Quan Gia

Chương 1188: Thái độ của đại thiếu gia Toàn rất ác liệt




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1188: Thái độ của đại thiếu gia Toàn rất ác liệt

Nhóm dịch Quan Trườngtarget

Nguồn: metruyen

Nhân viên công tác của khách sạn kéo ghế ra cho Cổ Hiểu Lượng, cung kính mời Tổng giám đốc Cổ ngồi xuống. Người phụ nữ lòe loẹt kia vui cười, cũng kéo một chiếc ghế, ngồi bên cạnh Cổ Hiểu Lượng.

Nhân viên công tác hoảng sợ, vội vàng nhắc nhở nói:

- Tiểu thư, chỗ này đã sắp xếp người khác rồi, mời cô về chỗ ngồi của mình được không?

Người phụ nữ lòe loẹt kia cười hì hì nói:

- Dù sao cũng là mỗi người một ghế thôi, tôi ngồi ở đây rất tốt.

Cô đây là “dựa vào” Cổ Hiểu Lượng, làm không tốt cô hôm nay sẽ không tới nghe tọa đàm gì cả, đặc biệt vì Cổ Nhị gia mà đến. Người làm ăn khôn khéo lăn lộn trong Bắc Kinh này ai mà không biết, chỉ cần kết bạn được với Cổ Nhị thiếu, việc kinh doanh của anh chẳng khác nào được dán lên tấm nhãn “kiếm tiền không lỗ”. Công tử của Bí thư Thành ủy, có việc gì là không thể giúp anh xử lý?

Nghe người Mĩ giảng giải mười ngàn trang nguyên lý quản lý xí nghiệp hiện đại, cũng không bằng một câu nói của Cổ Nhị thiếu.

Nhân viên công tác lập tức cũng rất khó xử.

Làm sao có chuyện như vậy?

Những người mời đến hôm nay đều là những ông chủ lớn có uy tín có danh dự, nếu không thì là chuyên gia học giả nổi tiếng, cho dù bình thường là “tiết mục cây nhà lá vườn”, đến trường hợp này cũng phải tỏ vẻ “tác phẩm nghệ thuật xuất sắc”. Không phải anh cũng hướng đến cuộc sống cao cấp của những người ở tầng lớp trên sao? Không giả vờ một bộ dáng lịch sự, chẳng phải cho người khác khinh thường!

- Tiểu thư, việc này e rằng không thích hợp lắm…

Nhân viên công tác kiên trì nói, trên trán mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.

Hết thảy những người khách không coi quy tắc ra gì đều làm nhân viên công tác trong khách sạn đau đầu.

- Nhị gia…

Người phụ nữ lòe loẹt kia liền nhẹ nhàng kéo cổ tay Cổ Hiểu Lượng, thân mình hơi lay động, nũng nịu kêu lên, trước mặt mọi người làm nũng.

Lưu Nhị gia cả người nổi da gà, Cổ Nhị gia dường như lại rất hưởng thụ, hai mắt híp lại, khoát tay với nhân viên công tác kia, nói:

- Cứ như vậy đi.



Nhìn kỹ, ngoài việc lớp son phấn trên mặt người phụ nữ lòe loẹt kia quá dày, thực ra bộ dạng không đến nỗi khó coi, nếu như rửa mặt đi, hẳn là có vài phần sắc đẹp, dáng người đẫy đà, bộ ngực cao ngất, rất có sức hấp dẫn. Thật nếu Phượng tỷ chuyển thế trước, hoặc là Phù Dung tỷ sớm xuất đạo 10 năm, Cổ Nhị gia nhất định sẽ không là vẻ mặt ôn hòa như vậy.

Nhân viên công tác nhất thời đành chịu, lại không dám nói thêm nhiều, liên thanh thưa dạ lui ra.

Tổng gián đốc Cổ đã hạ lệnh, việc này khó xử cũng phải tìm mọi cách xử lý mới được.

Toàn Thanh Hoa lại đứng ở nơi đó, sa sầm mặt, cũng không hề ngồi xuống.

Lưu Vĩ Hồng tự mình lo ình, lặng lẽ nói chuyện với Vân Vũ Thường, liền giống như bên cạnh mình không có nhân vất số một này. Đại thiếu gia Toàn làm bộ làm tịch thì thôi, kéo tay áo mà đi thì cũng chẳng sao, người ta không thèm để ý.

