Hộp đêm Vương Niệm là nơi biểu diễn ca múa, mỗi buổi tối đều có mấy màn trình diễn.
Đến đây diễn có khi là đoàn ca múa của đài truyền hình, cũng có khi là các cô gái, không thể coi là quốc sắc thiên hương nhưng cũng là tinh hoa của Vĩnh Lâm.
Hoàng Tử Kỳ cũng không thể nào thích các cô gái đó. Dù sao cũng chỉ là các cô gái tiếp rượu, so với các cô gái của nơi khác tất nhiên kém hơn nhiều.
Vừa mới bước vào phòng riêng của hộp đêm, Hoàng Tử Kỳ đã nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó gã liền vội vàng bước ra, đi vào một lối đi bí mật.
Trong phòng làm việc ở tầng bốn của hộp đêm, Hoàng Tử Kỳ được gặp một người thật sự là mỹ nữ, Diêu Mộ Tình.
Từ sau khi Diêu Mộ Tình đoạt quán quân trong cuộc thi sắc đẹp của Vĩnh Lâm xong thì ít khi xuất hiện, người bình thường rất ít khi gặp cô.
Lần trước khi ba của Hoàng Tử Kỳ mừng đại thọ tám mươi tuổi, Diêu Mộ Tình có đến huyện Đạo An. Nhưng cô cũng không xuất hiện tại yến tiệc.
Tối nay Diêu Mộ Tình không dịu dàng như bình thường. Mà lạnh lùng, diễm lệ, uy nghiêm làm cho người ta có cảm giác mong mà không được. Trên người một phụ nữ có thể có khi chất khiếp người như thế, hơn nữa làm người ta có cảm giác không thể nắm bắt, thật sự là chuyện khó tưởng.
Lai lịch của Diêu Mộ Tình gã đương nhiên biết rõ. Diêu Mộ Tình đại diện cho ai, Hoàng Tử Kỳ rất rõ ràng. Bởi vậy, dù ngày thường rất kiêu ngạo, ngông cuồng nhưng trước mặt Diêu Mộ Tình Hoàng Tử Kỳ vẫn biểu hiện rất an phận, cung kính.
- Tiểu thư Diêu.
Hoàng Tử Kỳ ngồi xuống đối diện với Diêu Mộ Tình. Diêu Mộ Tình liền gật đầu:
- Cục trưởng Hoàng, báo cho anh một tin tức không hay, anh đang bị người ta theo dõi, về sau ít đến những nơi như thế này đi.
Giọng Diêu Mộ Tình hoàn toàn không có chút dịu dàng của ngày xưa nào, hơn nữa lạnh lùng như băng đá.
Hoàng Tử Kỳ run rầy, gã đang bị theo dõi? Xem ra phiền toái không nhỏ. Nếu không với khả năng của hộp đêm Vương Niệm, chắc chắn không ra mật báo cho gã. Hơn nữa, sẽ giúp gã diệt mối họa này mãi mãi.
Hiện giờ Diêu Mộ Tình không làm như vậy, ngược lại bảo gã ít đến chỗ này thôi. Hoàng Tử Kỳ ngay lập tức đoán được rằng lai lịch của đối phương có lẽ rất lớn.
Gã cúi đầu suy nghĩ một hồi:
- Là ai, có thể nói cho tôi biết không?
- Kỹ xảo của anh có thể lừa được người khác, nhưng chỉ sợ không lừa được Trương Nhất Phàm. Đã nói với anh từ trước, không cần nghĩ rằng mình thông minh, người khác ngu ngốc. Trên thế giới này người thông minh rất hiếm. Gần đây ông chủ rất không hài lòng về anh. Tuy nhiên, nể mặt anh trước đây, xin chân thành khuyên anh một câu: Có chừng có mực!
Diêu Mộ Tình nói.
Hoàng Tử Kỳ rùng mình một cái, Diêu Mộ Tình không ngờ biết rõ về gã. Trước đó gã còn luôn âm thầm đắc ý, tự cho là kẻ thống trị thiên hạ, giấu diếm được mọi người.
Không nghĩ tất cả những việc này đều bị bại lộ trước mắt người khác. Rốt cuộc gã đã có sơ hở nào? Hay là ông chủ bảo Diêu Mộ Tình đến dọa mình. Hoàng Tử Kỳ luôn nghĩ mình túc trí đa mưa, lúc này cũng có chút không hiểu nổi.
Ánh mắt sắc bén của Diêu Mộ Tình nhìn Hoàng Tử Kỳ, thản nhiênnói:
- Ủy ban kỷ luật thành phố đã bắt đầu điều tra anh, chuyện này anh tự giải quyết cho tốt.
