Quan Gia

Chương 1140: Chủ tịch thành phố Hạ có hẹn




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1140: Chủ tịch thành phố Hạ có hẹn

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

Phó Cục trưởng Lưu thích vận động. Đây là sở thích của riêng hắn từ trước. Nhưng từ lúc địa vị của Lưu Vĩ Hồng ngày càng cao, danh vọng ngày càng lớn, thì sở thích này ngày càng được nhiều người biết đến, ngay cả Hạ Cạnh Cường cũng biết.

- Xin chào, phó Cục trưởng Lưu!

Chiều thứ bảy, Hạ Cạnh Cường chủ động gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng.

- Chủ tịch thành phố Hạ!

Hạ Cạnh Cường ở đầu dây bên kia cười hỏi:

- Phó Cục trưởng Lưu, nghe nói hôm nay Cục Giám sát nghỉ hả?

- Đúng vậy, mọi người còn đang ngủ ngon.

- Ha ha, ngủ cũng tốt. Tuy công việc quan trọng, nhưng cũng không thể vất vả quá.

- Chuyện này cũng không còn cách nào khác. Rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp, thường thường phải thứ bảy hay Chủ nhật mới có thể tìm được người. Có vài tình huống phải tìm họ xác minh mới được.

- Ừ, phó Cục trưởng Lưu, có hứng thứ cùng chơi một trận bóng không?

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng khẽ nhướn lên. Không ngờ Hạ Cạnh Cường lại mời hắn chơi bóng. Thật bất ngờ, nghe nói trước đây Hạ Cạnh Cường không có sở thích này.

Phó Cục trưởng Lưu hào hứng:

- Ồ, Chủ tịch thành phố Hạ cũng thích chơi bóng rổ sao?

Đừng nói đến những môn vận động khác, nếu đánh bóng rổ, phó Cục trưởng Lưu thật sự muốn thưởng thức trình độ của Chủ tịch thành phố Hạ.

- Ha ha, không phải bóng rổ. Bóng rổ có tính đối kháng rất kịch liệt, tôi chịu không nổi. Tôi cũng không quên anh đâu, phó Cục trưởng Lưu, lúc học đại học là đội trưởng đội bóng rổ của trường… Đánh cầu lông thì sao?



Đối với cầu lông, thì phó Cục trưởng Lưu cũng không thích gì lắm, nhưng Hạ Cạnh Cường đích thân mời, lại là thời gian nghỉ, Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không tiện từ chối. Hơn nữa, cầu lông cũng không tệ, cũng có thể hoạt động gân cốt.

Sau khi đến Bình Nguyên, phó Cục trưởng Lưu quả thật là thiếu vận động. Dù là vận động trên giường cũng cần phải thật cẩn thận đúng không? Thường thường cũng rất sơ sài, không dám vận động cho thỏa thích.

- Được, tôi cùng đi đánh cầu lông với Chủ tịch thành phố Hạ.

Lưu Vĩ Hồng sảng khoái nhận lời, cũng không nói những câu khách sáo như “xin Chủ tịch thành phố Hạ chỉ giáo…” gì gì đó. Về mặt này thì Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn tự tin. Nói theo kiểu đời sau thì Hạ Cạnh Cường được gọi là “người lập dị”. Tuy làm Chủ tịch thành phố, không thể tránh khỏi việc thường xuyên xuống nông thôn, nhưng đó đều là hoạt động công vụ. Trong cuộc sống riêng, tố chất cơ thể Hạ Cạnh Cường có lẽ không khác gì “người lập dị” là mấy. Phó Cục trưởng Lưu tất nhiên không cần một vị “người lập dị” như thế hướng dẫn hắn tập thể dục thể thao.

Buông điện thoại xuống, Lưu Vĩ Hồng cầm lấy cặp táp màu đen, gọi Lý Cường, ra cửa mà đi, cũng không gọi Trịnh Hiểu Yến cùng tới đó. Trước mặt Hạ Cạnh Cường, quan hệ giữa phó Cục trưởng Lưu và chủ nhiệm Trịnh vẫn luôn bình thường, rất tốt, nhưng không quá thân mật, không có chuyện gì khác.

