Quan Gia

Chương 1189: Tổng giám đốc Toàn bị lạnh nhạt




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1189: Tổng giám đốc Toàn bị lạnh nhạt

Nhóm dịch Quan Trườngtarget

Nguồn: metruyen

Cổ Hiểu Lương vốn chỉ là thuận miệng nói một câu khách khí, cố hết sức dát vàng lên mặt Vân Vũ Thường. Phải biết tài sản 10 tỷ giữa những năm 90, là quy mô loại nào? Tổng công ty doanh nghiệp nhà nước Bắc Cương quy mô đặc biệt lớn, vốn đăng kí cũng còn lâu mới đến con số đó. Nhưng đó là nhà xưởng đặc biệt lớn có hàng trăm nghìn cán bộ công nhân viên chức.

Vân Vũ Thường mấy năm gần đây mới hướng về phía Nam Giang Khẩu kinh doanh, trong 5, 6 năm ngắn ngủi, cho dù có thể làm đi làm lại, trong suy nghĩ của Cổ Hiểu Lượng, có thể có trăm triệu tài sản, đã là rất giỏi. Đây không phải vì Cổ Hiểu Lượng mơ hồ nghe nói Vân Vũ Thường thao tác sản phẩm quốc tế tài chính, mới tính ra như thế. Còn về quy mô 10 tỷ, hoàn toàn mang tính chất nói đùa mà thôi. xem tại

Không ngờ Vân Vũ Thường lại trực tiếp nhận cho rảnh nợ.

Cổ Hiểu Lượng mặc dù không há to miệng không khép nổi như Từ Nhã Cầm, trong nội tâm mức độ kinh ngạc cũng không thua gì Từ Nhã Cầm. Thậm chí ngây cả người ngồi oai mắt nhếch miệng Toàn Thanh Hoa cũng không kim nổi ngồi thẳng người lên, sự khinh thường và oán hận trong mắt đổi thành khiếp sợ.

Trong khoảnh khắc, Cổ Hiểu Lượng mới cảm thán nói:

- Đây thật đúng là rất giỏi. Không ngờ tiền bên Giang Khẩu lại dễ kiếm như vậy, quả nhiên là vàng ở khắp nơi…

Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Cổ Hiểu Lượng vẫn khó có thể tin.

10 tỷ, trong những năm 90 tuyệt đối là một con số thiên văn. Cho dù Lưu Vĩ Hồng từng trải qua một thế giới khác, thế kỷ 21, tài sản 10 tỷ vẫn làm người ta đầu váng mắt hoa.

Toàn Thanh Hoa sau khi khiếp sợ qua đi, trong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường cực độ.

Sao người con gái này lại muốn dính với Lưu Nhị, cũng trở nên không dựa vào thực tế như vậy, thật khoác lác!

Tài sản 10 tỷ, cho dù cô ở nhà cất giấu máy in tiền, làm việc ngày đêm, trong mấy năm cũng không thể in ra nhiều tiền như vậy chứ? Phía Giang Khẩu, ngay cả kinh tế cũng còn lâu mới phát triển bằng nội địa, số tiền đó cũng không thể nhặt được.

Vân Vũ Thường cười nói:

- Giang Khẩu chỉ là nơi hoạt động của công ty Tổng bộ, đại bộ phận nghiệp vụ đều không khai triển ở Giang Khẩu. Trước mắt, nền kinh tế của Mỹ đã bắt đầu tăng nhanh, thị trường cổ phiếu, thị trường tài chính quốc tế khá sôi động, nếu như có thể nắm giữ tốt thời cơ, kiếm tiền là không khó khăn lắm.

- Thì ra là thế, tôi nói đây, kiếm tiền ở thị trường tài chính quốc tế quả nhiên là ăn đứt làm ăn nhỏ lẻ trong nước…



Cổ Nguyên Lượng bèn chậc chậc liên thanh, nhìn Toàn Thanh Hoa ở bên cạnh:

- Lão Toàn, lần này cậu gặp bạn cùng ngành rồi. Công ty thương mại quốc tế các cậu, chẳng phải cũng thường xuyên tiến hành giao dịch các loại tài chính sao? Cậu nên thỉnh giáo Chủ tịch Vân nhiều hơn, nói không chừng được lợi không ít, có thể kiếm về càng nhiều tiền.

