Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 869: Tháp tùng Thủ tướng




Trương Nhất Phàm xin nghỉ học, cùng Thủ tướng xuống vùng Giang Nam.



Lúc này, rất nhiều người quan tâm đến chuyến đi xuống Giang Nam lần này của Thủ tướng, Tống Hạo Thiên cũng nằm trong số đó. Gã nghe nói Lý Hồng cũng sẽ tham gia vào chuyến đi này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Vốn dĩ gã cũng muốn đi Hồ Nam, kết quả là cấp trên đưa ra chỉ thị, phái gã đến miền Tây.



Tống Hạo Thiên đành phải gác lại nỗi tức giận này, lập tức đi công tác miền Tây.



Trương Nhất Phàm cùng Thủ tướng xuống máy bay, Bí thư tỉnh Hồ Nam, Tạ Kiến Quốc dẫn theo bốn người đứng đầu bộ máy chính quyền địa phương ra sân bay nghênh đón. Giữa đám đông, Trương Nhất Phàm chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra Lý Hồng, cô rực rỡ như minh tinh điện ảnh. Hôm nay Lý Hồng mặc một bộ quần áo màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, vầng trán sáng sủa không vương một sợi tóc nào.



Kiểu tóc này khiến khuôn mặt cô vô cùng trẻ trung, cũng khiến cô vô cùng nổi bật giữa đám đông.



Trong bộ máy chính quyền của tỉnh, mặc dù có hai nữ cán bộ lâu năm, nhưng khi đứng cạnh Lý Hồng, họ chỉ càng trở nên tầm thường hơn, càng tôn thêm cho sự tao nhã của cô.



Lý Hồng vốn không có tư cách đứng cùng những người này, nhưng Thủ tướng đã gọi đích danh cô. Vì thế, hôm nay cô mới danh chính ngôn thuận xuất hiện ở đây.



Lý Hồng trông Trương Nhất Phàm đang đi phía sau Thủ tướng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ. Nhất là khi cô chứng kiến cảnh tượng hắn chậm rãi đi ra từ máy bay phía sau Thủ tướng, trong đầu cô chợt nghĩ, cảnh này thật giống các vị lãnh đạo cấp cao trở về sau chuyến công du nước ngoài.



Trương Nhất Phàm liền trở thành diễn viên chính trong tình tiết này, lúc này sao mà hắn thật cao lớn, thật ung dung đĩnh đạc.



Lý Hồng không biết người khác nghĩ thế nào, còn trong mắt cô, hình ảnh hắn xuống máy bay đã khắc sâu vào tâm trí cô.



Cũng không biết tại sao, giờ phút này trong mắt Lý Hồng, diễn viên chính bước xuống máy bay lại biến thành Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm có thể leo được đến vị trí ấy sao?



Kẻ có gia thế, cũng chưa chắc là kẻ cười sau cùng, trong cái thể chế này đã có không ít trường hợp lên voi xuống chó rồi. Mà đất nước chúng ta từ bao đời nay vẫn là một đất nước chưa từng thiếu nhân tài. Lý Hồng cứ như vậy trầm ngâm suy nghĩ vấn đề này.



Hành trình mấy ngày tới của Thủ tướng đều đã được sắp xếp chu đáo. Chiều hôm nay, ông sẽ đi qua tỉnh thành, nhân tiện xem xét tình hình phát triển của Hồ Nam trong thời gian gần đây.



Hồ Nam so với cả nước thì tình hình trị an xã hội tương đối ổn định, phát triển kinh tế ở mức bình thường. Tuy không nằm trong nhóm đầu, song cũng không đến mức lạc hậu, vẫn có thể xếp vào nhóm giữa.



Nhưng xã hội ổn định mới là yếu tố đứng đầu. Ổn định là điều căn bản nhất, cũng là công tác khó khăn nhất.



Hiển nhiên là, một xã hội chỉ có trong điều kiện ổn định mới có thể nói đến chuyện phát triển. Bởi vậy, về mặt này, tỉnh Hồ Nam đã làm rất tốt, khiến người khác rất hài lòng.



Thủ tướng rất quan tâm đến quặng mangan ở Vĩnh Lâm, đây cũng chính là trọng tâm trong chuyến thị sát miền nam lần này của ông. Vì vậy, trong cuộc họp mặt ở tỉnh, ông cũng đã đặt ra một số câu hỏi về vấn đề này.



Lý Thiên Trụ rốt cục cũng tin lời nói của Lý Hồng, Thủ tướng quả thật đến để xem xét quặng mangan ở Vĩnh Lâm. Xem ra ông ta đã trách lầm Trương Nhất Phàm rồi, đối với ông ta mà nói, bản thân ông ta rất xem trọng Trương Nhất Phàm, coi hắn và Lý Hồng như lực lượng cốt cán.





