Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quân Đoàn Dị Năng

Chương 56: Càng lúc càng mất kiểm soát




Chương 56: Càng lúc càng mất kiểm soát

Vế lý thuyết là tám tổ đã phải chia nhau hành động rồi, nhưng mà thực tế mọi người còn đang tần ngần bên mạn tàu nhìn cơn bão ngoài kia. Giữa biển khơi thế này thì điều tra thế nào? Không ai có kinh nghiệm, kể cả Nguyễn Thu Giang. Trước giờ cô chỉ làm nhiệm vụ trên bờ, chưa bao giờ ra giữa biển khơi thế này.

E1134 Đoàn Minh Đức, dị năng hệ Thôi miên, quay sang hỏi đồng đội của mình là E1109 Phan Huyền Linh dị năng hệ Hóa hình.

"E1109, cậu hóa hình thành con gì vậy? Có bơi được dưới biển không?"

Phan Huyền Linh trừng mắt nhìn Đoàn Minh Đức một cái, cắn răng nói.

"Sao cậu không giỏi nhảy xuống mà bơi? Bão thế này có hóa thành con gì cũng không bơi nổi, trừ phi hóa thành cá mập cá voi!!"

"Thế cậu có thành cá mập hay cá voi được không?" Đoàn Minh Đức lại cố hỏi.

"Tôi là đại bàng!!!" Phan Huyền Linh hét lên, suýt nữa thì hóa hình mổ cho Đoàn Minh Đức mấy cái.

"Thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Suy nghĩ nên làm sao biết được vấn đề nằm ở đâu đi." E1022 Võ Văn Trí, dị năng hệ Kim thở dài nói.

Lúc này Nguyễn Thu Giang lại lên tiếng.

"Thực tế mà nói, chia ra hành động cũng không ổn lắm. Đội trưởng cũng không nói chúng ta nhất định phải hành động riêng lẽ. Trước tiên mọi người cần biết nguyên nhân của cơn bão này đã. Không ai cảm nhận được gì à?"

"Cảm thấy cơn bão này có chút bất thường, nhưng cụ thể thế nào thì thực sự không rõ ràng." E1280 Đinh Cao Duy thuộc tính Ám nhìn trời nói.

Nguyễn Thu Giang hơi thở dài, đám nhóc này còn quá non, năng lượng dị năng dày như vậy cũng cảm nhận không tới thì không biết làm ăn như thế nào. Hơn nữa với hạn chế dị năng, chính bản thân cô còn không phát huy hoàn toàn năng lực ở chỗ này thì nói gì đến đám nhóc thiếu kinh nghiệm đây?

Nghĩ thì nghĩ vậy, Nguyễn Thu Giang vẫn kiên nhẫn dẫn dắt. Đây là điều mà Đặng Lâm trước đó đã nói riêng với cô, muốn cô hỗ trợ từ từ dẫn dắt đám nhóc này thực chiến.



"Chầm chậm hít thở thật sâu, sau đó để bản thân thả lỏng, cẩn thận cảm nhận tường năng lượng xung quanh mình xem. Rồi từ đó mở rộng phạm vi tìm kiếm."

Tất cả mọi người làm theo lời Nguyễn Thu Giang nói, cố gắng cảm nhận năng lượng xung quanh mình.

"Hình như..." Đinh Cao Duy chần chừ nói. "Có gì đó phía sau cơn bão..."

Nói rồi, cậu vô thức vận dụng dị năng tìm tới thứ khả nghi kia, nhưng mọi thăm dò của cậu đều bị trả ngược về. Đinh Cao Duy nhíu mày, từ từ mở mắt nói.

"Dường như có một lượng năng lượng dị năng rất lớn đang thao túng cơn bão này."

"Bingo!" Nguyễn Thu Giang búng tay 'tách' một cái để tất cả mọi người mở mắt nhìn cô. "Cơn bão này là do người ta dùng dị năng tạo nên, để làm gì thì chưa biết, cần chúng ta đi điều tra."

Nhìn khuôn mặt hoang mang của đám người trước mặt, Nguyễn Thu Giang lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ nói.

"Trước đây mọi người chỉ chấp hành những nhiệm vụ an toàn cho nên việc thiếu khuyết nhạy bén này là điều dễ hiểu. Nhưng đã đi theo đội trưởng vào quân rồi thì cần rèn luyện nhiều hơn. Những mục tiêu thực tế tinh ranh và nguy hiểm hơn nhiều lắm. Mọi việc phải hết sức cẩn thận và cảnh giác. Chuyện đơn giản như là tìm ra nguồn nguy hiểm mà còn làm không được thì sau này còn làm gì được nữa? Chi bằng cởi giáp về làm văn phòng đi."

Đám người im lặng cúi đầu. Họ biết Nguyễn Thu Giang không sai, bọn họ vẫn còn quá non, mặc dù lời cô và Đặng Lâm nói thực sự khó nghe, nhưng lại là sự thật không thể chối cãi.

Nguyễn Thu Giang nén một tiếng thở dài lại tiếp tục nói.

"Biết được vấn đề rồi, giờ chúng ta phải tìm hiểu ngọn nguồn của lượng năng lượng này. Xem nó xuất phát từ đâu mới được. Ai có ý tưởng gì không?"

Nghe vậy, tất cả đều trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng vẫn là Nguyễn Thu Giang lên tiếng.

"Cứ như vậy cũng không phải cách, chúng ta mỗi người tự mình điều động năng lực xem sao."