Là Tổng giám đốc của khách sạn Thời Đại, Cổ Hiểu Lượng cũng được coi là một trong những chủ nhà của lần tọa đàm này, trước mắt thấy Toàn Thanh Hoa luôn không phối hợp, liền có ý muốn làm cho không khí trên bàn dịu đi. Nếu thật để đoàn người giằng co thêm, trên mặt y cũng không còn ánh sáng.

Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng liền hiện lên một ý cười rất đáng nghiền ngẫm.

Cổ Hiểu Lượng này lại dát vàng lên mặt Toàn Thanh Hoa.

Căn cứ vào tình hình đã nắm được trước mắt, Toàn Thanh Hoa và công ty thương mại quốc tế Bắc Cương của anh ta, cũng thật chưa kiếm được một chút tiền nào từ thị trường tài chính và thị trường hàng hóa kỳ hạn, thật ra thiệt không ít. Đập một khoản tiền vào, nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Có chút thiệt thòi, còn có một điểm, là vì Toàn Thanh Hoa cần nó thiệt cho nên nó liền thiệt.


Ngành tài chính quốc tế, ngành hàng hóa kỳ hạn quốc tế, từ trước đến giờ đều là công cụ tốt, con đường tốt để rửa tiền.

Đương nhiên, loại tình huống này của Toàn Thanh Hoa, ở xí nghiệp trong nước ở giai đoạn hiện nay, không tính là trường hợp đặc biệt, loại tình hình thua lỗ tương tự như thế này, chỗ nào cũng có. Một xí nghiệp sắt thép quy mô lớn ở tỉnh Giang Hán - công ty sắt thép Tam Giang, cách đây không lâu liền thua lỗ rối tinh rối mù ở thị trường hàng hóa kỳ hạn quốc tế, đập vào 70 triệu đô la Mỹ, ngay cả cái bong bóng cũng không thấy, liền mất cả chì lẫn chài.

Đã có không ít thư tố cáo, chất đống trên bàn Lưu Vĩ Hồng.

Chỉ có điều hiện tại Phó cục trưởng Lưu quá bận, không rảnh đưa tay ra xử lý tập đoàn sắt thép Tam Giang.

Toàn Thanh Hoa trên mặt gượng cười, nói:

- Chủ tịch Vân quả nhiên là kỳ tài ngút trời, xí nghiệp tư nhân ở thị trường tài chính quốc tế có thể làm được như cá gặp nước như vậy, thật là bội phục.

Vân Vũ Thường hơi mỉm cười, nói:

- Tổng giám đốc Toàn khách khí rồi.

Chỉ chữ đơn giản như vậy, đã đem suy nghĩ thật sự của Vân Vũ Thường lộ ra không chút nghi ngờ. Nội tâm của Vân Vũ Thường thâm sâu, hoàn toàn không có một chút hảo cảm với Toàn Thanh Hoa. Người này chẳng qua chỉ là cầm tiền của đất nước chơi trò “tập làm người lớn” mà thôi. Nói đến mậu dịch quốc tế, Toàn Thanh Hoa căn bản ngay cửa cũng không sờ vào được, những năm vừa rồi, ngoài việc hao tổn tiền bạc, anh ta không làm cái gì khác. Vân Vũ Thường tay trắng dựng nghiệp, trong thời gian mấy năm liền gia sản hơn chục tỷ, giữa hai người hoàn toàn không thuộc cùng một cấp bậc, không có cái gì có thể so sánh, Toàn Thanh Hoa không chỉ kém xa vạn dặm, Vân Vũ Thường làm gì có hứng thú mà nghiên cứu thảo luận với Toàn Thanh Hoa về tâm đắc kinh doanh?

Sắc mặt của Toàn Thanh Hoa, từ nhàn rỗi chuyển sang xanh mét.

Từ đầu đến cuối, Lưu Vĩ Hồng không hề nói một câu nào với anh ta, triển lộ nửa phần tươi cười, trực tiếp coi Toàn Tổng là không khí. Này còn thôi, chung quy giữa hai người “có thù”, anh ta không mong gặp Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng không mong gặp anh ta. Bây giờ ngay cả vợ của Lưu Vĩ Hồng cũng thế, ngay cả hứng thú nói chuyện với anh ta cũng không có, Tổng giám đốc Toàn uy phong mười mấy năm, chưa từng chịu sự lạnh nhạt như vậy?

