Quan Gia

Chương 1223: Khu Ninh Dương




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1223: Khu Ninh Dương

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Lưu Vĩ Hồng định lực không tồi, ngày thứ tư đến Kinh Hoa thì đã đến Ninh Dương.

Mấy hôm nay, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên có hiểu biết đại khái về tình hình cơ bản của khu Ninh Dương. Ninh Dương là thành phố trực thuộc lớn nhất Kinh Hoa, diện tích đất trực thuộc gần 1600 km vuông, nhân khẩu cũng là nhiều nhất trong số các quận huyện của Kinh Hoa, gần một triệu dân.

Ninh Dương có vài khu du lịch, trong đó khu du lịch Vân Sơn là nổi tiếng nhất, có khu vực suối nước nóng mà cả mảnh đất Giang Nam đều vô cùng hiếm thấy, trước mắt đã tiến hành khai thác bước đầu. Du lịch và an dưỡng dần dần biến thành yêu cầu kiên quyết, là từ năm ngoái, sau khi nội các Chính phủ bắt đầu thực hiện nghỉ hai ngày cuối tuần và ngày nghỉ hoàng kim, mới dần dần lộ ra manh mối. Đương nhiên cũng có liên quan đến sự phát triển của kinh tế.

Trước đó, quần chúng bình thường bất kể “có tiền” hay “có thời gian” đều tồn tại vốn sinh ra đã kém cỏi. Khu du lịch Vân Sơn chủ yếu là nơi an dưỡng của cán bộ Chính phủ, hạng mục du lịch thật sự của dân gian thì mới vừa bắt đầu mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình ở khu du lịch Vân Sơn đi dạo hai ngày, ngâm suối nước nóng một hồi.

Trong lúc này, “thám tử” Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu Ninh Dương đã đem xúc giác duỗi tới Bộ tư lệnh quân khu. Có người tìm mọi cách để tìm hiểu hành tung của Bí thư Lưu.

Quan trường như chiến trường, “chiếm trước cơ hội đầu tiên” cũng quan trọng như vậy, ý nghĩ phi phàm. Thử nghĩ, nếu như trước lúc Bí thư Lưu chính thức nhận chức, liền có thể lộ mặt trước bố mẹ hắn, biểu hiện một chút, được hảo cảm, đó là điều trọng yếu loại nào? Từ nay trở đi, tiền đồ vô lượng!

Chỉ có điều biện pháp phòng ngừa của Bộ tư lệnh rất nghiêm ngặt, đặc biệt là hành tung của Tư lệnh Lưu và người nhà, làm gì có chuyện dễ như vậy mà biết được?

Nhóm “thám tử” đều là vô công mà trở về, chỉ có thể đoán Bí thư Lưu có thể đi Quỳnh Hải.

Nghe nói vợ và con Bí thư Lưu đều nghỉ phép, an dưỡng ở Thiên Nhai.

Không biết rằng Bí thư Lưu đã đến Ninh Dương, đang dạo khắp nơi.

Sự kiện cưỡng chế tháo dỡ của khu công nghiệp Nhật Bản, Bí thư Lưu thật đúng là trong lúc vô tình lại gặp phải.

Đi từ suối nước nóng Vân Sơn ra, khuôn mặt Tiêu Du Tình đỏ bừng, cái loại hơi thở thanh xuân mềm mại này, thật xứng đáng gọi là kiều diễm ướt át. Hai ngày ở khách sạn suối nước nóng này, Tiêu Du Tình luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người. Mặc dù Giang Nam có nhiều mỹ nữ nhưng đẹp đến mức độ “hại nước hại dân” như Tiêu Du Tình, thật đúng là không gặp nhiều lắm.

- Đi thôi, đến khu vực nội thành Ninh Dương đi dạo một chút.

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

- Được. Em biết ngay mà, trong đầu anh vẫn luôn nhớ đến nội thành. Có thể đi dạo cùng em nhiều ngày như vậy, em đã rất thỏa mãn.