Cổ Hiểu Lượng lông mày hơi nhướng lên, đưa mắt ra hiệu cho Toàn Thanh Hoa.

Trước khi biết tin tức vài ngày, Cục giám sát đã đem tài liệu có liên quan đến công ty thương mại quốc tế Bắc Cương điều chỉnh thành bản báo cáo, gửi lên lãnh đạo chủ yếu của Cục giám sát văn phòng tài sản Nhà nước. Cũng chẳng trách Toàn Thanh Hoa lại bực mình như vậy. Có điều theo cách nhìn của Cổ Hiểu Lượng, việc này chỉ cần lãnh đạo chủ chốt của Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước, cũng chính là Phó thủ tướng Hồng không tỏ thái độ cuối cùng, liền không phải không có khả năng vãn hồi.


Toàn Thanh Hoa hà tất phải đắc tội Lưu Vĩ Hồng chi?

Toàn Thanh Hoa nhẹ nhàng hừ một tiếng, chết cứng ở đó, chỉ không chịu ngồi.

- Lão Toàn, ngồi đi mà. Người khách nước Mỹ sắp đến rồi.

Cổ Hiểu Lượng có chút không hài lòng nói.

Toàn Thanh Hoa có ý kiến đối với Lưu Vĩ Hồng, Cổ Hiểu Lượng có thể hiểu được, nhưng hôm nay là ở “sân” của Cổ Hiểu Lượng tôi, anh không nể mặt Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường, cũng phải nể mặt Cổ Hiểu Lượng tôi, chẳng lẽ muốn đập chỗ của tôi?

Hôm nay nếu như là gặp mặt bình thường thì cũng thôi. Nhưng lần này chuyên gia học giả nước Mỹ đến, buổi tọa đàm do đích thân Bộ thương mại chủ trì, cho dù thế nào cũng không thể làm hỏng, nếu không trên mặt của Cổ Nhị thiếu không còn chút ánh sáng, cũng ảnh hưởng đến kế hoạch thăng cấp của khách sạn Thời Đại.

Thấy Cổ Hiểu Lượng có chút không vui, Toàn Thanh Hoa mới không cam tâm tình nguyện ngồi xuống bên cạnh.

Người phụ nữ lòe loẹt rất biết làm việc, Toàn Thanh Hoa bên này vừa ngồi xuống, cô liền vội vàng đứng lên, quyến rũ cười nói:

- Nhị gia, uống chút đồ uống gì? Tôi nhớ ngài thích uống nước chanh, hay là gọi nước chanh đi?

Nghe lời này, lúc trước quả thật cô và Cổ Hiểu Lượng từng lui tới, ít nhất cũng là cùng nhau uống nước chanh.

Cổ Hiểu Lượng mỉm cười gật đầu.

Ở trước mặt mọi người. phong độ của Cổ Nhị thiếu gia nhất định phải chú ý.

Người phụ nữ lòe loẹt vội không ngừng rót đầy một ly nước chanh cho Cổ Hiểu Lượng, lại cười mỉm nói với Toàn Thanh Hoa:

- Đại thiếu gia Toàn, ngài uống gì?


Toàn Thanh Hoa lạnh lùng nói:

- Cổ Nhị thiếu gia uống cái gì tôi uống cái đấy, còn phải hỏi sao?

Dường như đối với vị người phụ nữ lòe loẹt này không để vào mắt. Căn cứ lưu truyền trong vòng tròn, trong chuyện phụ nữ, đại thiếu gia Toàn còn kén chọn hơn Cổ Nhị thiếu, đại thiếu gia Toàn chú ý chất lượng, Cổ Nhị thiếu dường như coi trọng số lượng hơn.

Người phụ nữ lòe loẹt quả nhiên là một nhân vật, không để ý một chút nào đến sự lãnh đạm của mọi người, vẻ mặt tươi cười rót đầy nước chanh cho Toàn Thanh Hoa, sau đó liền chuyển hướng sang Lưu Vĩ Hồng, cười hi hi nói:

- Lưu Nhị thiếu gia, ngài uống gì?

