Chương 57: Mạo hiểm
Mặc dù nói là nương theo Đinh Cao Duy và Triệu Thị Trúc Ly để đánh tàu ngầm, nhưng nương thế nào thì bọn họ lại vô cùng vụng về, năng lượng của người này liên tục nhiễu loạn năng lượng của người khác, nếu không thì cũng tiêu tán giữa chừng không cách nào tiếp cận được mục tiêu.
Đặng Lâm nhìn cảnh này chỉ biết thở dài. Sau lần này trở về có lẽ anh nên cân nhắc quay về học viện đề nghị cải cách phương pháp dạy học, tránh để học viện tiếp tục sản xuất ra những con gà như thế này. Mà những con gà anh chọn này điểm thực hành tác chiến lại khá cao trong hồ sơ học viện. Đặng Lâm có đôi chút hoài nghi những con điểm kia liệu có chính xác không.
Rất là bất đắc dĩ, Đặng Lâm phải lâm thời lên bài giảng hướng dẫn tác chiến ngay tại chỗ.
"E1280, E1022, hai cậu đến đây."
Đinh Cao Duy và Võ Văn Trí đến trước mặt Đặng Lâm. Lại nghe anh nói tiếp.
"E1280 bắt đầu dẫn đường đi, chỉ dẫn đến phía ngoài tường năng lượng thôi."
Đinh Cao Duy lập tức vận dụng năng lực, phóng về phía tường năng lượng một cái bóng ẩn bên trong dòng nước. Đặng Lâm hài lòng, nói với Võ Văn Trí.
"Cậu bắt đầu cảm nhận dòng chảy năng lượng của E1280, có cảm thấy nó đang hướng đến một nơi nào đó không?"
Võ Văn Trí nhắm mắt tập trung cảm nhận rồi trả lời, "Có."
"Tốt lắm, cộng hưởng với dòng chảy ấy, xuôi theo nó đưa năng lượng vật chất mà cậu nắm giữ đến nơi đó."
Võ Văn Trí y lời làm theo, nhưng trông vẫn rất chật vật. Đặng Lâm lại tiếp tục lên tiếng.
"E1280, thả lỏng ra, chỉ tập trung duy trì dẫn đường, đừng bài xích năng lượng khác. Các cậu phải học cách tin tưởng lẫn nhau. Quen thuộc năng lượng của đồng đôi, có như vậy mới có thể hợp tác hiệu quả được."
Dưới sự dẫn dắt của Đặng Lâm, hai người dần thành thục hơn, cuối cùng Võ Văn Trí có thể nhẹ nhõm nương theo Đinh Cao Duy t·ấn c·ông đến địa điểm chỉ định.
"Rất tốt." Đặng Lâm thở ra một hơi, nói với những người còn lại. "Tất cả tập trung t·ấn c·ông chiếc tàu ngầm kia."
"Rõ." Tất cả đồng thanh hô.
Lúc này tất cả mọi người đều cố gắng t·ấn c·ông chiếc tàu ngầm ngoài tường phòng hộ kia. Đồng thời tàu ngầm ngoài kia cũng không ngồi yên chờ c·hết, cũng t·ấn c·ông ngược lại tường phòng hộ.
Đặng Lâm phóng tầm mắt nhìn xa xa phía ngoài tường phòng hộ, trong lòng cảm thấy kì lạ, nhưng lại không thể nói rõ kì lạ ở chỗ nào.
"E1119, ngưng dẫn đường, đến đây."
Triệu Thị Trúc Ly đang điều hướng năng lực nghe vậy tranh thủ cùng đồng đội thu lại năng lượng sau đó đến bên cạnh Đặng Lâm. Anh không nhìn cô mà chỉ hỏi.
"Mất bao lâu để nhóc có thể trực tiếp đến thẳng tàu ngầm bên kia?"
Triệu Thị Trúc Ly ngẩn người nhìn về phía tàu ngầm, ước lượng một chút sau đó quả quyết nói.
"Nếu cơn bão vẫn mạnh như lúc đầu thì e là không được. Nhưng hiện tại sức bão đã suy yếu non nửa, có lẽ chỉ cần vài phút là có thể đến."
Đặng Lâm gật đầu, tiếp tục nói. " Vậy còn nếu mang thêm một người nữa thì sao?"
Lúc này thì Trúc Ly hơi ngập ngừng.
"Em còn chưa bao giờ mang người khác di chuyển..."
"Năm phút nữa, tường phòng hộ sẽ b·ị đ·ánh nát, nhưng tác động của chúng ta lên tàu ngầm không đáng kể, cùng lắm là để nó không thể tiếp tục tàng hình và tập trung khống chế cơn bão thôi. Nhưng cứ kéo dài thế này tình thế sẽ bất lợi với chúng ta, hoặc là đối phương bỏ trốn thành công. Tôi cần nhóc phải mang được tôi sang bên đó một cách lặng lẽ không bị phát hiện. Nhóc chỉ cần nói là làm được hay không được mà thôi."
Đặng Lâm nói một hơi khiến Trúc Ly rơi vào bối rối, nhưng chỉ chốc lát sau cô đã kiên định gật đầu.
"Em sẽ cố gắng."
"Tốt." Đặng Lâm gật đầu. "Theo tôi chuẩn bị."
Lúc đi ngang qua Nguyễn Thu Giang, không đợi anh lên tiếng cô đã báo cáo.
"Đội trưởng, tình hình này e là không ổn. Công kích không đáng kể. Sợ rằng để đối phương lật ngược tình thế, có khi còn t·ẩu t·hoát..."