Tiêu Du Tinh hé miệng cười, cười hì hì nói.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi hơi cảm khái, giơ tay vuốt vuốt tóc cô, trong mắt hiện lên một chút ý yêu thương.

Kỳ thật cô cũng khá dễ dàng thỏa mãn.



Thời gian Ninh Dương từ huyện trở thành khu trực thuộc không lâu, nội thành hoàn toàn độc lập, không tiếp giáp với nội thành Kinh Hoa. Tương đối mà nói, bên khu Ninh Dương đương nhiên còn lâu mới phồn hoa náo nhiệt bằng thành phố Kinh Hoa, nhiều lắm cũng chỉ là một huyện nội thành tương đối mà thôi. Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình như cũ hứng thú dạt dào, tay trong tay đi dạo ở Ninh Dương non nửa ngày rồi mới tìm một khách sạn có vẻ được một chút ở gần đó, ngồi xuống ăn cơm.

Lý Cường, Vương Triệu Tung và Hà Mẫn ngồi ăn ở chiếc bàn cách đó không xa.

Mặc dù Lưu vĩ Hồng đang trong lúc nghỉ phép, tạm thời không “bại lộ” thân phận, phỏng chừng cả khu Ninh Dương cũng không có người biết Bí thư Lưu, ba người như cũ dựa theo tiêu chuẩn “quy trình bảo vệ an toàn” để tiến hành biện pháp cảnh giới.

Khách sạn này là khách sạn cao cấp nhất ở gần đây, có điều trong mắt Tiêu Du Tình cũng chỉ là sạch sẽ ngăn nắp hơn một chút thôi. Tương đối mà nói, Tiêu Du Tình là một trong những hồng nhan tri kỷ của Lưu Vĩ Hồng, người không kén chọn nhất, thậm chí còn ít kén chọn hơn Đường Thu Diệp. Đây là do chức nghiệp của cô tạo nên, làm phóng viên chụp ảnh, luôn phải chạy tới chạy lui trên toàn thế giới, đối mặt với hoàn cảnh gian khổ là chuyện như cơm bữa. Thử nghĩ ở Somalia, ở con đường tơ lụa, anh có thể chú ý cái gì?

Có ăn là tốt lắm rồi, lại còn bắt bẻ gì!

Đương nhiên, Tiêu Du Tình cho dù không bắt bẻ, lúc điều kiện cho phép, vệ sinh sạch sẽ vẫn cần chú ý.

Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình gọi bốn món, một canh, uống một chút nước uống, sau đó bưng bát lên, mồm to ăn cơm. Bí thư Lưu như trước ăn uống rất tốt, lúc ăn cơm, sói nhai hổ nuốt, hình dung mãnh liệt.


Tiêu Du Tình liền cười hì hì nhìn hắn, chỉ thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Ở trên bàn cách bọn họ không xa, có vài tên cảnh sát đang ngồi, thời tiết nóng, mỗi người đều cởi bỏ nút áo, vui vẻ uống bia, thỉnh thoảng cao giọng đàm luận. Trong đó một hai gã dường như không phải người địa phương, nói tiếng phổ thông, ngoài ra còn vài đồng sự, lúc đang nói chuyện với bọn họ, liền dùng tiếng phổ thông, thỉnh thoảng giữa mấy người cảnh sát địa phương nói chuyện với nhau, cũng là dùng tiếng phổ thông.

Vài tên cảnh sát này nhìn có vẻ còn khá trẻ, lớn tuổi nhất cũng chỉ là dáng vẻ ba mươi mấy tuổi, hở ngực lộ vú, phần ngực lông đen mọc thành bụi, khí độ hào phóng, giống như thủ lĩnh của một đám cảnh sát, mấy người khác đều gọi y là “đại đội Mạnh”, phỏng chừng là người phụ trách của đại đội nào đó.