Vừa chỉ nghe Cổ Hiểu Lượng xưng hô với Lưu Vĩ Hồng, cô liền có thể nhớ kỹ, cũng là một bản lĩnh giỏi. Về mặt kinh doanh, nếu phản ứng chậm chạp, vậy còn cần lăn lộn sao?

Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay, nói:

- Cảm ơn, tôi uống cùng vợ tôi, uống nước.

- Lưu Nhị thiếu gia săn sóc săn sóc, Chủ tịch Vân thật sự là hạnh phúc.

Người phụ nữ lòe loẹt liền cười tủm tỉm nói, vẻ mặt vui vẻ tán thưởng. Hai vị này nhìn có vẻ không phải nhân vật bình thường, đáng để Cổ Hiểu Lượng khách khí như vậy, người phụ nữ lòe loẹt đương nhiên nổi lên ý muốn nịnh bợ. Người kinh doanh, nhiều bạn nhiều đường làm ăn, càng không cần nói người bạn tai to mặt lớn như thế này.

Vân Vũ Thường liền mỉm cười, nói một tiếng “cảm ơn”.

Người phụ nữ lòe loẹt lại không hỏi Lý Cường và Hà Mẫn, cô cũng có thể nhìn ra, Lý Cường Hà Mẫn từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, dường như là nhân viên tùy tùng của Lưu Nhị thiếu gia và Vân Vũ Thường. Cô vừa đặt nước chanh xuống, liền không thể đợi được mà mở chiếc túi hiệu LV luôn đem theo bên mình, lấy từ trong ra một hộp danh thiếp làm bằng bạc tuyệt đẹp, lấy bốn tấm danh thiếp, lần lượt đưa cho Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường, Lý Cường và Hà Mẫn, miệng nói:

- Đây là danh thiếp của tôi, sau này mong bốn vị chiếu cố nhiều hơn.

- Tổng giám đốc Từ, có một số người cô có thể mời người ta chiếu cố, nhưng có một số người, cô tốt nhất là cách xa một chút, nếu không đến lúc nào đó tại sao chết cô cũng không biết!


Không đợi Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường nói chuyện, Toàn Thanh Hoa đã không nóng không lạnh mà nói ở một bên…

Người phụ nữ lòe loẹt cười làm lành nói:

- Đại thiếu gia Toàn cứ nói đùa…

Toàn Thanh Hoa thần sắc cổ quái, dường như không thèm nhìn Lưu Vĩ Hồng, cô ta làm sao nhìn không ra chứ? Chỉ là Toàn đại thiếu gia và Lưu Nhị thiếu gia có mâu thuẫn, có quan hệ gì với Tổng giám đốc Tổng cô ta? Cô ta tất nhiên không muốn bỏ qua một cơ hội kết giao quý nhân tốt như vậy.

- Tôi thật đang nói đùa với cô? Chẳng lẽ cô không hiểu, trên thế giới này, có một loại người chuyên môn hại người khác sao? Hơn nữa còn là loại ăn tươi nuốt sống người khác!

Toàn Thanh Hoa lạnh lùng nói, ánh mắt trực tiếp lướt qua mặt Lưu Vĩ Hồng, âm u xót xa, đầy ý khiêu khích. Ít nhất tình hình trước mắt, Toàn Thanh Hoa tự nhận chiếm ưu thế. Y cấp bậc không thấp, công ty thương mại quốc tế Bắc Cương, là đơn vị trực thuộc của Tổng công ty Bắc Cương, cấp Phó giám đốc sở. Toàn Thanh Hoa là Phó giám đốc sở, cùng cấp bậc với Lưu Vĩ Hồng, còn hưởng đãi ngộ y tế của cấp Giám đốc. Có điều cái loại cán bộ cấp Phó giám đốc như y, cùng với Phó giám đốc cấp sở của Lưu Vĩ Hồng, đương nhiên không thể cùng bình luận. Càng nhiều thời điểm bị mọi người coi là thương nhân. Lưu Vĩ Hồng lại là quan lớn trong thể chế chính thức, thực tế phụ trách một đơn vị cấp Vụ, Cục, ở nơi tầng cao nhất của Thủ trưởng đều có thể gọi ra tên cửa hiệu.