Ai cũng không muốn người mình coi trọng lại qua mặt mình, xin trợ giúp ở cấp cao hơn, đây là điều kỵ nhất trong chốn quan trường. Trương Nhất Phàm có gia thế là nhà họ Trương, dĩ nhiên không cần thiết phải làm vậy để đắc tội với Lý Thiên Trụ.



Hiểu được điều này rồi, tâm trạng Lý Thiên Trụ mới tốt hơn một chút.



Tuy nhiên, người của bốn ban trong chính quyền vẫn chưa hiểu rõ về Trương Nhất Phàm, tỷ như đám người Tạ Kiến Quốc. Thân là Bí thư Tỉnh ủy, lại không khống chế nổi một Bí thư Thành ủy cỏn con, điều này khiến Tạ Kiến Quốc cũng không cảm thấy vui vẻ gì.



Bởi vậy, gã đang băn khoăn không biết đợt tuyển chọn tới đây, rốt cuộc nên giúp Trương Nhất Phàm hay Ô Dật Long?



Gần đây, Tạ Kiến Quốc phát hiện ra rằng, gã càng ngày càng mất quyền khống chế trong bộ máy chính quyền Hồ Nam, nhất là sau khi mối liên kết giữa Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc bị Ân Hồng Viễn cắt đứt, trong nhiều cuộc họp thường vụ, gã chưa bao giờ khống chế được thế cục.



Đây là một chuyện cực kỳ không hay ho gì, là một Bí thư Tỉnh ủy, là quan lớn ở một địa phương lại không làm nổi những chuyện như vậy. Với Tạ Kiến Quốc mà nói, đây quả là một sự uy hiếp rất lớn, cũng là một thông tin vô cùng nguy hiểm.




Cũng may, Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc cũng không làm quá, bởi vậy, nhìn từ bên ngoài, tình hình Hồ Nam khá yên ổn.



Sau khi Thủ tướng nghỉ lại tại nhà khách trực thuộc tỉnh Hồ Nam, đám người Tạ Kiến Quốc, Lý Thiên Trụ chịu trách nhiệm đưa ông đi thị sát. Lúc bọn họ tổng kết tình hình tỉnh trong ba quý trở lại đây, Trương Nhất Phàm không nói gì, hơn nữa còn cố ý đứng ngoài hành lang.



Đầu các cầu thang và những nơi trọng yếu đều có cảnh sát trang bị vũ trang đứng gác, trước cửa cũng có hai vệ sĩ Trung Nam Hải đảm bảo an toàn cho Thủ tướng. Bọn họ đều có cùng một tư thế hiên ngang, mang theo khí chất quân nhân vô cùng oai vệ.

(Vệ sĩ Trung Nam Hải: thành viên đơn vị bộ đội đặc chủng Trung Quốc, có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho các cấp lãnh đạo quốc gia)



Lúc Trương Nhất Phàm đi ngang qua, hai người đều lễ phép chào, hắn gật đầu chào lại rồi đi về cuối hành lang. Lý Hồng đang đứng cạnh cửa sổ gần đó, nhìn dòng xe nườm nượp dưới đường.



- Đến trường mới có quen không?

Lý Hồng nghe thấy tiếng bước chân Trương Nhất Phàm, liền quay đầu lại hỏi.



Trương Nhất Phàm gật đầu nói:

- Cũng được, có điều Phó hiệu trưởng quản lý chặt quá, làm ai cũng khó chịu.



- Sao, anh hối hận rồi à?



- Có chút, thực ra anh cảm thấy chỗ đó hợp với em hơn.



Trương Nhất Phàm nhìn gương mặt trắng nõn như phấn của Lý Hồng, liền bất giác muốn hôn cô, cảm giác hôn lên mặt cô rất dễ chịu, rất mê người.





Cô không đánh son, song môi lại có màu hồng nhạt rất đẹp.



Môi cô thật thơm.



Tuy rằng sẽ có nhiều người không tin, nhưng Trương Nhất Phàm lại có thể cảm nhận được rất chân thực vị ngọt ngào trên đôi môi ấy.



Lý Hồng đột nhiên thấy Trương Nhất Phàm cứ nhìn chằm chằm vào môi mình, khiến cô bực bội lườm hắn một cái, may là không có ai quanh đó, mấy tay cảnh sát và vệ sĩ cũng đứng khá xa.



Ánh mắt này của cô có thể gọi là ánh mắt mê hồn, nhất là với một cô gái như Lý Hồng, ánh mắt ấy khiến Trương Nhất Phàm hồn siêu phách lạc.



Thời gian gần đây, người mà hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là Lý Hồng.



Gặp lại cô, hắn mới nhận ra khát vọng muốn chiếm giữ cô lại mãnh liệt đến vậy.



Bước lại gần hơn một chút, Trương Nhất Phàm còn thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm không giống như nước hoa của cô. Rất nhẹ, rất riêng, phải đứng ở khoảng cách gần mới có thể ngửi thấy được.



