Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 870: Chuyến thị sát




Thủ tướng thoạt nhìn thì vô cùng nghiêm túc, song nhiều lúc nói chuyện lại rất hài hước, khiến cho người xung quanh cười đến ôm bụng.



Có điều, tất cả đều phải nằm ngoài phạm vi công việc. Lúc bàn bạc việc công, ông ấy tỏ ra cực kỳ cẩn thận, không bao giờ để tình cảm chen ngang.



Trong buổi tối ở lại tỉnh, ông muốn dạo quanh đường phố, ngắm nhìn cảnh đêm nơi đây.



Về tình hình trị an ở nhà ga tỉnh, mặc dù trước khi Thủ tướng đến đã có chỉnh đốn song vẫn rất hỗn loạn. Ngay cả Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy trị an ga tàu ở đây không bằng Song Giang.



Trước kia, khi hắn chấn chỉnh toàn bộ Song Giang đã phải tốn biết bao công sức, điều này đám người Diệp Á Bình đều biết rõ.



Người Song Giang được chứng kiến sự phát triển của thành phố này, người Song Giang đã trông thấy sự thay đổi của thành phố này, và người Song Giang cũng sẽ nhớ mãi vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này. Thế nhưng, khi Song Giang sắp bước sang thời đại mới, hắn lại lặng lẽ rút lui.



Mỗi khi nghĩ đến điều này, rất nhiều người dân Song Giang lại thầm tiếc nuối, Bí thư Trương đi thật rồi!



Nhà ga tỉnh vẫn là vấn đề nan giải từ bao lâu nay. Sau khi xem xét tình hình, Thủ tướng tỏ ra không hài lòng. Song cũng không phê bình gì những người đi theo. Dù sao hiện tượng này đã trở nên phổ biến ở khắp mọi nơi.



Trong đó, có thể nói tỉnh Quảng là hỗn loạn nhất bởi chính sách mở cửa ở đó đã kéo theo tốc độ phát triển chóng mặt của các thành phố duyên hải, nhờ vậy Quảng Châu trở thành địa phương giàu nhất cả nước. Cũng chính vì lý do này, hàng năm, từ khắp mọi miền cả nước, vô số người đổ xô đến đây tìm kiếm việc làm.



Một lượng lớn người như vậy dẫn đến tình trạng hỗn loạn của các nhà ga nơi đây, nào trộm cắp, lừa đảo, bắt chẹt... Nhiều không kể xiết! Thủ tướng cũng từng đến tỉnh Quảng, sau khi chứng kiến tình trạng nhà ga ở đó, ông nghiêm khắc phê bình các cấp lãnh đạo nơi này.



Từ nhà ga trở về, Thủ tướng chỉ nói một câu:

- Công tác trị an, các cậu cần phải cố gắng nhiều hơn nữa!



Tuy nhiên, từ sau lần đó, trị an ở nhà ga tỉnh quả thực có chuyển biến rất lớn. Nhất là hiện tượng lừa đảo, về cơ bản đã không còn thấy nữa.



Vấn đề trị an ở các nhà ga vẫn là vấn đề đau đầu của tỉnh thành, nhưng rất nhiều cán bộ lại tỏ ra không quan tâm. Chỉ có mình Trương Nhất Phàm có thể thấu hiểu nỗi khổ này của người dân.



Hắn suốt đời không thể quên được nỗi khổ của Hà Tiêu Tiêu khi đứng ở ga tàu ngày trước.



Ngày hôm sau, đám người Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm và Lý Hồng lại cùng Thủ tướng đi thị sát Vĩnh Lâm. Lần này đội ngũ khá hùng hậu, ngoài cảnh sát và vệ sĩ, thì còn có cả phóng viên... Số lượng xe phải đến hơn ba mươi, bốn mươi chiếc.



Vốn dĩ Tạ Kiến Quốc và Thẩm Hoành Quốc cũng xin được đi cùng, nhưng đến lúc xuất phát, Thủ tướng lại yêu cầu phải đơn giản gọn nhẹ, trong nhóm lãnh đạo chỉ cần một người chủ chốt đi cùng là được, những người khác đi cũng chẳng có việc gì.



Sau cùng, đám người Tạ Kiến Quốc thấy rằng, việc khai thác quặng mangan do Lý Thiên Trụ quản lý, vì vậy đều nhất trí để ông ta đi. Lý Thiên Trụ mang theo sứ mệnh này đồng hành cùng Thủ tướng trong toàn bộ chuyến đi thị sát Vĩnh Lâm.



Công tác thị sát Vĩnh Lâm sẽ diễn ra trong vòng hai ngày. Kỳ thực, xe của chính quyền địa phương không nhiều, phần lớn là phóng viên đi theo, ngoài ra còn có xe cảnh sát và vệ sĩ.



Rất nhiều người trông thấy nhóm vệ sĩ Trung Nam Hải oai phong lẫm liệt này liền thầm ngưỡng mộ. Kể từ sau khi bộ phim “Vệ sĩ Trung Nam Hải” ra mắt, những cao thủ thần bí luôn xuất hiện bên cạnh các vị lãnh đạo quốc gia cũng dần được mọi người chú ý.



