Quan Gia

Chương 1224: Các anh là ai?




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1224: Các anh là ai?

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Đại đội Mạnh và mấy tên cảnh sát, lái một chiếc xe tải, mấy người nhau hô hào lên xe, vẫn là bộ dạng ngực lộ vú, chỉ khâu lại hai cúc áo dưới cùng của trang phục cảnh sát, không cởi hết.

Xe tải chạy không xa, tay cảnh sát trẻ tuổi lái xe bỗng nhiên nói:

- Sếp Mạnh, xe sau hình như đi theo chúng ta!

Vừa rồi cũng có cảnh sát xưng hô với đại đội Mạnh như vậy, dường như là cùng y có quan hệ khá tốt

Đại đội Mạnh ngồi ở ghế phụ, nghe vậy cũng nhìn kính chiếu hậu một cái, quả nhiên có hai chiếc Santana không nhanh không chậm theo ở phía sau.

- Hình như, là đôi vợ chồng son vừa ăn cơm ở khách sạn

Tay lái xe mắt khá sắc, vừa rồi khi lái xe ra khách sạn, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình cũng lên xe, dường như chính là chiếc Santana theo ở phía sau. Đây cũng là bởi vì Tiêu Du Tình quá mức xinh đẹp, tay cảnh sát lái xe mới phá lệ lưu ý đến cô

- Anh sao biết là vợ chồng son? Có lẽ là anh em đấy?

Một gã cảnh sát khác hỏi ngược lại.

Đại đội Mạnh lập tức liền phát hỏa, cả giận nói:

- Bọn họ muốn làm gì? Theo dõi chúng ta?

- Sếp Mạnh, không phải là phóng viên chớ?

Một gã cảnh sát khác lập tức nói, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng

- Đại đội Mạnh, có khả năng

Lập tức lại có người phụ hoạ theo đuôi:

- Các sếp ở khu đã có nói, chuyện bên khu công nghiệp Nhật Bản, nghiêm cấm phóng viên phỏng vấn chụp ảnh, nếu có sai sót, phải truy cứu trách nhiệm.

Khi nói lời này, cảnh sát kia hơi lo lắng.

Vì vụ giải phóng mặt bằng của khu công nghiệp Nhật Bản, các sếp của văn phòng làm việc ở đường Kim Hòa và đồn công an Kim Hòa, chịu không ít phê bình của lãnh đạo khu, thậm chí có mấy tên cán bộlàm việc bất lự bị xử phạt.

Lần này lại náo loạn, xử lý không tốt, lãnh đạo ở khu vốn đã rất tức giận, nếu lại bị phóng viên chụp ảnh, đưa tin ra ngoài, vậy thì thật là nguy to, chỉ sợ sẽ có mấy người rơi mất mũ cánh chuồn

- Dừng xe!



Đại đội Mạnh vốn tính tình không tốt, nay lại uống vào chút rượu, lại nóng tính tràn đầy, trừng con mắt, phẫn nộ quát.

“Kít” một tiếng, xe tải ngừng lại ngay giữa đường

Chiếc Santana theo sau thấy thế, cũng liến thắng gấp, Lý Cường mày không khỏi nhíu mày. Mấy tên cảnh sát phía trước, đúng là không biết điều, uống rượu lái xe không nói, này lại tùy tiện dừng xe giữa đường, tố chất này thực không nói nổi. Vào năm 95, nhân viên công tác ở cơ quan cơ sở, tố chất phổ thông không được cao lắm, cũng không chỉ mỗi cơ quan công an như thế.

Chiếc Santana Vương Triệu Tung và Hà Mẫn lái, cũng theo ngừng lại.

Đại đội Mạnh từ trên xe tải nhảy xuống, ‘rầm’ một tiếng, mở mạnh cửa xe, ưỡn bụng, ngực lộ ra một chùm lông đen, đi nhanh tới chiếc Santan. Mấy tên cảnh sát khác, tự nhiên là khẩn trương đuổi theo, trên mặt mang theo vẻ tươi cười vui sướng khi người gặp họa, thần sắc rất là cổ quái.

- Này, đi theo chúng tôi làm gì?

Đại đội Mạnh lắc lư đi tới chiếc Santana đằng trước, hướng vào xe rống lên, trừng to mắt, chỉ trừng Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình ngồi sau xe

Lý Cường lạnh lùng nhìn y một cái, không rên một tiếng.


Lời này hỏi thật vô lý.

Lưu Vĩ Hồng hơi hơi nhếch mày.

Tiêu Du Tình cười nói:

- Đại đội Mạnh, hống hách thật nhỉ? Đây chính là tuyến quốc lộ!

Y chang phim kinh điển, thanh âm trong trẻo, như minh châu rơi vào bàn ngọc

Đại đội Mạnh trừng mắt liếc nhìn Tiêu Du Tình một cái, lập tức lại quát Lý Cường:

- Tôi hỏi anh đó, vì sao đi theo chúng tôi? Các anh làm muốn làm gì?

