Quan Gia

Chương 1310: Chí lớn gặp nhau




Đêm khuya, trụ sở thường ủy Thành ủy vô cùng yên tĩnh. Chiến sĩ cảnh vệ trực ban vẫn vô cùng tỉnh táo, đầy trách nhiệm, giơ tay ngăn cản xe Audi đang chậm rãi tới gần.

Đã trễ thế này, tất nhiên thư ký Quan Minh Chính của Lục Đại Dũng đã nghỉ ngơi, không còn ai đứng ngoài cửa chờ đón Lưu Vĩ Hồng. Tuy nhiên, Lục Đại Dũng đã tự mình gọi điện thoại thông báo với Phòng bảo vệ. Sau khi chiến sĩ cảnh vệ trực ban xác nhận thân phận của Lưu Vĩ Hồng liền lập tức phất tay cho đi qua.

Trụ sở thường ủy Thành ủy được xây dựng cách đây cũng khá lâu. Thành phố Kinh Hoa cũng được xem là một thành phố lâu đời. Sau khi nhà nước được thiết lập, nó vẫn có địa vị khá đặc biệt. Dù rằng mấy năm trước thành phố Kinh Hoa mới được xác định là thành phố cấp phó tỉnh, trên thực tế so với thành phố thị trấn bình thường, lại có địa vị càng thêm trọng yếu. Qua nhiều thế hệ, nơi đây nếu không phải là nơi đế vương ở, thì cũng là đó là hành dinh của Tổng đốc tuần phủ.

Cho nên, cảnh vật xung quanh Thường ủy Thành ủy thành phố Kinh Hoa tuyệt đẹp, cũng không có chút gì giống với Trụ sở Thường ủy dưới Tỉnh ủy.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng đến trụ sở Thường ủy Thành ủy. Hắn đã đảm nhiệm được bốn tháng, khẳng định đã phải đi tới nhà Lục Đại Dũng để thăm hỏi. Đây là lễ tiết cơ bản nhất. Xe Audi chạy trên con đường mòn rợp bóng cây.

Mấy năm trước, Trụ sở Thường ủy Thành ủy mới xây dựng khu biệt thự, phân cho lãnh đạo Thường ủy Thành ủy và các lãnh đạo cấp thành phố có thâm niên khác ở lại. Tuy nhiên, nó khác biệt với biệt thự của Trụ sở Thường ủy Tỉnh ủy. Trụ sở Thường ủy Thành ủy xây dựng các biệt thự liên tiếp nhau, một cái lại tiếp một cái, chỉ có mấy biệt thự là được bố trí riêng.

Lục Đại Dũng ở biệt thự số 3 bên trong đó.

Bí thư Thành ủy Thành phố Kinh Hoa tiền nhiệm, Phó Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm Hách Chi Húc và Bí thư Thành ủy, Thường ủy Tỉnh ủy đương nhiệm Long Bảo Quân, cũng không ở trong Trụ sở Thường ủy Tỉnh ủy, mà vẫn ở trong trụ sở Thường ủy Thành ủy. Họ sống đã quen, không muốn chuyển đi nơi khác. Khu biệt thự trong Trụ sở Thường ủy Thành ủy được bố trí liền kề với nhau, điều kiện ở đây cũng không kém gì so với khu biệt thự riêng của Trụ sở Thường ủy Tỉnh ủy.

Lục Đại Dũng và hai vị Bí thư này không ở cùng một khu biệt thự.

Xe Audi chạy thêm vài phút, mới đến được phía trước biệt thự của Lục Đại Dũng, nhẹ nhàng đậu sát vào lề đường, không tiến vào trong biệt thự. Lưu Vĩ Hồng xuống xe, cũng khá cẩn thận khi đóng cửa, cố gắng tránh không gây ra tiếng động quá lớn.

Đêm đã khuya, phần lớn những người chủ của các biệt thự quanh đây đều đã nghỉ ngơi, Bí thư Lưu phải có ý thức công cộng.

Cửa chính của biệt thự chỉ khép hờ, từ kẽ hở của cửa hắt ra ánh đèn.

Lưu Vĩ Hồng vừa mới đi tới gần, cánh cửa liền mở ra. Vợ của Lục Đại Dũng - dì Trương tươi cười đứng bên trong, hạ giọng nói:

- Vĩ Hồng, đến rồi sao?

