Quan Gia

Chương 1139: Hạ công tử, tôi trêu vào không được, chạy trốn cũng không được sao?




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1139: Hạ công tử, tôi trêu vào không được, chạy trốn cũng không được sao?

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

Phòng số một lầu ba, tòa nhà ký túc xá cán bộ Thành ủy Bình Nguyên.

Trong phòng khách thênh thang, Bí thư Thành ủy Trần Kiếm tựa vào sô pha, trong tay cầm một chén rượu nhỏ. Trên bàn trà trước mặt có bày mấy đĩa thức ăn. TV đối diện đang phát một vở kịch địa phương. Trần Kiếm một tay bưng chén rượu, bất ngờ hát theo vở kịch địa phương, không ngừng khẽ gõ nhịp trên tay vịn ghế sô pha, có chút dương dương tự đắc.

Đây là môn giải trí yêu thích của Trần Kiếm.

Có lẽ vì liên quan đến tuổi tác, Trần Kiếm thích nghe kịch địa phương, có khi còn hát theo vài câu. Nói theo mấy tờ báo lá cải của đời sau, Trần Kiếm được cho là yêu say đắm kịch địa phương Lũng Tây. Vợ ông ta là Bí thư Đảng ủy đoàn kịch địa phương thành phố Bình Nguyên. Theo cải cách mở cửa càng lúc càng nhanh, làn gió phương Tây thổi tới, đủ các loại hình giải trí truyền bá vào trong nước ngày càng nhiều, đừng nói là kịch địa phương, ngay cả kinh kịch đều dần dần xuống dốc, không thể lấy lại vị thế như xưa. Rất nhiều đoàn kịch địa phương phải giải tán. Nhưng đoàn kịch địa phương thành phố Bình Nguyên, vì được Trần Kiếm yêu thích, nên vẫn được giúp đỡ, tài chính thành phố hàng năm đều chi tiền đúng hạn. Các cơ quan trực thuộc thành phố và các khu huyện, khi có hoạt động vui mừng hay kỷ niệm lớn nào thỉnh thoảng cũng sẽ mời đoàn kịch địa phương xuống biểu diễn, rất là náo nhiệt.

Trong đại hội thi đua các đoàn kịch địa phương trong toàn tỉnh, đoàn kịch thành phố Bình Nguyên trong mấy năm liên tiếp đều lấy được thành tích cao, có thể trở thành lá cờ đầu trong các đoàn kịch địa phương ở tỉnh Lũng Tây.

Hôm nay vốn có bữa tiệc, nhưng Trần Kiếm bỏ qua, thanh thản yên ổn ở nhà uống chút rượu, nghe kịch địa phương, so với việc chạm cốc uống rượu ồn ào ở khách sạn còn hay hơn nhiều.

Khu vực thành phố Bình Nguyên, kinh tế lạc hậu, không như những khu kinh tế phát triển khác, các cán bộ lãnh đạo đều ở trong biệt thự, cấp lãnh đạo thành phố Bình Nguyên vẫn ở những căn phòng đơn. Bốn phòng hai sảnh, khoảng trăm sáu trăm bảy mét vuông cũng rất rộng rãi.

Vợ Trần Kiếm ngồi trong phòng ngủ nấu cháo điện thoại, con ông ta thì đang làm bài tập, trong nhà rất im lặng.

Đang lúc Trần Kiếm vui vẻ thoải mái thì điện thoại di động trên bàn reo vang.

- A lô!

Trần Kiếm cầm điện thoại lên, thuận miệng trả lời một tiếng.

- Bí thư, ở nhà sao?

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của phó phó Bí thư Thành ủy Trương Bồi Hằng.

- Ha ha, Bồi Hằng hả? Ừ, đang ở nhà, có việc gì sao?

Có thể nghe được tâm trạng của Trần Kiếm rất tốt.

- Có chút việc muốn tâm sự với anh.

- Được, vậy anh tới đây đi, tôi chờ.