Nơi Hạ Cạnh Cường hẹn đến vận động là căn cứ huấn luyện của Ủy ban Thể thao Bình Nguyên.


Bình Nguyên không phải là một thành phố chú trọng thể thao, căn cứ huấn luyện của Ủy ban Thể thao cũng rách nát, quy mô không lớn. Nhưng cũng có một khu cầu lông riêng, có bốn sân cầu để tập luyện. Vì thành phố Bình Nguyên không có đội cầu lông chuyên nghiệp, nên khu cầu lông này, ngoài việc cho các đơn vị mượn để tiến hành thi đấu cầu lông, thì nhiều lúc cho tư nhân thuê. Một bộ phận cán bộ và thương nhân mới phất yêu thích cầu lông, khi rãnh rỗi có thể đến đây đánh cầu, chỉ nộp chút ít phí dụng tượng trưng.

Dù sao thì kinh phí của Ủy ban Thể thao đều do Ủy ban nhân dân thành phố chi, tạm thời dù hạn hay lụt thì cũng đảm bảo được nguồn thu, không cần dựa vào căn cứ huấn luyện te tua này để kiếm tiền, cũng không thu được bao nhiêu. Phong trào thể dục thể thao luôn lấy kinh tế làm niềm hứng khởi. Không đủ ăn thì nói gì đến lễ nghĩa?

Chủ tịch thành phố Hạ đích thân đến, khu cầu lông tự nhiên đóng kín lại hết, không cho người ngoài vào.

Lý Cường lái chiếc Santana hơi mới chạy vào khu cầu lông.

Thành phố Bình Nguyên không lớn, Lý Cường lại ở đây ngơ ngẩn hơn hai mươi mấy ngày, cũng đã quen hết đường sá, không cần lái xe bản địa dẫn đường, đã tìm được chỗ. xem tại

Tiểu Phó, thư ký của Hạ Cạnh Cường đã tự mình đứng trước cửa sân cầu lông nghênh đón. Chiếc Santana vừa dừng hẳn lại, Tiểu Phó đã bước tới, vội vàng mở cửa xe cho Lưu Vĩ Hồng, tươi cười hớn hở nói:

- Xin chào phó Cục trưởng Lưu!

- Chủ nhiệm Phó, xin chào!

Thật ra Tiểu Phó còn lớn hơn Lưu Vĩ Hồng vài tuổi, chỉ trẻ hơn Hạ Cạnh Cường một ít, vì vậy, Lưu Vĩ Hồng khá khách sáo với anh ta, gọi anh ta là “chủ nhiệm Phó” chứ không gọi là Tiểu Phó.

- Phó Cục trưởng Lưu, mời, Chủ tịch thành phố Hạ đang ở bên trong đợi anh tới.

Tiểu Phó dẫn Lưu Vĩ Hồng vào. Trong khu cầu lông im ắng, một bên bày một loạt ghế dựa, trong góc còn có một bộ sô pha vây quanh một bàn trà nho nhỏ bằng gỗ. Trên bàn trà có bày thuốc lá, thức uống và nước khoáng. Trên hai cái ghế dựa bên cạnh thì được bọc trắng tinh. Đúng là đã làm tốt công tác chuẩn bị.

Thấy Lưu Vĩ Hồng bước vào cửa. Hạ Cạnh Cường đang ngồi trên sô pha chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi chỗ đó, xem như hoàn tất lễ tiết chào đón Lưu Vĩ Hồng.

- Xin chào, phó Cục trưởng Lưu!


- Xin chào, Chủ tịch thành phố Hạ.

Hai người bắt tay chào hỏi. Dù là gặp gỡ cá nhân, hai người vẫn tuân thủ lễ nghi xã giao, không hề lơi là.