Lưu Vĩ Hồng vội vàng hơi hơi cúi đầu về phía Dì Trương, nói:

- Chào dì Trương.

- Được, được, mau vào đi. Lão Lục đang chờ cháu đấy.

Có thể xem dì Trương là người quen cũ của Lưu Vĩ Hồng. Trước kia, khi còn ở địa khu Hạo Dương, bà đã tiếp đón Lưu Vĩ Hồng không chỉ một lần, biết người thanh niên này, chẳng những là con cháu dòng chính của nhà họ Lưu, cũng là trợ thủ quan trọng nhất trong lúc này của lão Lục ở thành phố Kinh Hoa. Bởi vì Lưu Vĩ Hồng vừa đến, trên mặt Lục Đại Dũng thường thường có thể nhìn thấy vẻ thư thái tươi cười.

Dì Trương cũng không mảy may để ý đến chuyện đêm khuya mà Lưu Vĩ Hồng còn đến “quấy rầy” Lục Đại Dũng. Đã trễ thế này mà Lưu Vĩ Hồng còn vội vã chạy tới, khẳng định là đã xảy ra chuyện không nhỏ.

Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng khách, Lục Đại Dũng đang ngồi ở đi văng liền mỉm cười vẫy Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng nhanh chân bước đến, cẩn thận cúi đầu về phía Lục Đại Dũng chào hỏi, sau đó mới ngồi xuống một bên sô pha. Dì Trương tự mình rót cho hắn một chén trà nóng, lại đem đĩa hoa quả đặt trước mặt Lưu Vĩ Hồng, khẽ cười nói:

- Vĩ Hồng, uống nước ăn hoa quả đi.



- Dạ, cảm ơn dì Trương.

Lưu Vĩ Hồng theo lời cầm lấy một miếng táo đặt ở trước mặt mình, nhưng lại không ăn.

- Lão Lục, Vĩ Hồng, vậy hai người cứ trò chuyện, tôi trở về phòng nghỉ ngơi.

Dì Trương dặn dò một câu, rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lục Đại Dũng và Lưu Vĩ Hồng ngồi đối diện nhau.

Lưu Vĩ Hồng lập tức mở túi công văn màu vàng đang cầm trong tay, lấy từ bên trong ra hai quyển nhật ký, đưa cho Lục Đại Dũng, nói:

- Chủ tịch thành phố, đây là nhật kí của Tô Hồng Hồng, mời chú xem qua.


- Tô Hồng Hồng này, còn muốn làm ra không ít chuyện.

Lục Đại Dũng nhận lấy, thuận miệng nói.

Thực ra, Lục Đại Dũng khẳng định sẽ không đi chú ý tới quan hệ nam nữ không rõ ràng giữa một Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục khu cấp dưới và giáo viên trường trung học. Nhưng chuyện đã ra như vậy, ông ta cũng phải chú ý. Thân là Chủ tịch của một thành phố, ngoại trừ mệt chết, cũng không còn cách nào. Tuy nhiên sau khi Tô Hồng Hồng nhảy lầu tự sát, dẫn tới chuyện người nhà bao vây trụ sở Khu ủy Ninh Dương, khiến cho ông ta càng phải quan tâm.

Lưu Vĩ Hồng này không phải vừa mới đến Ninh Dương chưa được bao lâu sao? Bỗng nhiên phát sinh tình hình nghiêm trọng như vậy, sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

- Đúng vậy, chuyện giữa Tô Hồng Hồng và Thân Chấn Phát, đã ồn ào huyên náo nhiều năm này. Lần này xem như may mắn trùng hợp, liền tổng hợp lại mà phát ra lần cuối.

- Ừ, cô ta cũng là người đáng thương.

Lục Đại Dũng gật gật đầu, nói, thuận tay mở quyển nhật kí ra.

Tô Hồng Hồng bị xỉ nhục trước mặt mọi người, nhảy lầu tự sát, áo rách quần manh, nhưng cũng có chỗ đáng thương. Hơn nữa cô ta cũng đã qua đời, những lời này của Lục Đại Dũng, cũng là tỏ lòng thương hại và thông cảm đối với người chết.

- Chữ viết cũng không tệ...

Lục Đại Dũng nhìn nhật kí một chút, đại thể cũng có cảm giác giống với Lưu Vĩ Hồng.