Trần Kiếm buông di động, lại hết sức chuyên chú tập trung vào nội dung vở kịch, lại thỉnh thoảng ư a vài câu.

Chỉ chốc sau, chuông cửa đã reo lên. Trương Bồi Hằng và Trần Kiếm cùng ở một tầng lầu, cũng là lầu ba, đi tới tốn chưa tới hai phút. Nghe tiếng chuông cửa, Trần Kiếm vẫn ngồi yên, không hề có ý đứng dậy. Vợ ông ta lập tức từ phòng ngủ bước ra, vội vàng bước đến cửa, lớn tiếng hỏi:

- Ai đấy?

Chuyện đóng hay mở cửa trước giờ đều do vợ Trần Kiếm lo, gánh vác “trọng trách” đặc biệt này.

- Ha ha, chị dâu, là tôi đây.

Vợ Trần Kiếm vội vàng mỉm cười mở cửa. Trương Bồi Hằng là khách quen của nhà họ Trần. Chỉ cần Trần Kiếm có ở nhà thì không từ chối y đến thăm. Vợ Trần Kiếm cũng biết, phó Bí thư Trương là trợ thủ đắc lực của lão Trần.

- Phó Bí thư Trương, đến rồi hả?



- Ha ha, đúng vậy… Chào Bí thư, vui vẻ ha…

Trần Kiếm ngồi trên sô pha, cười nói:

- Bồi Hằng, đến đây ngồi cùng đi, cùng uống một chén.

Trương Bồi Hằng cũng không phải lần đầu tiên thấy được cảnh tượng này, cũng không khách khí, lững thững bước tới, ngồi xuống một bên ghế sô pha. Vợ Trần Kiếm liền cầm ly và bát đũa đến cho y.

Trần Kiếm cầm chai rượu Phượng Tường đang nằm trên bàn lên, tự rót đầy ly cho Trương Bồi Hằng. Trương Bồi Hằng cười nói:

- Cảm ơn.

- Nào, uống một ly đi!

Trần Kiếm nâng ly lên, chạm với Trương Bồi Hằng.

Vợ ông ta thấy mấy đĩa thức ăn trên bàn đã hết sạch, bèn cười nói:


- Hai người uống trước đi, tôi đi làm thức ăn.

Trương Bồi Hằng cười nói:

- Chị dâu, đừng khách sáo. Tôi ăn cơm rồi, uống với Bí thư vài ly là được rồi, không cần phiền phức đâu.

- Không phiền, không phiền gì đâu.

Vợ Trần Kiếm liên thanh đáp, vừa đi vừa nói, bước nhanh vào bếp. Chỉ trong chốc lát, nhà bếp đã vang tiếng nồi chảo loảng soảng.

Trương Bồi Hằng nhìn TV, cảm thấy hơi đau đầu. Y lại trái ngược với Trần Kiếm, hoàn toàn không thích kịch địa phương. Y cảm thấy kịch địa phương hơi lạc hậu. Giọng hát khi hình thành rồi thì vĩnh viễn không thay đổi, vở kịch được hình thành rồi thì cũng vĩnh viễn không thay đổi, khiến người nghe đau đầu. Chỉ có điều thấy Trần Kiếm thích thú, Trương Bồi Hằng cũng không tiện làm Trần Kiếm mất hứng.

- Bồi Hằng này, đoàn kịch thành phố muốn tháng sau đến Bắc Kinh tham gia hội diễn. Đây là một cơ hội tốt lắm. Bọn họ có báo cáo xin kinh phí, anh xem qua chưa? Nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì cứ duyệt đi.

Trần Kiếm cười nói.

Trương Bồi Hằng là phó Bí thư quản lý xây dựng kinh tế, cũng quản Cục tài chính, báo cáo xin kinh phí nhất định, thì y có thể ký được. Đương nhiên, về trình tự, thì phải thông qua sự phê chuẩn của Chủ tịch thành phố Hạ Cạnh Cường, Cục tài chính mới có thể chi tiền được. Đây cũng là quy trình mới “tài chính một cửa” do sở quy định. Nhưng theo văn kiện nội bộ, tình hình chung thì Hạ Cạnh Cường chưa bao giờ không phê chuẩn. Bằng không, chính là công nhiên phá hư quy tắc tổ chức, tương đương như phủ định sự phân công của phó Bí thư Thành ủy. Chủ tịch thành phố còn chưa có được quyền này.