Cả đội nghe vậy cũng cho là có lý, riêng phần mình vận dụng năng lực dò xét cơn bão ngoài kia. Thế nhưng nói là nói vậy, cũng chỉ có mấy người là có thể thăm dò được do năng lực đặc thù từng người.

Nửa tiếng trôi qua, cách thời hạn Đặng Lâm đưa ra chỉ còn mười lăm phút, nhưng mọi người vẫn chưa tìm ra nguồn năng lượng thần bí kia. Cơn bão càng lúc càng lớn, con tàu lặn ngụp trong sóng lớn có mấy lần tưởng đâu b·ị đ·ánh chìm. Áp lực lên toàn đội mỗi lúc một lớn.

Đặng Lâm đứng trên boong tàu mặc cho sóng đánh và mưa rền, anh nhíu mày nhìn những cột xoáy phía xa xa. Cơn bão này dường như càng lúc càng mất kiểm soát.

Đúng lúc này, Đinh Cao Duy bỗng dưng mất thăng bằng đổ gục xuống, trong miệng còn chảy ra một dòng máu tươi.

"E1280!!!"

Mọi người còn chưa hết giật mình thì phía bên kia E1119 Triệu Thị Trúc Ly dị năng hệ Thủy cũng ngã xuống, tình huống trông còn tệ hơn Đinh Cao Duy.

Nguyễn Thu Giang nhíu mày, lập tức vận dụng năng lực thứ hai của bản thân quét nhanh khu vực tàu.

Đúng vậy, Nguyễn Thu Giang vốn không phải chỉ đơn hệ Hỏa, cô còn một năng lực khác độc đáo hơn, đây cũng chính là lý do Đặng Lâm dễ dàng nhận cô vào đội của mình.

Nguyễn Thu Giang bẩm sinh có một loại giác quan cực kì nhạy bén, có thể cảm nhận nguy hiểm đến gần. Sau khi thức tỉnh dị năng hệ Hỏa, năm mười lăm tuổi Nguyễn Thu Giang được phẫu thuật cấy ghép dị năng thứ hai là cường hóa, tập trung phóng đại giác quan này, biến nó trở thành một loại siêu giác quan cực kì hữu dụng trong mọi tình huống.

Chỉ trong tích tắc, giác quan của cô đã bao trùm toàn bộ tàu, sau đó mở rộng khuếch đại cực hạn lên đến mười một hải lý. Cùng lúc đó, Tinh Lang cũng báo động đỏ cho Đặng Lâm về một dạng năng lượng cực lớn đang tiếp cận tàu với tốc độ cực nhanh.

Đặng Lâm chửi thề một tiếng, quát vào bộ đàm.

"Thuyền trưởng, kích hoạt tường năng lượng!"

Thuyền trưởng trong khoang lái nghe được mệnh lệnh lập tức kích hoạt một tường năng lượng xung quanh tàu. Đây là một loại phòng ngự đặc thù mà q·uân đ·ội trang bị cho tàu hải quân, người kích hoạt được tường năng lượng chỉ có duy nhất thuyền trưởng.



Bên mạn tàu, E1007 Vũ Ngọc Diệp dị năng hệ trị liệu đang cố gắng chữa trị cho Đinh Cao Duy và Triệu Thị Trúc Ly. Nguyễn Thu Giang cảm nhận được tường năng lượng của tàu đã được kích hoạt thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp hết lo thì Đặng Lâm đã đi đến với gương mặt cực kì nghiêm túc.

"Báo cáo tình hình đi E732."

"Báo cáo đội trưởng, E1280 và E1119 trong quá trình truy vết bị phản phệ. Hiện tại E1007 đang trị liệu." Nguyễn Thu Giang nghiêm túc đáp.

"Đã điều tra được gì?" Đặng Lâm nhìn qua Đinh Cao Duy và Triệu Thị Trúc Ly, thấy hai người có vẻ ổn hơn mới lên tiếng hỏi.

"Báo cáo đội trưởng," Đinh Cao Duy lên tiếng trước, "Phía sau màn bão ngoài kia khoảng bảy tám hải lý có một tàu ngầm. Có vẻ như năng lượng dị năng thao túng cơn bão phát ra từ con tàu này. Khi tôi định thâm nhập vào tàu thì bị phát hiện..."

Đặng Lâm nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó. Lúc này Triệu Thị Trúc Ly mới lên tiếng.

"Con tàu này không hiểu vì sao đang ẩn mình thì lại giải tỏa thiết bị và trồi lên mặt nước. Có lẽ vì phát hiện chúng ta đang truy vết nó cho nên mới phát ra một nguồn năng lượng phản phệ..."

Triệu Thị Trúc Ly không nói hết câu mà hơi cúi đầu. Đặng Lâm há miệng định nói gì đó thì đã nghe thuyền trưởng thông báo từ bộ đàm, đồng thời tất cả mọi người ở mạn tàu đều cảm nhận được.

"Đội trưởng Lâm, tường năng lượng đang bị t·ấn c·ông."

Đặng Lâm nhếch môi, tức giận cười nói.

"Gan lắm, đã dám tự mình dẫn xác đến thì đừng trách ta."

Nói rồi anh ra lệnh cho đội của mình.

"E1280, E1119 làm hoa tiêu. Tất cả mọi người còn lại nương theo dẫn đường của họ đánh vào cái tàu ngầm khốn kiếp kia cho tôi."

"Rõ!" Cả đội hô vang nhận lệnh.

***