- Nào, phó Cục trưởng Lưu, mời ngồi, hút điếu thuốc đi.

Hạ Cạnh Cường vui vẻ mời.

Lúc này Chủ tịch thành phố Hạ toàn thân mặc trang phục thể thao màu trắng, giày thể thao trắng, nhìn qua thấy trẻ hơn thực tế vài tuổi, nhìn chỉ khoảng ba mươi, tinh thần hưng phấn, thật sự linh hoạt nhẹ nhàng.

Phó Cục trưởng Lưu cũng mặc đồ thể thao phối hai màu lam trắng.

Hai người ngồi xuống sô pha. Tiểu Phó vội vàng châm thuốc cho hai vị lãnh đạo. Lý Cường chắp tay sau lưng, quan sát hết mọi nơi trong sân cầu lông. Tiểu Phó hơi tò mò giương mắt nhìn Lý Cường. Theo thông báo của Cục Giám sát, Lý Cường là lái xe của Cục Giám sát, là chiến sĩ xuất ngũ, được điều đến làm lái xe trong Cục Giám sát. Theo lý, một người như vậy, hoàn toàn không cần phải đi theo Lưu Vĩ Hồng đến Bình Nguyên. Chẳng lẽ thành phố Bình Nguyên không thể sắp xếp được xe và tài xế cho các đồng chí trong Cục Giám sát sao? Đặc biệt mang người lái xe đi theo thế này, có cần thiết không? Hơn nữa, dường như mấy ngày nay Lưu Vĩ Hồng ở Bình Nguyên, mỗi lần xuất hành, thì nhất định Lý Cường phải đi cùng. Giờ đến sân cầu lông thì Lý Cường cũng theo đến. Tới rồi, lại hoàn toàn không giống như các thư ký khác, không để tâm vào nhất cử nhất động của lãnh đạo mà cứ hết nhìn đông rồi nhìn tây.

Thật không biết rốt cuộc gã tới làm gì.

Hạ Cạnh Cường tất nhiên biết rõ, Lý Cường thật ra chính là vệ sĩ của Lưu Vĩ Hồng. Người lớn trong nhà họ Hạ cũng từng nhắc nhở Hạ Cạnh Cường, kêu anh ta chú ý đến an toàn bản thân. Nếu cần thì có thể sắp xếp cho anh ta một lái xe chuyên trách làm cảnh vệ bên người. Nhưng Hạ Cạnh Cường cho rằng không cần thiết như vậy. Anh ta rất trầm ổn, tuyệt đối không giống Lưu Vĩ Hồng luôn đấu tranh anh dũng, tích cực dẫn đầu như thế.

Bí thư Đảng ủy Công an, phó Cục trưởng Thường trực Cục Giám sát, cũng chỉ có Lưu Vĩ Hồng mới có thể đi đảm nhiệm mấy chức vụ này.

Đường đường là con cháu quý tộc, là dòng dõi cách mạng ba đời, lại đi làm “tay đấm” cho người khác. Tình là chuyện gì đây?

Nhưng điều khiến Hạ Cạnh Cường buồn bực lúc này là dường như anh ta đang cần đến “tay đấm” này, không thể không chủ động mời Lưu Vĩ Hồng đến đây đánh cầu lông, ra vẻ thân thiết.


Xem ra lần này, đạo trong quan trường cũng không nhất định đi theo nguyên tắc. Đường nào cũng về La Mã.

- Phó Cục trưởng Lưu, sống ở đây có quen chưa?

Hạ Cạnh Cường vừa hút thuốc, vừa cười nói.

Thật ra, sau khi các đồng chí trong Cục Giám sát đến Bình Nguyên, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thay phiên mở tiệc chiêu đãi, cứ cách một ngày là một tiệc. Lần nào không phải Trần Kiếm tự thân xuất mã thì chính Hạ Cạnh Cường cũng đích thân tiếp khách. Phong vị thức ăn không chỉ bất di bất dịch là món ăn Tây Bắc không, mà có cả món ăn Bắc Kinh, Sở Nam.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Quen rồi. Tôi ăn uống gì cũng không sao, chỉ cần hợp khẩu vị.