- Dạ.

Trường Bồi Hằng đồng ý ngay. Đừng nói vợ Trần Kiếm là Bí thư đoàn kịch, chỉ dựa vào niềm say mê của Trần Kiếm đối với kịch địa phương, thì đã phải cấp kinh phí cho đoàn kịch địa phương đến Bắc Kinh tham gia hội diễn.

Thấy được hai hàng lông mày của Trương Bồi Hằng hơi nhíu lại, Trần Kiếm liền cười hỏi:

- Sao, có tâm sự à?

Trương Bồi Hằng nhìn Trần Kiếm, hỏi ngược lại:

- Bí thư, anh không có tâm sự gì à?

Trần Kiếm liền cười, đặt ly rượu xuống, cầm lấy bao thuốc lá trên bàn, đưa cho Trương Bồi Hằng một điếu, mình cũng đốt một điếu.

Thấy Trần Kiếm rút thuốc ra hút, không hề định lên tiếng, Trương Bồi Hằng không nén được, nói:

- Bí thư, tình hình không đúng rồi. Có người tố cáo với Cục Giám sát.

- Thế sao?


Trần Kiếm vẫn ung dung thản nhiên như trước.

Trong lòng Trương Bồi Hằng cảm thấy hơi tức giận. Y vẫn không tin Trần Kiếm không biết gì cả, tuyệt đối không biết rõ hướng đi của Cục Giám sát trong khoảng thời gian này. Nhưng Trần Kiếm muốn giả vờ giả vịt, thân làm cấp dưới, y cũng không tiện vạch trần, chỉ nói:

- Mấy ngày nay, Cục Giám sát đang điều tra ở công ty Bách hóa thứ nhất.

Trần Kiếm không thể ung dung thản nhiên được nữa.

Quá trình thay đổi cơ cấu trong công ty Bách hóa thứ nhất có tồn tại vấn đề gì, Trần Kiếm là người rõ nhất. Hạ Cạnh Cường nhậm chức không bao lâu đã muốn khai đao với công ty Bách hóa, Trần Kiếm kiên quyết ngăn cản. Đương nhiên, phải nhượng bộ Hạ Cạnh Cường một chút, Hạ Cạnh Cường xử lý nhà máy rèn Hồng Tinh, nhà máy thuộc da và vài xí nghiệp nữa thì Trần Kiếm không ngăn cản. Đây cũng là hiện tượng bình thường trong quan trường, đều có sân sau, nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng hiện tại, Cục Giám sát đang điều tra ở công ty Bách hóa thứ nhất.

- Còn nữa, nhà máy xi măng 3, công ty Vật tư thành phố, Cục Giám sát đều đang điều tra.

Trương Bồi Hằng đơn giản đem những tin tức bất lợi nói ra một lượt.

Nhà máy xi măng 3, công ty Vật tư thành phố, tất cả đều là những nơi mà Hạ Cạnh Cường muốn động vào nhưng không động được.

- Điều tra thế nào?

Trần Kiếm hỏi.

Điều này rất quan trọng.

Nếu chỉ cỡi ngựa xem hoa, mỗi đơn vị ghé lại một chút, thì cũng không có việc gì, cũng chẳng khác gì tố cáo nặc danh.

Trương Bồi Hằng lo lắng nói:

- Hai ngày nay, Long Vũ Hiên và Liễu Tề chia làm hai đội, vẫn luoon6 đóng quân ở công ty Bách hóa và công ty Vật tư. Chỉ có nhà máy xi măng tạm thời chỉ mới xem sơ, chưa thật sự động vào.

Đôi mày của Trần Kiếm lập tức nhíu chặt.