Chỉ là Vân Vũ Hồng ngồi đoan trang ở chỗ kia, trong lúc giơ tay nhấc chân, tự nhiên lộ rõ ra khí độ đại gia, Toàn Thanh Hoa đầy bụng lửa giận, trong lúc nhất thời cũng chưa dám phát tác với Vân Vũ Thường. Giống như cuộc đọ sức giữa anh ta và Lưu Vĩ Hồng, trước mắt anh ta chiếm “ưu thế”, Lưu Vĩ Hồng tự trọng thân phận, không thể chấp nhặt cùng anh ta, tình hình giữa anh ta và Vân Vũ Thường, thì dễ trở mặt. Không phải thân phận địa vị của anh ta cao hơn Vân Vũ Thường, mấu chốt là ở chỗ, Vân Vũ Thường là nữ đồng chí, hưn nữa đang mang thai, nếu như Toàn Thanh Hoa châm chọc khiêu khích Vân Vũ Thường, thêm cả lời ác ý, Lưu Vĩ Hồng nói không chừng liền cho y một cái tát.


Bị đánh cũng uổng công!

Bất cứ ai cũng không chút do dự đứng về phía Lưu Vĩ Hồng, Toàn Thanh Hoa khóc cũng không tìm thấy mộ phần.

Thấy tình trạng như vậy, Cổ Hiểu Lượng cũng rất không vui.

Hai bên đều không phải là đèn cạn dầu.

Nếu buổi tọa đàm này không phải do khách sạn Thời Đại tổ chức, Cổ Nhị thiếu gia quả thật sẽ không hầu hạ nữa, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi. Lưu Nhị có thể cắn y?

May mà lúc này, trong đại sảnh của hội nghị vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người theo tiếng nhìn lại, hóa ra Mike tiên sinh đã đến rồi. Một người đàn ông cao lớn tuổi trung niên, tóc xám trắng, mặc đồ tây màu xám trắng, dưới sự đi cùng của mấy người đàn ông trung niên bộ dáng cán bộ, phía sau là một tiểu đội nam nữ, vẻ mặt tươi cười đi vào phòng hội nghị.

Vị Mike tiên sinh này, chỉ nhìn vẻ ngoài, thật không nghĩ là một người nghiên cứu học vấn, sống lưng khá thẳng, dáng người tinh lực dư thừa, nhìn có vẻ càng giống một vị vận động viên hoặc một huấn luyện viên thể dục hơn. Nhưng thật ra mấy người nam nữ phía sau y, đều có độ tuổi nhất định, ưỡn ngực hóp bụng, đa phần đều đeo kính, càng giống học giả hoặc là thương nhân.

Mike tiên sinh mỉm cười gật đầu, thỉnh thoảng giơ tay phải hướng mọi người thăm hỏi, chậm rãi di về phía bục giảng bên này. Giữa đường thoáng dừng lại vài lần, lại là quan viên bên cạnh y giới thiệu khách cho y. Mấy vị khách may mắn được đặc biệt giới thiệu này, có lẽ cũng là nhân tài kiệt xuất cùng ngành, nhân vật rất có tiếng. Nếu không thì là cùng cán bộ đi cùng có quan hệ rất tốt, quan viên mượn cơ hội này cho bọn họ gặp mặt.

Bất cứ lúc nào, trong vòng tròn giới thương nhân, danh tiếng là rất quan trọng, nhiều lúc còn có thể xem như tiền.

Huống chi căn cứ vào “tình báo” trước đó, mấy người đàn ông đi cùng với Mike tiên sinh đều là những ông chủ lớn của nước Mỹ, chuẩn bị đến trong nước tiến hành đầu tư. Nếu có thể mượn cơ hội này, làm quen hai vị đó, nói không chừng việc kinh doanh lớn liền tới cửa.

Một đoạn đường ngắn ngủi, ước chừng đi vài phút mới có thể đến được bàn của bọn Lưu Vĩ Hồng.

Lần này, cán bộ đi cùng không giới thiệu cho Mike tiên sinh trước, trước tiên vẻ mặt đầy bất ngờ hướng Cổ Hiểu Lượng chào hỏi:


- Tổng giám đốc Cổ, chào ngài chào ngài!