Đây là lời nói thật. Trước khi tái sinh, khẩu vị của Lưu Vĩ Hồng rất đậm, quen ăn món ăn Sở Nam nhiều dầu mỡ và mùi vị, khi ăn các loại thức ăn khác thì thấy vô vị. Tất nhiên cũng quan hệ đến tuổi tác. Đàn ông khi qua tuổi bốn mươi, ăn uống kém hơn, nên khẩu vị cũng phải đậm đà. Sau khi tái sinh, thói xấu này lại bỏ được hẳn. Lưu Vĩ Hồng lại nhớ đến lúc còn trẻ trung, ăn uống bừa bãi nhưng cái gì cũng thấy ngon cả.


Hạ Cạnh Cường nhìn Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười gật đầu nói:

- Đúng là phó Cục trưởng Lưu có sức khỏe tốt.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nhìn xung quanh sân cầu lông nói:

- Sân cầu lông này cũng không kém lắm.

Hạ Cạnh Cường nói:

- Cũng chỉ là không kém lắm thôi. Các hạng mục ở Bình Nguyên đều phải chờ phân phối phát triển. Hạng mục thể dục thể thao này thì phải đợi sau khi kinh tế phát triển rồi mới có điều kiện tiên quyết để khuyến khích phát triển toàn diện

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, không lên tiếng.

Đến Bình Nguyên một tháng, Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng phát hiện được, quan niệm quản lý địa phương của hắn và Hạ Cạnh Cường rất khác nhau. Phát triển kinh tế là chính xác, cũng rất cần thiết, nhưng tuyệt đối không phải là toàn bộ và là công tác duy nhất của địa phương. Chức trách của chính phủ cũng không chỉ giới hạn trong việc phát triển kinh tế. Nhưng hiện giờ tạm thời không cần phải nghiên cứu thảo luận nội dung này với Hạ Cạnh Cường.

Hạ Cạnh Cường tất nhiên cũng có thể cảm nhận được “sự lãnh đạm” của Lưu Vĩ Hồng, lập tức bèn vùi tàn thuốc vào gạt tàn, đứng dậy, cầm lấy cây vợt cầu lông trên bàn trà, cười nói:

- Nào, phó Cục trưởng Lưu, chúng ta chơi thôi.

- Được, xin hầu tiếp.

Lưu Vĩ Hồng cũng cầm lấy cây vợt cầu lông, cùng Hạ Cạnh Cường đi tới sân cầu gần nhất. Tiểu Phó vội vàng bước theo, đứng một bên, ra vẻ vô cùng phấn khích.

Hạ Cạnh Cường giao cầu trước, hai người lần lượt đánh qua đánh lại.

Nói về thể lực, tất nhiên Hạ Cạnh Cường không thể so được với Lưu Vĩ Hồng. Đừng nói là cán bộ cấp giám đốc sở không ai có thể lực hơn Lưu Vĩ Hồng, cho dù là tất cả những người cùng tuổi thì cũng không tìm được mấy người có thể lực tốt như Lưu Vĩ Hồng. Nhưng trình độ đánh cầu lông của Chủ tịch thành phố Hạ cũng không tệ, có công có thủ, ngay từ đầu đã ngang cơ với phó Cục trưởng Lưu.

Nếu Chủ tịch thành phố Hạ chủ động mời phó Cục trưởng Lưu đánh cầu lông, thì chắc chắn cũng thật sự có tài. Nếu chỉ là “gà mờ”, sao Chủ tịch thành phố Hạ có thể dám khoe cái xấu? Còn không giấu cái dốt đi!

Ưu thế về thể lực, phải đợi vào trận được một lúc rồi mới có thể dần dần xuất hiện.