Về tin tức điều tra Hoàng Tử Kỳ, đây là Trương Nhất Phàm bí mật ra lệnh, không nghĩ nhanh chóng rơi vào tay hộp đêm Vương Niệm như vậy.
Trương Nhất Phàm đã triển khai đồng thời hai tuyến, một là Ủy ban kỷ luật vào cuộc, một là bên chỗ Liễu Hải ở cục Công an. Đây đều là hai mật lệnh, đều là mệnh lệnh Trương Nhất Phàm tự mình truyền đạt.
Người của Ủy ban kỷ luật rất nhiều, tin tức để lộ ra cũng là bình thường. Nhưng với Liễu Hải, mật lệnh này không ngờ cũng để hộp đêm Vương Niệm biết được, không thể không nói là vô cùng thần kỳ.
Bọn họ biết lại lịch của đối phương, bởi vậy không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu là thế lực bình thường, hộp đêm Vương Niệm sẽ có thể tự giải quyết.
Hoàng Tử Kỳ biết được tin tức này xong lập tức rời khỏi hộp đêm.
Trở lại khách sạn thay bộ quần áo xong, một mình lái xe suốt đêm đến tỉnh thành.
Trương Nhất Phàm muốn động và mình, trên xe Hoàng Tử Kỳ hung hăng nghĩ, so với việc ngồi đợi hắn, không bằng phản kháng lại. Bố không tin không ai trị được Trương Nhất Phàm. Muốn điều tra bố không đơn giản như vậy!
Hoàng Tử Kỳ đến tỉnh đã là hơn mười một giờ đêm. Gã cũng không vội, tìm một khách sạn nghỉ tạm.
Sáng sớm hôm sau Hoàng Tử Kỳ đến ngân hàng rút tiền, lầm một tấm ngân phiếu. Sau đó ngồi ở quán cà phê gọi điện thoại.
Lưu Hiểu Hiên mấy hôm nay rất nhiều việc. Vừa mới ngơi tay đang định tìm chỗ ăn trưa, không nghĩ rằng vừa mới đi ra cửa đài truyền hình, một chiếc xe Honda đã dừng ngay trước mặt.
Lưu Hiểu Hiên vừa kinh ngạc, Hoàng Tử Kỳ đã đeo kính râm thò đầu ra, nhìn Lưu Hiểu Hiên vẫy vẫy tay.
- Lưu tiểu thư, khéo léo qua, lên xe đi.
- Bí thư Hoàng?
Cách ăn mặc của Hoàng Tử Kỳ làm Lưu Hiểu Hiên không nhận ra.
Hoàng Tử Kỳ cười:
- Lên xe trước đã, nhiều người nhìn thấy như vậy không tốt. Cô là một người nổi tiếng ở đài truyền hình.
Lưu Hiểu Hiên cũng sợ có người bàn tán, mở cửa xe bước lên.
- Đi chỗ nào ăn cơm nhé?
Hoàng Tử Kỳ hỏi.
- Tôi còn có việc, không ăn cơm được.
Lưu Hiểu Hiên vốn ăn cơm ở nhà ăn của đài truyền hình, nghĩ là chiều nghỉ, đang định tìm một chỗ ăn cơm rồi về nghỉ. Không ngờ đụng phải Hoàng Tử Kỳ cô tin rằng đây không phải là cuộc gặp mặt tình cờ. Sợ rằng Hoàng Tử Kỳ đến đây vì chính mình.
Hay là do lần trước cô chủ trì cho buổi mừng đại thọ của cha Hoàng Tử Kỳ gã mới thanh toàn một nửa. Lưu Hiểu Hiên đoán hẳn là vì việc đó. Nhưng Lưu Hiểu Hiên lại không muốn cùng gã đi ăn cơm.
Hoàng Tử Kỳ đi mấy trăm cây số đến đây không phải vì Lưu Hiểu Hiên sao? Bởi vì gã cho rằng sau lưng Lưu Hiểu Hiên nhất định có hậu thuẫn hùng mạnh. Nên mới dồn hết tâm tư muốn mời Lưu Hiểu Hiên đi ăn cơm.
- Chẳng lẽ tiểu thư Lưu lại không nể mặt tôi một chút ? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như một nửa người quen rồi.
Lái xe của Hoàng Tử Kỳ nhìn Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên còn chưa kịp nói gì, Hoàng Tử Kỳ đã nói:
- Tôi cố ý từ Vĩnh Lâm đến đây, đi thôi, chúng ta đi ăn một bữa cơm, còn chưa kịp cảm ơn cô.
Lưu Hiểu Hiên không thể từ chối, chỉ biết đồng ý đi ăn cơm với Hoàng Tử Kỳ.