Cảnh sát vừa uống rượu vừa đánh giá bàn của Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt đều không ngoại lệ, đều dừng lại trên mặt Tiêu Du Tình. Tiêu Nhị tiểu thư quả thật rất đẹp, Bí thư Lưu mặc dù cũng xứng gọi là đẹp trai ngời ngời, giờ khắc này cũng khó tránh khỏi bị người khác không nhìn, thành kính thủy tinh trong suốt.

Cũng may vài tên cảnh sát chỉ xem xét chứ không có biểu hiện gì khác. Nhưng lúc thỉnh thoảng ngẫu nhiên liếc qua người Bí thư Lưu, không khỏi tự nhiên mang theo vài phần khinh bỉ và ghen ghét.

Tên nhóc này, có đức có tài gì mà xứng với người bạn gái xinh đẹp như thế này?

Ánh mắt Tiêu Du Tình thoáng nhìn qua, đột nhiên tiến đến bên tai Lưu Vĩ Hồng, đè thấp giọng, cười hi hi nói:

- Thấy chưa, bọn họ đều đang đố kỵ với anh đấy. Nói anh có diễm phúc!

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói:

- Đó là vì bọn họ chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại của Tiêu Nhị tiểu thư.

- Hứ! Em giống một người phụ nữ chanh chua sao?

Tiêu Nhị tiểu thư liền rất khó chịu, trợn mắt với Bí thư Lưu.

Lưu Vĩ Hồng thấp giọng nói:

- Em cho dù là người phụ nữ chanh chua, cũng là người phụ nữ chanh chua đáng yêu nhất thế giới.

Tiêu Du Tình nhất thời cắn cắn môi, mắt to đen láy chớp chớp, khóe miệng hiện lên một ý cười vô cùng xinh đẹp, ở dưới bàn vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Vĩ Hồng, thấp giọng nói:

- Nếu mỗi ngày anh đều nói với em câu này, em sẽ rất vui…


- Anh sẽ cố hết sức!

Bí thư Lưu trong lòng rung động, lập tức nghiêm trang đáp.

- Xì!

Tiêu Du Tình lại khó chịu.

Cái người này thật là, dụ dỗ mình một câu cũng keo kiệt như vậy, vội vã gạt sạch, dường như sợ mình sẽ dựa vào hắn quá nhiều.

Kỳ thật Bí thư Lưu cũng là bất đắc dĩ. Liên tiếp mấy ngày, đối mặt với Tiêu Du Tình, báu vật xinh đẹp cực điểm, còn cùng ngâm suối nước nóng, tay trong tay, kề vai sát cánh, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, phải có định lực lớn như thế nào mới có thể khống chế dục vọng nguyên thủy của bản thân?

Trước kia, lúc ở cùng Tiêu Du Tình, tuổi Tiêu Du Tình còn nhỏ, trong lòng Lưu Nhị ca không hề có ý đồ cầm thú. Tiêu Du Tình bây giờ, sớm đã thành cô gái duyên dáng yêu kiều, đang trong thời kỳ hoàng kim có sức hấp dẫn nhất của người con gái, là đàn ông liền khó có thể khống chế bản thân. Mấy ngày gần đây, Lưu Vĩ Hồng không biết đã phải trải qua bao nhiêu trận chiến giày vò.

- Dỗ em khó như vậy sao?

Tiêu Du Tinh vẫn đang tức giận, trề đôi môi gợi cảm đỏ au lên.

Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi vươn tay, nhẹ nhàng nhéo một chút lên vành tai cô, thở dài không tiếng động.

Ngày tháng này, càng ngày càng khó nhịn!

- Nào, uống rượu thôi!

Đại Đội Mạnh thét một tiếng to, đem chai bia ở trên bàn lắc lắc ra tiếng, ánh mắt cực kỳ không thiện cảm lướt qua người Lưu Vĩ Hồng. Không ngờ động tác thân mật vô cùng nhỏ giữa Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình lại kích thích thần kinh của y.