Lý Cường vẫn không để ý tới gã, thậm chí đến mắt cũng không liếc một cái

Tiêu Du Tình hơi mất hứng, nói:

- Đại đội Mạnh, các anh là người nào đơn vị? Vì sao ở tuyến quốc lộ tùy ý ngăn cản lưu thông? Cơ quan công an Kinh Hoa, sao không quy không củ?

- Ối chà, tiểu thư, cô rất lợi hại. Tuy nhiên tôi nói cho cô biết, cái kiểu của cô ở trước mặt tôi không linh đâu, lão Mạnh tôi không để mình bị quay vòng vòng. Cô mang theo cameras, có phải phóng viên hay không?

Đại đội Mạnh cười lạnh một tiếng, nói.

- Sao, chỗ các anh không cho phóng viên tới sao?

Tiêu Du Tình hỏi ngược lại.

- Phóng viên chúng tôi đương nhiên hoan nghênh. Tuy nhiên, tiểu thư, cô tốt nhất là không nên đi theo chúng tôi. Chúng tôi đang chấp hành công vụ, rất nguy hiểm, nếu làm bị thương đến cô, vậy không tốt. Đừng nói tôi đã không nhắc nhở cô nha!

- Cảm ơn!


Tiêu Du Tình cười nói.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Đại đội Mạnh, các anh nếu đang chấp hành công vụ, vậy khẩn trương đi công tác đi, không cần ở trong này làm chậm trễ thời gian. Tốc độ điều động và tính kịp thời cũng là rất trọng yếu

- Đúng vậy, đại đội Mạnh, anh cứ ở đây giằng co mãi với chúng tôi, nếu chậm trễ chuyện chính của anh, sợ là không tốt đâu

Tiêu Du Tình lại cười hì hì, rất có hứng thú nhìn đại đội Mạnh.

Đại đội Mạnh đội sắc mặt hơi đổi, tròng mắt xoay vòng, hiển nhiên không biết nên trả lời như thế nào.

Lưu Vĩ Hồng khoát tay, nói:

- Lý Cường, đi thôi!

Lý Cường không nói hai lời, gạt cần xe, Santana bỗng lui mạnh về sau, sau đó lập tức đánh tay lái, lại nhanh nhẹn gạt cần xe, chân phải nhấn mạnh chân ga, Santana gầm lớn một tiếng, lướt qua mặt đám người đại đội Mạnh

Vương Triệu Tung và Hà Mẫn vẫn đậu ở đó, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của đám người đại đội Mạnh. Đại đội Mạnh không đề phòng Lý Cường có chiêu này, đứng đực ra đó, trợn mắt há hốc mồm, ăn cả họng tro bụi và khí thải, khuôn mặt đỏ vì rượu nay lại trở nên xanh mét, trong mắt bắn ra tia lửa phẫn nộ. Lát sau, mới dậm chân giãy nảy, miệng hung tợn mắng một câu thô tục, vung tay lên, dẫn mấy tên cấp dưới lên xe tải, bay nhanh chạy theo, không lâu sau liền vượt qua chiếc Santana. Tuy nhiên lần này, xe tải không còn”Chặn lại” Santana nữa, mà là bay nhanh mà đi, đại đội Mạnh từ cửa sổ vươn tay ra, làm một động tác tay thô tục không chịu nổi

Tiêu Du Tình lại vừa tức giận lại vừa buồn cười, quay đầu nói:

- Bí thư Lưu, xem ra cơ quan công an quý khu, cần phải chỉnh đốn một chút mới được.

Lưu Vĩ Hồng cười nói: xem tại

- Nhân viên công tác cá biệt có tố chất kém trong cơ quan cơ sở, là hiện tượng phổ biến.

- Í, Bí thư Lưu, lời này sao em nghe có hơi ông cụ non thế? Cho em xin đi, anh đừng nhanh vậy bị lão hóa có được không? Anh muốn ra vẻ chững chạc như vậy, ít nhất cũng phải thêm hai mươi năm đúng chứ? Đến lúc đó anh về nhà, em gọi anh là ông lão ơi!

Câu cuối cùng, Tiêu Du Tình hé miệng cười.


Nếu thật sự có một ngày như vậy, đúng thật là cực vui

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu.

Xe tải ở phía trước cách đó không xa liền quẹo trái, chạy lên mặt đường xi măng rất rõ ràng là mới xây dựng không bao lâu, cũng đúng là rất rộng lớn. Bên đường dựng một tấm biển thật lớn, phía trên viết Khuôn viên số một khu công nghiệp Kim Hòa. Đây chắc là khu công nghiệp Nhật Bản mà đám người đại đội Mạnh luôn miệng nhắc tới

Không lâu sau, Santana cũng quẹo vào con đường náy

Tiêu Du Tình ở trong xe hết nhìn đông tới nhìn tây, nói:

- Đúng vậy, chính là nơi này. Chúng em lần trước đến phỏng vấn khu công nghiệp Nhật Bản, chính là nơi này.