Nếu như vậy, tức là không phải tố cáo nặc danh.

Trong tay Cục Giám sát, thật sự có chút gì đó.


Lúc này, vợ Trần Kiếm lại mang hai đĩa thức ăn mới ra, còn nóng hôi hổi, bày trên mặt bàn, cười nói:

- Hai người tiếp tục nói chuyện đi, tôi về phòng xem TV.

- Chị dâu, vất vả rồi.

Trương Bồi Hằng vội nói.

Vợ Trần Kiếm phất tay, cười rồi đi. Nhưng trong khoảnh khắc xoay người, vẻ tươi cười thảnh thơi trên mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ thật sự lo ngại.

Được một lúc, Trần Kiếm hỏi:

- Biết là ai làm không?

- Tôi thấy, tám phần là Cố Thiết Thành làm ra.

Trương Bồi Hằng oán hẫn nói:

- Tôi đã nói rồi, người này không đáng tin cậy. Bình thường còn giả vờ giả vịt, biểu diễn cho ai xem? Đâu có ai ngu đâu chứ!


- Cố Thiết Thành.

Trần Kiếm liền mỉm cười, sắc mặt hơi âm trầm.

- Gã đúng là chơi với lửa nha.

Trương Bồi Hằng khinh thường nói:

- Gã vẫn luôn chơi với lửa, tự cho là mình thông minh.

Trần Kiếm gật gù, nói:

- Bồi Hằng, chuyện này không cần lo lắng quá. Lưu Vĩ Hồng tự biết chừng mực.

Trương Bồi Hằng không ủng hộ quan điểm này của Trần Kiếm, lo lắng nói:

- Bí thư, nhưng tôi nghe nói, Lưu Vĩ Hồng kia mất hết tính người, cho đến giờ vẫn không mở bài.

Trần Kiếm liền mỉm cười, nói:

- Tuy hắn mất hết tính người, nhưng trong vòng tròn này, thì phải tuân thủ quy tắc cơ bản của vòng tròn. Bồi Hằng, anh nhất định phải nhớ kỹ, chúng ta không phải kẻ thù của Lưu Vĩ Hồng. Nói thật cho anh biết, chúng ta còn chưa có tư cách này đâu.

Trương Bồi Hằng không khỏi sửng sốt, ánh mắt lập tức sáng ngời, dường như nắm bắt được điều gì quan trọng.

Ước chừng hơn nửa giờ sau, Trương Bồi Hằng cáo từ ra về. Trần Kiếm lại rót ình một chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm hơi nheo mắt một chút, rồi mới nuốt hết một hơi.

Vợ Trần Kiếm lập tức từ trong phòng bước ra, ngồi xuống cạnh Trần Kiếm, vẻ mặt lo lắng nói:

- Lão Trần, có phải đã có chuyện gì không? Công ty Bách hóa và công ty Vật tư đều…

Cô cũng không nói hết, chỉ lo lắng nhìn Trần Kiếm.

Trần Kiếm mỉm cười, nói:

- Không cần lo lắng, tôi lúc trước trăm phương nghìn kế mời Lưu Vĩ Hồng đến đây, chính là vì ngày hôm nay.

- Anh có ý gì? Anh đặc biệt mời người đến để điều tra anh sao?

Vợ Trần Kiếm lập tức đen hết cả trán, cảm thấy những lời này của Trần Kiếm thật vô lý. Có phải uống rượu mạnh quá nói mê sao?

- Đúng

Không ngờ Trần Kiếm không hề do dự, thừa nhận ngay.

- Anh đúng là mời hắn đến điều tra. Lưu Vĩ Hồng đến điều tra, dù sao cũng dễ chịu hơn sống chung với Hạ Cạnh Cường.

Miệng Trần Kiếm vẫn còn cười, lại nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tinh tế thưởng thức rồi mới từ từ nuốt xuống, thong thả nói một câu:

- Hạ công tử, tôi không trêu vào được, chẳng lẽ không trốn được sao?