"Tôi đã biết." Đặng Lâm ngắt lời cô, dặn dò. "Tập trung xuất toàn lực t·ấn c·ông tàu ngầm. Kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Nguyễn Thu Giang nặng nề gật đầu. Cô không nghĩ chuyến đi này mới bắt đầu đã gặp chuyện phiền phức đến vậy, có điều cô cũng không nghĩ sẽ lùi bước, dù sao đây cũng chưa phải tình huống xấu nhất mà cô từng trải qua. Những nhiệm vụ mà cô từng nhận ở Viện nghiên cứu có cái nào là dễ dàng đâu.
Đặng Lâm có thể một mình vượt biển để từ tàu của mình đột nhập vào tàu ngầm của đối phương, có điều làm như vậy quá mất thời gian cũng như rất dễ bị phát hiện. Triệu Thị Trúc Ly mang dị năng hệ Thủy, nước chính là sở trường của cô, thế cho nên có thể thần không biết quỷ không hay tiếp cận tàu địch. Nhưng mà cô lại không có kinh nghiệm tác chiến tự do, hơn nữa tình hình trên tàu không rõ ràng, Đặng Lâm chỉ còn cách mạo hiểm để Trúc Ly mang theo mình đi.
Đặng Lâm và Trúc Ly đứng dưới khoang cuối cùng của con tàu. Nơi này có một cái cửa sập, chỉ cần cửa sập mở ra, nước biển sẽ lập tức tràn vào. Chờ hai người đi, cửa sẽ một lần nữa đóng lại và khoang tàu tự động bơm nước ra ngoài.
Đặng Lâm xòe tay, một bản đồ ba chiều lập tức xuất hiện. Anh vạch một tuyến đường rồi nói với Trúc Ly còn đang ngạc nhiên vì hình chiếu bỗng dưng xuất hiện này.
"Để tránh bị phát hiện, chúng ta không thể cứ thể thẳng tiến đến tàu đối phương. Chúng ta cần phải đi vòng qua chỗ này. Sau đó áp sát đáy tàu."
Nói rồi Đặng Lâm phóng to hình chiếu tàu ngầm lên, đánh dấu X vào một vị trí, nói.
"Chính là chỗ này. Đã rõ chưa?"
Trúc Ly hơi mơ hồ, nhưng lệnh sếp đã ban nên cô cũng dõng dạc hô.
"Đã rõ thưa đội trưởng."
"Tốt." Đặng Lâm gật đầu, "Chuẩn bị, cửa mở ra lập tức xuất phát. Tinh Lang!"
Trước đó Tinh Lang đã kết nối quyền điều khiển khoang tàu này, vì vậy Đặng Lâm chỉ cần ra lệnh, Tinh Lang lập tức mở cửa sập.
Cửa sập vừa mở, nước biển lập tức tràn vào, Trúc Ly hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy tay Đặng Lâm. Chỉ một giây sau, hai người đã biến mất không còn bóng dáng. Cửa sập từ từ đóng lại để bơm nước biển ra ngoài.
.
"Cái gì? Cô muốn thực hiện cấy ghép ở đây sao?" Dương Tú Hiền vỗ bàn đứng dậy nói. Anh như không tin được vào tai mình.
Phía bên kia Aoi và Jiro lại rất bình tĩnh rồi đó nhìn Dương Tú Hiền. Tiến sỹ Mai cũng đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hai người. Chỉ có Dương phu nhân là nhàn nhã nhấp ngụm trà nóng.
Không ai nói gì, Dương Tú Hiền lại thở dài ngồi xuống, vuốt mặt nói.
"Tuy nói phẫu thuật cấy ghép này rất an toàn, cũng không có nguy hiểm, tỉ lệ thành công cực cao. Nhưng điện hạ à, cô là công chúa. Nếu như xảy ra vấn đề gì sẽ ảnh hưởng đến ngoại giao hai nước. Chưa kể đến việc, tại nước J thực hiện cấy ghép tỉ lệ thành công còn cao hơn ở nước V chúng tôi."
"Tôi không thể thực hiện việc này ở nơi khác được." Aoi bất đắc dĩ nói. "Cơ sở thực hiện cấy ghép ở nước chúng tôi nằm dưới sự kiểm soát của phe đối địch. Dù tỉ lệ thành công cao cách mấy thì tỉ lệ thất bại vẫn không thể ít được. Ít nhất ở nơi này chúng tôi có thể tin tưởng được mọi người."
"Nhưng mà..." Dương Tú Hiền ái ngại ngập ngừng nói.
"Chúng ta có thể ký một thỏa thuận rủi ro." Jiro lên tiếng nói. "Cứ việc tôi hy vọng là mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì tôi sẽ là người chịu hoàn toàn trách nhiệm và tất nhiên là không tiết lộ nơi thực hiện cấy ghép cũng như người thực hiện."
Dương Tú Hiền và tiến sỹ Mai hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Dương phu nhân lên tiếng.
"Cứ làm như vậy đi. Mai, con đưa điện hạ đi làm kiểm tra sau đó xác định ngày tiến hành cấy ghép."
"Dạ, con biết rồi." Tiến sỹ Mai tuy còn lo ngại nhưng cũng chỉ biết đồng ý.
Thứ mà tiến sỹ Mai và Dương Tú Hiền lo lắng không phải là tỉ lệ thành công của ca cấy ghép, mà vấn đề nằm ở công chúa Aoi. Thân phận n·hạy c·ảm đã đành, lại thêm việc dù thành công nhưng không chắc rằng cơ thể sẽ không phản ứng bài xích. Đến lúc đó, ca phẫu thuật tưởng chừng đơn giản nhưng sẽ đẻ ra vô vàng rắc rối phức tạp không lường trước được.
Là phúc không phải họa, đã là họa cũng không tránh khỏi. Tiến sỹ Mai cũng chỉ biết hy vọng đừng có gì ngoài ý muốn xảy ra.