Nơi này thuộc khu vực của văn phòng làm việc Kim Hòa

Trụ sở Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu Ninh Dương là văn phòng làm việc Dương Đông, tiếp giáp với văn phòng làm việc Kim Hòa. Phạm vi nội thành Ninh Dương, bao gồm cả bộ phận khu vực của văn phòng làm việc Kim Hòa


Hai bên đường cái xi măng, là cả mảnh đất thênh thang đã được san bằng, thưa thớt rải rác có mấy dàn công trình đang thi công, trên công trường cắm tấm biển, viết tên đơn vị xây dựng.

Xe tải hạy thêm hai km về phía trước, từ xa xa, liền thấy được một đám người, vây thành một vòng lớn, đang nhón chân, rướng cổ, nhìn vào phía trong

Xe tải thắng gấp cách đám người không xa

- Tránh ra tránh ra!

Đại đội Mạnh từ trong xe tải nhảy xuống, rống lớn

- Là thằng Mạnh khùng…

Lập tức liền có người đứng xem, nhận ra đại đội Mạnh, thấp giọng kinh hô, không kìm nổi lui về sau hai bước, trên mặt lộ ra ý hoảng sợ. Xem ra vị đại đội Mạnh được xưng là “kẻ khùng” này, quả nhiên có chút uy phong.

Bị đám người vây quanh là mấy ngôi nhà trệt lẻ loi, mặt sau còn có một vườn trái cây, bên cạnh một nhánh sông nhỏ.

Kinh Hoa bên cạnh sông lớn, vốn chính là vùng đất Giang Nam kênh rạch chằng chịt, nội khu Ninh Dương nhánh sông ngang dọc, địa hình kiểu này là vô số kể

Vườn trái cây kia ước chừng có bốn năm mươi mẫu, hình như là trồng cây dương mai (dâu tây), bốn phía dùng lưới sắt vây quanh thành hàng rào, tuy nhiên sớm đã bị cắt tanh bành, không ít chỗ đều để lại dấu vết bị máy móc cỡ lớn nghiền nát. Những cây gần hàng rào, cũng bị đụng ngã không ít.

Lúc này cũng đang có hai chiếc máy ủi đất, đặt ở hai đầu ngôi nhà. Máy ủi đất đã khởi động, gầm rú ầm trời, như hai con mãnh thú dữ tợn thủ thế đợi hiệu lệnh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chọn người mà cắn

Trước nhà trệt, có hơn hai mươi quần chúng ăn mặc kiểu thôn dân, nam nữ già trẻ đều có, có cả ông cụ bà cụ ngoài 70, cũng có trẻ em mới lên 10, đa số là nam nữ trung thanh niên, trong tay số nam nữ trung thanh niên này, đều cầm đủ các loại công cụ gậy gộc, trong tay nắm chặt, mắt trợn ngược lên, bày ra tư thế “Quyết tử một trận”

Ngược lại với cảnh này là, một đám người ra dáng cán bộ, ước chừng có ba bốn chục mạng. Người cầm đầu, ngoài 40 tuổi, mặc áo trắng, quần tây đen, giày da đen, tai to mặt lớn, vừa nhìn là biết cán bộ lãnh đạo có thân phận địa vị nhất định. Cán bộ khác đều vây quanh bên y, không ít thanh niên trong tay cũng cầm gậy gộc da và gậy sắt, cũng hùng hổ trừng mắt nhìn 20 thôn dân kia

Cán bộ lãnh đạo trung niên áo trắng, rất hiển nhiên đã vô cùng tức giận, sắc mặt xanh mét.

Cách đám cán bộ không xa, dừng một chiếc Toyota Crown màu đen, cửa kính xe kéo xuống, từ sau xe lộ ra một gương mặt, bộ dáng nhìn qua cũng ngoài bốn mươi tuổi, áo sơ mi trắng, cà-vạt sẫm màu, còn đeo một bộ kính râm, bộ mặt rất là cứng ngắc, vừa nhìn là biết không phải hạng người lương thiện. Bên cạnh gã đeo kính râm, là một cô gái trẻ đẹp trang điểm đậm, quần áo mỏng manh, hai ngực cao ngất, vẻ mặt quyến rũ

Đại đội Mạnh ánh mắt nhìn qua một lượt, lập tức chạy sang đó, chạy tới bên tên cán bộ lãnh đạo trung niên áo sơ mi trắng đằng kia, vừa rồi còn vẻ mặt khí thế hung ác, trong nháy mắt liền trở nên tươi cười híp mắt, liên tục cúi đầu với tên cán bộ lãnh đạo trung niên

- Chủ nhiệm Đồ, chào ngài!

Tên cán bộ lãnh đạo trung niên liếc mắt nhìn y, cả giận nói:

- Sao giờ mới đến?

- Hì hì, xin chủ nhiệm Đồ tha thứ, đang ăn cơm!

- Hừ! Rõ là đồ vô dụng!

Chủ nhiệm Đồ hừ một tiếng, thần sắc cực kỳ không hài lòng.