Hai quyển nhật kí này rất dầy, ghi lại tất cả suy nghĩ và những chuyện quan trọng mà Tô Hồng Hồng trải qua trong mấy năm vừa qua. Dựa theo độ dầy mà tính, tương đương với một quyển truyện dài. Nếu Lục Đại Dũng xem hết toàn bộ từ đầu đến cuối, ít nhất cũng phải hơn một giờ, đấy là với tốc độ đọc vô cùng nhanh. Vừa rồi, khi Lưu Vĩ Hồng lật xem, đã đánh dấu những “Chương và tiết” trọng điểm, Lục Đại Dũng chỉ cần xem nội dung ở những chỗ này, còn những chỗ khác đều là những việc linh tinh liên quan đến cuộc sống hằng ngày của Tô Hồng Hồng, có thể không cần để ý tới.

Có thể dự đoán được, đường đường là Chủ tịch của một thành phố, cán bộ lãnh đạo cấp phó tỉnh, cũng sẽ không có hứng thú đến chuyện văn thơ, chuyện phong lưu của một giáo viên nữ đã qua đời.

Nhìn hai quyển nhật kí hàng ngày này, lông mày Lục Đại Dũng liền nhíu lại, hơi tức giận nói:


- Thân Chấn Phát làm như thế thật đáng giận!

Ngay từ đầu trong nhật kí của Tô Hồng Hồng đã nói rõ, ban đầu cô không muốn làm tình nhân của Thân Chấn Phát. Thân Chấn Phát lợi dụng sự yếu đuối của phụ nữ cùng tâm lý hư vinh của cô, lấy tiền bạc và vị trí công tác tốt làm mồi, hết lần này tới lần khác, mạnh mẽ bám lấy Tô Hồng Hồng. Do đó tâm tính Tô Hồng Hồng mới dần dần chuyển biến. Trong việc này, không loại trừ khả năng vỡ bình ra chuyện.

Lục Đại Dũng vừa vặn nhìn một đoạn này, tự nhiên có chút không hài lòng.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Nếu chỉ có một chút việc như vậy, Thân Chấn Phát còn có thể coi là là cán bộ tốt.

Lục Đại Dũng không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Vĩ Hồng, lời nói này có phần hơi nặng đấy, một gậy tre đập vỡ một tảng đá lớn.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Nói ra nghe không hay, nhưng lại là sự thật.

Lục Đại Dũng liền sửng sốt một chút, lát sau, nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Lời Lưu Vĩ Hồng nói chính là lời nói thật.

Đội ngũ cán bộ hiện nay hoàn toàn không thể so sánh nổi với đội ngũ cán bộ khi bọn họ vừa mới tham gia công tác. Giống như lời Lưu Vĩ Hồng vừa nói, rất nhiều cán bộ lãnh đạo hiện tại chỉ vì một chút “Ham muốn” như vậy thật sự vẫn có thể coi là cán bộ tốt.

Lục Đại Dũng tiếp tục xem nhật kí, lông mặt càng nhíu chặt lại. Ước chừng nửa giờ sau, về cơ bản Lục Đại Dũng đã xem xong những trọng điểm mà Lưu Vĩ Hồng đã “gạch ra” cho ông ta. Ông ta chậm rãi đóng quyển nhật kí lại, đập đập vào tay bên kia mấy cái, rồi mới đặt quyển nhật kí xuống bàn trà trước mặt, thuận tay cầm lấy một điếu thuốc lá. Lưu Vĩ Hồng liền châm lửa cho ông ta. Lục Đại Dũng lại lấy thêm một điếu thuốc lá đưa cho Lưu Vĩ Hồng.

- Vĩ Hồng, đó là một ổ án hả...


Hút mấy hơi, Lục Đại Dũng mới chậm rãi nói.

Lục Đại Dũng tán thành với phân tích của Lưu Vĩ Hồng. Trong nhật kí của Tô Hồng Hồng, dựa theo trình tự thời gian ghi lại, không có khả năng là giả. Trên cơ bản, có rất nhiều tình huống được ghi lại trong nhật ký, có thể tin là thật.

- Vâng, vừa rồi cháu đã thống kê qua một chút, trong nhật ký đề cập đến cán bộ cấp Cục phó trở lên, có chín người. Trong đó bao gồm Ngụy Phượng Hữu và Trương Lực Trữ. Nếu thật sự muốn điều tra đi xuống, chính là một ổ án.

Lưu Vĩ Hồng cũng trầm giọng nói.