Nếu Lưu Vĩ Hồng phát sinh xung đột với y ở buổi gặp mặt này truyền ra ngoài, đương nhiên tổn hại đến thanh danh Lưu Vĩ Hồng sẽ lớn hơn rất nhiều so với tổn hại của Toàn Thanh Hoa y. Toàn Thanh Hoa y trong mắt các đại lão cấp cao và các bề trên, vốn không coi là nhân vật, con cháu của con ông cháu cha thôi. Y có làm loạn, các đại lão cũng chỉ cười trừ, ai cũng không coi trọng.


Lưu Vĩ Hồng thì không thể như vậy.

Toàn Thanh Hoa lời nói lạnh nhạt, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn coi như không nghe thấy gì.

Vân Vũ Thường nhận tấm danh thiếp do người phụ nữ kia đưa cho, nhìn một caí, chỉ thấy phía trên viết tên công ty thương mại, người phụ nữ kia tên là Từ Nhã Cầm, chức vụ là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc, còn có một tên tiếng anh là “Lolth”. Gần đây rất nhiều nam nữ trẻ tuổi bên Giang Khẩu dần dần nổi lên xu hướng lấy tên tiếng anh, đây cũng là một loại biểu hiện của “Hongkong”. Dường như lấy một cái tên tiếng anh liền có hương vị của người nước ngoài, có vẻ tài trí hơn người.

Không ngờ loại nếp sống này cũng đã truyền đến Bắc Kinh.

- Xin chào, Tổng giám đốc Từ.

Vân Vũ Thường đem danh thiếp cho vào trong túi xách mang theo người, hướng Từ Nhã Cầm mỉm cười gật đầu tỏ ý.

- Chào cô chào cô, vẫn chưa thỉnh giáo Chủ tịch Vân phát triển ở đâu…

Từ Nhã Cầm nói liên tiếp.

- Tôi ở Giang Khẩu kinh doanh một công ty, làm thương mại quốc tế. Xin lỗi, lần này tôi đến Bắc Kinh nghỉ phép, không mang danh thiếp, mong Tổng giám đốc Từ thứ lỗi.

Vân Vũ Thường nho nhã lễ độ nói. Lời này có chút không hợp với tình hình thực tế, Vân Vũ Thường có mang danh thiếp, nhưng không phải gặp ai cũng đưa cho. Thương giới trong nước hiện giờ, người giàu có đáng để Vân Vũ Thường trịnh trọng đưa danh thiếp cho, cũng thật là ít như lông phượng sừng kỳ lân. Thật sự có nhân vật vênh váo như vậy, hơn nửa cũng sớm đã quen với Vân Vũ Thường, hoặc là ngưỡng mộ danh tiếng lẫn nhau.

Vị Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ Nhã Cầm này, rõ ràng là kiếm ăn ở giới thương nhân Bắc Kinh, nếu không cũng sẽ không nhún nhường với Cổ Hiểu Lượng như vậy.

- Hóa ra Chủ tịch Vân là bà chủ lớn của Giang Khẩu, chả trách phong độ ưu nhã như vậy, vừa nhìn liền biết là đại quý nhân.

Từ Nhã Cầm quả nhiên là khéo léo, tùy tiện mở miệng, lời nịnh hót liền cứ thế từng chuỗi từng chuỗi thoát ra, ngăn cũng không được.

Cổ Hiểu Lượng cười nói:

- Đúng vậy. Tập đoàn quốc tế Hoành Du của Chủ tịch Vân không phải quy mô bình thường, khắp nơi trên toàn thế giới đều có kinh doanh của cô. Chủ tịch Vân, tổng quy mô tài sản của quý công ty, hẳn là đã sớm vượt qua con số mười tỷ rồi?

Vân Vũ Thường cười cười, nói:

- Tổng giám đốc Cổ quá khen.

Đối với quy mô 10 tỷ, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nếu tính tổng quy mô, tương đương tiền trong nước, tổng giá trị tài sản của tập đoàn quốc tế Hoành Du, quả thực sớm đã vượt qua con số 10 tỷ. Cụ thể có bao nhiêu tiền, thậm chí ngay cả người nhà tỉ phú, cũng không rõ ràng như vậy.

Lưu Vĩ Hồng cũng rất ít hỏi đến.

- Quy mô 10 tỷ? Trời ơi…

Từ Nhã Cầm nghe đến mức trợn mắt há hốc mồm, mê mẩn hồi lâu.