Bất quá, Trương Nhất Phàm dường như là người đầu tiên phát hiện ra mùi hương ấy của cô, chính lần hai người hôn nhau bên bờ sông, hắn đã ngửi thấy nó.



Đáng tiếc là Lý Hồng không cho hắn cơ hội này, chính bởi Trương Nhất Phàm phạm phải điều cấm kỵ thiêng liêng của cô nên hai người chia tay trong không khí nặng nề.



Lý Hồng chợt nhận ra người đứng sau lưng hô hấp hình như không ổn lắm, rõ ràng có tính xâm chiếm ngang ngược, cô liền quay người lại.

- Theo em quy định của trường rất đúng, đi học thì phải có phong thái của học viên. Đừng có mang cái tác phong trên quan trường vào trường học.



Trương Nhất Phàm nói, cho nên anh mới nói nơi ấy không hợp với anh mà! Môi trường như vậy hợp với em hơn. Em thanh cao trong sáng thế này, ai có thể bì được chứ?



Lý Hồng chau mày, cơ hồ cảm thấy Trương Nhất Phàm có chút gì đó khó tin.



Đám người Tạ Kiến Quốc, Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc đang ngồi trong phòng nói chuyện với Thủ tướng, họ đã bàn bạc xong việc công, giờ là thời gian nghỉ giải lao, Thủ tướng đột nhiên phát hiện ra:

- Ô, hai đồng chí tiểu Trương với tiểu Lý đi đâu rồi?



Thẩm Hoành Quốc trả lời:

- Họ đang chờ ở ngoài ạ, để tôi ra gọi họ vào.



Thư ký của anh ta lập tức ra ngoài. Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đang đứng nói chuyện bên cửa sổ, chợt nghe thấy thư ký gọi mình liền nhanh chóng đi vào.



- Thủ tướng!



Thủ tướng nhìn hai người, ôn tồn gật đầu:

- Hai người ngồi xuống đi, Lý Hồng, tôi muốn hỏi thêm một chút về tình hình Song Giang. Hiện giờ Song Giang đã chính thức trở thành thành phố lớn thứ hai ở Hồ Nam, về phương diện này cô làm tốt lắm. Nhất là trong lớp cán bộ trẻ tuổi, cô rất có phong thái của một lãnh đạo, về điểm này tôi có lời khen ngợi.



Lý Hồng có chút xấu hổ đáp:

- Thủ tướng quá khen rồi, tôi chỉ là được thơm lây từ thành quả của người đi trước thôi.



Lý Hồng không nhắc đến tên Trương Nhất Phàm, nếu cô nói ra thì lộ liễu quá. Hơn nữa, hai người lại có mối quan hệ không mờ ám nên cô cũng bắt đầu chú ý hơn đến những vấn đề này.



Đương nhiên Thủ tướng đã biết về quá khứ oanh liệt của Trương Nhất Phàm ở huyện Song Giang, ông ta cũng không nhắc lại, chỉ cười nói:

- Lý Hồng là một đồng chí tốt. Lúc cô ấy còn ở Bắc Kinh tôi đã nhận ra điểm này rồi.



Tạ Kiến Quốc ngồi bên cạnh cũng hùa theo.

- Đúng ạ, biểu hiện của đồng chí Lý Hồng ở Song Giang rất rõ ràng, hơn nữa chính quyền tỉnh cũng nhất trí đưa ra quyết định, phải mạnh dạn đề bạt những cán bộ trẻ tuổi, xây dựng tấm gương cho lớp cán bộ thanh niên.



Thủ tướng gật đầu tán đồng.

- Tương lai quốc gia thuộc về lớp người trẻ tuổi, đám già cách mạng chúng ta quả thực phải cố gắng đào tạo những người nối nghiệp rồi, nếu không đợi đến khi đám già này về vườn hết mới đi đào tạo lớp người mới thì chết dở.



Lý Thiên Trụ nói:

- Bốn ban lớn trong chính quyền Hồ Nam chúng tôi, dưới sự lãnh đạo của Bí thư Tạ nhất trí ủng hộ chỉ thị của trung ương. Cùng nhau giữ gìn sự ổn định của Hồ Nam, nỗ lực hết sức thúc đẩy kinh tế phát triển phồn thịnh. Về điểm này Thủ tướng có thể hoàn toàn yên tâm.



Thủ tướng gật đầu nói:

- Báo cáo công tác hôm nay tạm dừng tại đây. Giờ chúng ta ra ngoài vận động một chút, để hai tên tiểu quỷ này có cơ hội làm nhân viên phục vụ.



Trương Nhất Phàm và Lý Hồng cùng mỉm cười vui vẻ.

- Được ạ, cứ để chúng tôi làm nhân viên phục vụ.



Sau đấy, hắn quay ra nói với mấy thư ký đứng phía sau:

- Hôm nay các cậu có thể về nghỉ được rồi, không thể để các cậu cướp bát cơm của tôi và Lý Hồng được.



Những người khác nghe vậy cùng cười phá lên.