Một nhóm người trông thấy khí thế oai phong, phong thái bất phàm của nhóm vệ sĩ từ xa đã bắt đầu thì thầm bàn tán xôn xao.



Cuối cùng cũng đến Vĩnh Lâm rồi. Ô Dật Long dẫn theo lãnh đạo bốn ban ngành trong chính quyền Vĩnh Lâm đã đứng nghiêm chỉnh ở đầu đường. Nhiều người thấy Trương Nhất Phàm có mặt trong đám người đi cũng Thủ tướng liền thầm ngưỡng mộ, lần này Bí thư Trương cùng Thủ tướng về đây, trong mắt người dân Vĩnh Lâm, đây là sự kiện tầm cỡ nhường nào.



Nhiều người cả đời chỉ mong được gặp mặt nhân vật tầm cỡ như Thủ tướng một lần, bắt tay ông một lần cũng đã xa vời lắm rồi, vậy mà Bí thư Trương lại có thể đi bên cạnh ông ấy, thái độ thân thiết đến như vậy.



Các phóng viên đài truyền hình thành phố đồng loạt giương cao máy ảnh, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, vô số ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, ghi lại thời khắc huy hoàng nhất trong lịch sử Vĩnh Lâm.



Thủ tướng không bắt tay với từng người trong chính quyền Vĩnh Lâm, chỉ giơ tay lên vẫy với toàn thể mọi người.

- Các đồng chí vất vả rồi.



Rất nhiều người đang hi vọng có thể bắt tay Thủ tướng. ai ngờ ông ấy lại không định làm vậy, bọn họ đành phải thầm nuối tiếc trong lòng. Trưởng ban Tuyên giáo Quách đã dặn trước mấy tay phóng viên, nếu Thủ tướng bắt tay gã thì nhất định phải chụp lại khoản khắc quý giá ấy.



Đáng tiếc, Thủ tướng không cho bọn họ cơ hội này, hơn nữa chỉ vẫy tay một chút rồi đi thẳng luôn.



Ngồi trên xe, Thủ tướng ra lệnh cho lái xe lái thẳng đến huyện Sơn Lam.



Cũng vì chỉ có hai ngày nên nếu ở lại nội thành, e là sẽ không có đủ thời gian đến huyện Sơn Lam.



Bởi vậy, đoàn xe vội vàng nối đuôi nhau đi tiếp, tiếp tục chạy thẳng đến huyện Sơn Lam.



Giờ phút này Ô Dật Long không biết phải làm gì? Vốn gã đã cho chuẩn bị đâu ra đấy rồi, cứ tưởng Thủ tướng đến thì sẽ ăn cơm trưa ngay ở Vĩnh Lâm, không ngờ ông ấy lại nhiệt tình làm việc đến vậy, đi thẳng đến huyện Sơn Lam luôn.






Giữa lúc ấy, Trương Nhất Phàm chợt gọi điện thoại tới.

- Chỉ cần Chủ tịch thành phố đi theo là được rồi, những người khác đều quay về vị trí làm việc.



Nhận được chỉ thị của Bí thư Trương, nhiều người thất vọng quay về. Bọn họ chỉ có thể đứng ở đầu đường nhìn theo xe Thủ tướng. Dù sao Thủ tướng trăm công nghìn việc, công tác thường nhật đã đủ bận rộn rồi, ông ấy không phải là cán bộ bình thường có thể dễ dàng gặp mặt.



Một cơ hội tốt thế này lại chỉ được nhìn mặt, cả đời này e là chẳng còn cơ hội nào nữa, cả một đám người thở dài tiếc nuối quay về nội thành.



Trưởng ban Quách vẫn đang tính toán tìm cơ hội bắt tay Thủ tướng gì gì đó, không ngờ kết cục lại như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút không cam tâm.



Nghe Ô Dật Long truyền đạt chỉ thị của Trương Nhất Phàm, gã liền ủ rũ quay lại ban Tuyên giáo.



Trường hợp ngoại lệ duy nhất là Âu Dương Mạc và Liễu Hải, hai người bọn họ đều nhận được mệnh lệnh từ Bí thư Trương, Liễu Hải sẽ dẫn theo người đảm bảo an toàn trong toàn bộ hành trình của Thủ tướng. Mặc dù đã có đội cảnh sát vũ trang, còn có đám vệ sĩ Trung Nam Hải, song Âu Dương Mạc thân là Cục trưởng cục Công an Vĩnh Lâm, anh ta hoàn toàn có trách nhiệm và nghĩa vụ về mặt này này.



Mà Liễu Hải thì trước kia hắn cũng đã thấy qua, là cảnh sát có thân thủ tốt nhất, bởi vậy, mỗi khi có đại sự, Liễu Hải đều chịu trách nhiệm tiên phong.



Lúc này đúng vào tiết trời tháng chín, oi ả nóng nực, hàng xe trên đường cuốn tung những lớp bụi mù mịt, bên ngoài nhiệt độ đã lên gần đến bốn mươi độ.