Chiếc xe vòng vo qua mấy con phố, tìm một nhà hàng khá sang trọng. Hoàng Tử Kỳ bảo xe dừng lại, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, muốn đến vị trí nào đó ít có sự chú ý.
Bởi vì Lưu Hiểu Hiên có thân phận đặc thù, hắn cũng không tốt vào phòng riêng. Hai người ăn cơm ở phòng riêng, có lẽ Lưu Hiểu Hiên không muốn đi. Gọi đồ ăn xong Hoàng Tử Kỳ gọi chút đồ uống:
- Buổi trưa không uống rưpụ, chúng ta uống chút nước quả.
Lưu Hiểu Hiên không tỏ vẻ nghi ngờ gì, chỉ hỏi:
- Bí thư Hoàng đến tỉnh thành họp sao?
Hoàng Tử Kỳ cố ý cười khổ:
- Hiện giờ tôi không phải là bí thư, chuyện cũ năm xưa không nói nữa.
Lưu Hiểu Hiên hơi giật mình, có phải là chuyện đêm đó làm Trương Nhất Phàm giận chó đánh mèo? Nhớ tới những gì xảy ra ở huyện Đạo An hôm đó, trong lòng Lưu Hiểu Hiên đến giờ còn có chút sợ hãi.
Vì che dấu sự sợ hãi của mình, cô cố gắng nén hỏi:
- Vậy phải chúc mừng Bí thư Hoàng, chắc chắn lại là thăng chức.
- Thăng chức? Ha ha…
Hoàng Tử Kỳ đưa cho Lưu Hiểu Hiên cốc nước quả:
- Hiện tại tôi như cá mắc cạn-hổ xuống đồng bằng. Bị điều đến cục Bảo vệ môi trường làm cục trưởng rồi. Ôi, chuyện quan trường, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây nói cũng không rõ.
- Ồ, tiểu thư Lưu, việc lần trước tôi còn chưa kịp cảm ơn cô. Cô cứ im lặng về thật sự là ngại quá, tôi thật sự là không chu đáo.
Một tấm chi phiếu được đẩy ra trước mặt Lưu Hiểu Hiên,
- Tiền không tiện mang, đây là tiền còn thiếu lần trước.
Lưu Hiểu Hiên cũng không khách sao, đây là mình lao động mà có, cô nhận lấy cười nói:
- Bí thư Hoàng khách sáo rồi.
Hoàng Tử Kỳ nhìn cô một cái, nhớ đến chuyện đêm đó thầm mắng Tả Thanh Lâm khốn khiếp. Khi ăn cơm gã nhắc lại một câu:
- Lần xui xẻo này cũng không chỉ có một mình tôi. Cục trưởng cục Công an Tả Thanh Lâm cũng xảy ra chuyện rồi.
Dường như sợ Lưu Hiểu Hiên không nhớ, gã còn cố ý nhắc nhở một câu:
- Chính là người cố ý mời rượu cô đấy.
Quả nhiên, Hoàng Tử Kỳ nhắc đến Tả Thanh Lâm, Lưu Hiểu Hiên thầm kinh ngạc, chiếc đũa rơi trên mặt đất, hơn nữa vẻ mặt cực kỳ khó coi. Hoàng Tử Kỳ nhìn thấy thế, trên cơ bản biết Tả Thanh Lâm đắc tội với Lưu Hiểu Hiên, xem ra tạo ra tổn thương không nhỏ cho cô ấy.
Nhưng gã vẫn coi như vô tình nói:
- Cô sao thế, tiểu thư Lưu?
Lưu Hiểu Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, cúi người nhặt chiếc đũa lên:
- Không việc gì, không việc gì.
Hoàng Tử Kỳ lộ ra một tia cười kỳ quái. Xem ra mình đoán không sai chút nào. Tả Thanh Lâm ơi là Tả Thanh Lâm. Hoàng Tử Kỳ nghĩ làm sao để hỏi thăm ra người đứng sau lưng Lưu Hiểu Hiên.
Có lẽ lúc này chỉ có thể tìm một con đường khác, một hậu trường vững chắc mới có thể đảm bảo sự an toàn cho chính mình. Một cô gái như Lưu Hiểu Hiên, chắc chắn là có người tình có quyền bao. Hoàng Tử Kỳ thầm nghĩ như vậy.
Lưu Hiểu Hiên ăn cơm xong vội vàng bỏ đi. Hoàng Tử Kỳ ngồi lại suy nghĩ, có nên tìm Chủ tịch tỉnh Ân không. Năm đó y cũng nhận năm trăm nghìn tiền bất chính.