Tâm lý của đàn ông thường cổ quái như vậy, cái tên đại đội Mạnh này dường như rất “hiếu chiến”, không thể nhìn người khác hạnh phúc.


Lưu vĩ Hồng cũng không để ý đến.

Tiêu Du Tình lại ngồi thẳng người, tiếp tục ăn cơm.

Vài người này, không nghi ngờ gì nữa là cảnh sát khu Ninh Dương, bây giờ không biết thân phận Lưu Vĩ Hồng, một ngày nào đó cũng sẽ biết. Ngày sau nhớ lại Bí thư Lưu cùng với một cô gái vô cùng xinh đẹp ở khách sạn anh anh em em, cũng là ảnh hưởng không tốt.

Vài tên cảnh sát liền thét to rồi rót bia. Vốn dĩ bọn họ cầm cốc uống, bây giờ lại không hẹn mà cùng cầm cả bình rượu lên uống, đối với miệng bình thổi, hẳn là đang biểu hiện khí chất dũng mãnh nào đó.

Đang lúc uống vui vẻ, điện thoại liền kêu lên.

Di động lúc đó, cơ bản chỉ là một loại tiếng chuông, Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình cùng lúc nhìn di động của mình, lại chỉ thấy đại đội Mạnh bên kia đã giơ viên gạch lớn màu đen lên, lớn tiếng nói với điện thoại.

Y nói tiếng địa phương Ninh Dương, Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình mắt to nhìn mắt nhỏ, không biết là cái gì.

Lát sau, đại đội Mạnh đặt di động lên bàn, lớn tiếng nói:

- Các anh em, bữa cơm này không ăn được nữa rồi, bên khu Nhật Bản gặp rắc rối, việc xử lý giải phóng mặt bằng không ngăn được, Cục công an yêu cầu chúng ta trợ giúp ngay lập tức.


Lần này là nói tiếng phổ thông.

- Đi!

Đại đội Mạnh đập một cái ở trên bàn, lớn tiếng thét to, cũng là có chút uy phong sát khí.

Vài tên cảnh sát liền đặt bình rượu xuống, cùng đứng lên, như ong vỡ tổ hướng ngoài cửa mà đi.

Trước khi đi, Đại đội Mạnh và hai tên cảnh sát khác còn không quên liếc Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình một cái, trong mắt mơ hồ mang theo ý khoe khoang và khiêu khích.

Công tử bột, chỉ biết tán gái!

Mày dám gọi nhịp với chú cảnh sát không?

Tiêu Du Tình lại khanh khách một tiếng khẽ cười, nhỏ giọng nói:

- Bí thư Lưu, bị khinh thường rồi!

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, sẽ không vì chuyện như vậy mà tức giận. Người đến một thân phận nhất định, người khác muốn hắn tức giận phát hỏa, cũng không dễ dàng gì.

- Ông chủ Tưởng, ghi sổ!

Đi tới cửa, Đại đội Mạnh lại hét lớn một tiếng, thần khí mười phần, dường như ghi sổ là một lẽ đương nhiên.

- Vâng, Đại đội Mạnh, đi thong thả, lần sau lại đến.

Giọng của một người đàn ông trung niên, liền vang lên ngay tại phía bên quầy thu ngân, cười ha hả, có vẻ rất vui vì người ta ăn cơm không trả tiền.

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt hơi trầm xuống.

Tiêu Du Tình bỗng nhiên nói:

- Nghe có vẻ giống như là khu công nghiệp Nhật Bản bên kia xảy ra chuyện gì, chúng ta đi xem đi?

Trong mắt cô lộ rõ vẻ hưng phấn nóng lòng muốn thử.

Người muốn làm tin tức đều phải thế này.

Lưu Vĩ Hồng hơi trầm xuống suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.