Thủ tướng nhìn qua lớp kính xe, xem xét tình hình giao thông Vĩnh Lâm.




Năm ngoái, sau khi Trương Nhất Phàm thông báo bốn mục tiêu lớn trước mắt của Vĩnh Lâm trong cuộc họp thường vụ, tính đến sáu tháng đầu năm nay, cả bốn mục tiêu này đều đã hoàn thành. Tình trạng giao thông ở đây đã được cải thiện rất nhiều.



Tuy là chưa có đường cao tốc, cũng không phải đường xi măng, song ít nhất đường xá đã bằng phẳng, rộng rãi thông thoáng hơn rất nhiều, lái xe cũng cảm thấy thoải thoải. Đổi lại là một năm trước, đến giờ Trương Nhất Phàm vẫn còn nhớ sâu sắc buổi tối hắn đi tìm Lưu Hiểu Hiên.



Giờ thì tốt hơn rồi, ít nhất tất cả các đường chính của chín huyện hai khu ở Vĩnh Lâm đều đã được hoàn thiện. Trong lòng Thủ tướng vì vậy cũng cảm thấy vui vẻ hơn, dần thoát khỏi tâm trạng buồn bực trước đó.



Trong cả nước, Vĩnh Lâm không phải là địa phương duy nhất kém phát triển, song tình hình của Vĩnh Lâm lại đáng lo ngại nhất trong cả tỉnh. Có lần ông vô tình nhìn thấy cảnh những đứa trẻ phải học trong một chuồng bò ở trên tivi.



Hình ảnh này khắc sâu trong tâm trí ông, có lẽ cả đời cũng khó quên được.




Bởi vậy mới nói, cả đời này, ông nhất định phải là một thanh quan, làm thật nhiều việc có ý nghĩa cho những đứa trẻ gia đình khó khăn, cho những người dân sống trong khu nghèo.



Đây chính là ước muốn lớn lao nhất của ông, cũng là mục tiêu cả đời của ông, ông chính là một thanh quan. Ông hy vọng lúc mình về hưu, mọi người đều nói một câu, ông ấy là một thanh quan, như vậy là quá đủ rồi.



Trông thấy sự thay đổi lớn lao của Vĩnh Lâm, trong lòng Thủ tướng ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi. Ông nhận thấy rằng Trương Nhất Phàm cũng được coi là làm được không ít việc ở Vĩnh Lâm này, chí ít thì vừa rồi trên đường đi, ông cũng trông thấy một vài trường học mới xây.



Những ngôi trường này không có cái nào không đề, “Quỹ hỗ trợ người nghèo Vĩnh Lâm quyên tặng”!



Ông ta liền quay sang hỏi Lý Thiên Trụ, Vĩnh Lâm có quỹ hỗ trợ người nghèo sao?



Lý Thiên Trụ gật đầu.

- Đấy là nhờ Bí thư Trương Nhất Phàm đứng ra lập cho Vĩnh Lâm đấy ạ.



- Ồ? Nói tôi nghe thử xem thế nào?

Thủ tướng lại tỏ ra rất có hứng thú với quỹ này. Lý Thiên Trụ đành phải kể lại việc hồi Trương Nhất Phàm mới đến Vĩnh Lâm, nghe nói về sự thối nát của tầng lớp cán bộ nơi đây liền nghĩ ra cách như vậy. Vừa cho đám cán bộ này cơ hội sửa sai, vừa tạo cơ hội cho những đứa trẻ thất học vì hoàn cảnh gia đình khó khăn có thể được đến trường.



Nghe xong, Thủ tướng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Cách này cũng khá lắm. Thế mà hắn cũng nghĩ ra được!



Lý Thiên Trụ cũng nói thẳng, thời điểm tình trạng này khá phổ biến, không thể nghi ngờ gì nữa, đó quả thực là cách tốt nhất. Tỉnh chúng tôi còn đặc biệt chú ý đến vấn đề này, tổ chức các buổi tọa đàm giáo dục, tổng kết đầy đủ những thành tích mà các ban ngành ở Vĩnh Lâm đã đạt được về phương diện này.



Trên thực tế, quả thực về mặt này Vĩnh Lâm đã đạt được những thành tựu không nhỏ, chính quyền đã xây mới ba mươi bảy trường tiểu học, giúp đỡ hơn hai nghìn trẻ em nghèo thất học. Công tác này vẫn đang được tiến tục, chưa từng bị đình trệ.



Thủ tướng gật đầu tỏ ý hài lòng.

- Khá lắm, khá lắm! Xem ra có đôi lúc không thể chỉ sử dụng những biện pháp quá cứng rắn được.

Trong lòng ông thầm nghĩ, số tiền này nếu chỉ do đám cán bộ ấy tự giác nộp lên chắc chắn không thể đủ được, một khoản tiền lớn như vậy, hắn làm thế nào mà kiếm được?



Mắt nhìn thấy một chuyện thật Trương Nhất Phàm đã làm cho dân chúng Vĩnh Lâm, hơn nữa còn là một chuyện tốt! Trong lòng ông ta cũng thầm khen ngợi những thành tích của hắn.