Hai tay giơ ra rất xa.

Lẽ ra, như vậy là vô cùng thất lễ. Nhưng chốn quan trường trong nước chính là như vậy. Cổ Hiểu Lượng là con ông cháu cha đại danh đỉnh đỉnh, những cán bộ của Bộ thương mại, phải kính cẩn khách khí. Đắc tội Mike tiên sinh, nói thực ra cũng không quan trọng cho lắm. Một người ngoại quốc, dù có danh tiếng, cũng không quản được mũ cánh chuồn của cán bộ trong nước. Đắc tội tên con ông cháu cha họ Cổ này, vậy sẽ rắc rối to

- Vụ trưởng Phương, xin chào!

Cổ Hiểu Lượng vẫn đợi quan viên đến trước mặt mình mới chậm rãi đứng lên, rất kiêu ngạo nắm tay với y một chút. Cổ Nhị thiếu gia bình thường cũng rất có quy củ, y khách khí với Lưu Vĩ Hồng Vân Vũ Thường, bởi vì xuất thân địa vị của bọn họ có thể so sánh với Cổ Hiểu Lượng. Đổi là người khác, Cổ Nhị thiếu gia sẽ không có tốt gì để nói

Vài vị quan viên khác cũng kẻ trước người sau tranh nhau bắt tay hỏi thăm với Cổ Hiểu Lượng, Toàn Thanh Hoa, đem mike tiên sinh và vài vị khách nước Mỹ bỏ qua một bên. Còn về Phó cục trưởng Lưu và Chủ tịch Vân lại không người để ý đến.


Lưu Vĩ Hồng sớm đã thoát khỏi vòng tròn con ông cháu cha ở Bắc Kinh, chuyên tâm chính vụ, còn về Vân Vũ Thường, mấy năm nay cũng chủ yếu phát triển ở Giang Khẩu, rất ít lộ diện ở Bắc Kinh, quan viên Bộ thương mại, không quen Phó cục trưởng Lưu và Chủ tịch Vân cũng là chuyện có nguồn gốc của nó.

Cổ Hiểu Lượng và Toàn Thanh Hoa lại không hề giới thiệu thân phận của Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường với Vụ trưởng Phương. Bọn mày muốn khoe khoang, tự giới thiệu đi, Cổ Nhị gia và Tổng giám đốc Toàn không có nghĩa vụ nêu danh cho hai vị này.

Vân Vũ Thường cũng không cần bọn người Cổ Hiểu Lượng giới thiệu.

Mike tiên sinh vừa nhìn thấy Vân Vũ Thường, lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ, mỉm cười nói:

- Chủ tich Vân, chào cô!

Đương nhiên là Mike tiên sinh nói tiếng Anh.

Vân Vũ Thường liền mỉm cười nói:

- Mike tiên sinh, chào ngài!

Nói ra cũng là khẩu ngữ âm Mỹ vô cùng lưu loát.

Vân Vũ Thường tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, tiếng Anh vốn đã nói rất giỏi, mấy năm nay theo thị trường tài chính quốc tế, thường xuyên bay đi bay lại giữa các quốc gia Âu Mỹ, khẩu ngữ vô cùng lưu loát.

- Mike tiên sinh, vị này là chồng tôi, Lưu Vĩ Hồng.

Vân Vũ Thường lập tức giới thiệu cho Mike tiên sinh.

- Chào ngài, Lưu tiên sinh.

Mike ngược lại nói giọng Bắc Kinh, cho dù làn điệu có chút quái dị nhưng cũng có thể hiểu được.

Lưu Vĩ Hồng và anh ta bắt tay, mỉm cười nói:

- Tiếng Hán của Mike tiên sinh nói rất trôi chảy, nhất định là rất hay nghiên cứu văn hóa nước tôi?

Lại giống Vân Vũ Thường, nói ra tiếng Anh, nhưng trình độ giống như Mike tiên sinh nói giọng Bắc Kinh. Chuyên ngành chăn nuôi Đại học nông nghiệp Sở Nam, dù sao không phải lấy việc truyền dạy khẩu ngữ tiếng Anh là chính, Phó cục trưởng Lưu có thể đạt đến trình độ này là không tồi.

Vân Vũ Thường liền hé miệng cười, cực kỳ diễm lệ.