi, thật sự giống với một người sắp chết, chỉ cần đánh nhẹ thêm một quyền, không chừng sẽ thấy diêm vương. Nếu chẳng may Thân Chấn Phát điên lên, tự mình nói lung tung một hồi, chẳng phải là không xong rồi?

- Chủ tịch khu, cứu cứu tôi, Chủ tịch khu...

Thân Chấn Phát vừa khóc, vừa đau khổ cầu xin.


Hiện tại, ông ta đã thật sự cùng đường. Vừa rồi, ông ta mới nghe được tin tức, Tô Lợi Quốc trực tiếp giao hai quyển nhật ký của Tô Hồng Hồng vào trong tay Lưu Vĩ Hồng!

Đúng lúc biết được tin tức này, Thân Chấn Phát Uyển Như cảm thấy như sét đánh ngang tay, thiếu chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Đã chết, đã chết. Lúc này chết chắc rồi!

Hiện tại, cọng rơm cứu mạng duy nhất của ông ta chính là Ngụy Phượng Hữu.

Ngụy Phượng Hữu thở hổn hển, cố gắng giữ bình tĩnh. Càng ở thời điểm mấu chốt, càng không thể kích động, khác nào tự mình làm loạn trận tuyến.

- Hiện tại anh đang ở chỗ nào?

Thở hổn hển một hồi, Ngụy Phượng Hữu dần dần bình tĩnh trở lại, lạnh lùng hỏi.

- Tôi, tôi ở văn phòng... Tôi ở trong WC...

Thân Chấn Phát khóc tướng lên.

Đồ vô dụng!

Ngụy Phượng Hữu gần như muốn mắng ông ta.

- Anh nghe tôi, đừng cuống. Anh là một người đàn ông cũng lớn tuổi rồi, làm vậy không sợ mất mặt hay sao?

Ngụy Phượng Hữu bực bội đến cực điểm quát:

- Tôi sẽ lập tức rời khỏi văn phòng, anh cắp mông tới đây cho tôi, rồi cố gắng nói cho rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!

Nói xong, Ngụy Phượng Hữu mạnh mẽ cắt đứt điện nói, xanh mặt, đi nhanh về phía trụ sở làm việc của Chính quyền.

Thư ký vội vàng thật cẩn thận đuổi theo phía sau, sắc mặt cũng lúc xanh lúc trắng, tâm trạng không chắc chắn. Vừa rồi, tuy rằng đứng ở một khoảng cách khá xa, loáng thoáng cũng nghe câu được câu chăng, dường như bên Thân Chấn Phát, lại có náo loạn.

Quan hệ Chủ tịch khu Ngụy và Thân Chấn Phát, bí thư nhưng lại rất rõ ràng.

- Chào Chủ tịch khu... Ngụy.

Dọc theo đường đi, những người nhìn thấy ông ta, đều vô cùng vui vẻ chào hỏi Ngụy Phượng Hữu. Tuy nhiên cũng chỉ nói được vài câu, liền cứng rắn nuốt những câu tiếp theo trở vào, có chút sợ hãi cúi đầu, vội vàng vội vội tránh ra chỗ khác, tuyệt đối không dám dừng lại.

Sắc mặt Ngụy Phượng Hữu, thật sự rất đáng sợ.

Lại xảy ra chuyện lớn?