Người gọi là Trương Lực Trữ, là Phó chủ tịch khu Ninh Dương được phân công quản lý công tác giáo dục, là người lãnh đạo trực tiếp của Thân Chấn Phát. Thân Chấn Phát đi hối lộ, không có khả năng bỏ sót người lãnh đạo trực tiếp của mình.

- Vậy cháu tính như thế nào?


Lục Đại Dũng nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt nhấp nháy.

- Điều tra. Vụ án này khẳng định phải điều tra. Không điều tra rõ ràng không được.

Lưu Vĩ Hồng nói thẳng.

Vừa rồi ở ký túc xá của Tiêu Du Tình, Lưu Vĩ Hồng cũng đã nhiều lần tự hỏi về biện pháp xử lý tiếp sau đối với chuyện này. Trên cơ bản, trong lòng hắn đã có những ý kiến sơ lược.

- Được, chú cũng ủng hộ cháu điều tra. Đào hết đám sâu mọt ra, tiêu diệt một đám rồi nói sau. Không chỉnh đốn một chút, thì việc xây dựng đội ngũ cán bộ làm việc tại Ninh Dương sẽ không thể khai triển tốt được.

Lục Đại Dũng cũng không hề do dự, lập tức tỏ thái độ ủng hộ.

Lưu Vĩ Hồng đến khu Ninh Dương được bốn tháng, vẫn chưa từng điều động cán bộ. Tuy rằng bởi vì sự kiện ở Nhật Bản cùng với việc thu hút đầu tư tăng vọt, khiến Lưu Vĩ Hồng tạo được uy vọng nhất định ở khu Ninh Dương. Nhưng bất luận người nào từng lão luyện trong quan trường cũng đặc biệt thấy rõ, uy vọng này là giả, không gây ra sức ép kinh người. Người trên quan trường, không có nhiều lý tưởng và nhiệt huyết như vậy, bọn họ chỉ thừa hành tôn chỉ “Thực lực tối cao”. Ai có thể quản đến mũ cánh chuồn của bọn họ, người đó chính là “Đại gia” .

Mượn vụ án này, Lưu Vĩ Hồng có thể chân chính lập uy. Dọn dẹp một đám tham quan ô lại, tạo ra vị trí trống, cung cấp nguồn “Tài nguyên” cán bộ cho sự bố trí sau này của Lưu Vĩ Hồng.

- Tuy nhiên Ngụy Phượng Hữu...

Ngay sau đó, Lục Đại Dũng còn nói thêm nửa câu.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.

Thật ra đây chính là mục đích mà muộn thế này hắn còn tới báo cáo với Lục Đại Dũng. Nếu Ngụy Phượng Hữu không có dính dáng gì trong đó, có lẽ Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không báo cáo với Lục Đại Dũng, ít nhất là không vội vàng báo cáo như vậy Giống như có chứng cớ xác thực cho án tử, Lưu Vĩ Hồng lấy sự tôn nghiêm của một Bí thư khu ủy, chủ trương cố gắng thực hiện xử lý nghiêm khắc, bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn được. Cho dù là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật và chính pháp ủy, cũng không phải là thân tín của Lưu Vĩ Hồng, cũng không dám ra chiêu đùa giỡn quá lớn với án tử này.

Đó là chủ động đứng trước nòng súng rồi!

Nhưng đương nhiên, Ngụy Phượng Hữu và Thân Chấn Phát lại khác nhau. Ông ta chẳng những là Chủ tịch khu, hơn nữa là còn từng đảm nhiệm chức thư ký của đồng chí Bí thư Thành ủy tiền nhiệm Hách Chi Húc, lại rất được Hách Chi Húc coi trọng. Lưu Vĩ Hồng vừa đến Khu Ninh Dương, lại bắt thư ký cũ của Hách Chi Húc quăng vào đại ngục, chỉ sợ là không được thỏa đáng cho lắm.

Danh tiếng “Hiếu chiến” của Bí thư Lưu vốn cũng rất vang dội, không cần thiết nâng cao thêm một bậc nữa.

- Chủ tịch thành phố, cháu cảm thấy, chỉ cần vấn đề không quá nghiêm trọng, Ngụy Phượng Hữu còn có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa.

Một lát sau, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.

Trong lòng Lục Đại Dũng cũng cười.

Lưu Vĩ Hồng và ông ta cùng nghĩ giống nhau.