Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 710: Anh theo dõi người này cho tôi




Trên điện thoại của Hoàng Tử Kỳ, không ngờ không hiện thị số điện thoại của đối phương, gã muốn gọi lại, mà không có cách nào.



Tả Thanh Lâm giở trò quỷ gì thế nhỉ!



Hoàng Tử Kỳ rất buồn bực, ném điện thoại ôm đầu nằm xuống giường, cân nhắc lại ý vừa rồi của Tả Thanh Lâm. Bí mật lớn! Chỉ cái gì? Có liên quan đến Lưu Hiểu Hiên sao?



Lưu Hiểu Hiên đã hủy đi tiền đồ của y? Ăn nói lung tung, chuyện của y có liên quan gì đến Lưu Hiểu Hiên?



Hoàng Tử Kỳ đột nhiên nhớ đến chuyện Lưu Hiểu Hiên được mình mời đến chủ trì ngày mừng thọ cho bố, đêm đó cô ấy không hiểu sao cô ấy lại về luôn? đến một lời chào cũng không không có, chẳng nhẽ chuyện này có liên quan đến chuyện của Tả Thanh Lâm?



Nghĩ đến đây, tim Hoàng Tử Kỳ đập mạnh một hồi, tên khốn kiếp Tả Thanh Lâm này, chắc không phải đã làm gì Lưu Hiểu Hiên rồi chứ? Sau đó đã chọc giận hậu trường của Lưu Hiểu Hiên, lúc này mới dẫn đến việc gã không thể không vội vàng rời khỏi Vĩnh Lâm.



Hoàng Tử Kỳ càng phân tích, càng cảm thấy phán đoán của mình là chính xác, về phần Tả Thanh Lâm có thực hiện được hay không, điều này không quan trọng. Hoàng Tử Kỳ ngồi dậy, châm một điếu thuốc, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.



Chân tướng sự việc như thế nào? Tìm Lưu Hiểu Hiên thăm dò một chút chẳng phải là rõ rồi sao?



Chỉ có điều người đứng sau Lưu Hiểu Hiên mạnh mẽ, Hoàng Tử Kỳ ném chuột sợ vỡ bình, gã suy xét rất lâu, quyết định tạm thời từ bỏ suy nghĩ này, không phải là lúc bất đắc dĩ, sẽ không gây ra loại phiền phức này.



Không thể không thừa nhận Hoàng Tử Kỳ quả thực là một người rất thông minh, gã có thể trong vòng mấy phút ngắn ngủi, cơ bản hiểu rõ xung đột giữa Tả Thanh Lâm và Lưu Hiểu Hiên. Tên Tả Thanh Lâm này đúng là dục vọng rất lớn, điều này rõ ràng chính là con thiêu thân bay vào lửa, tự chịu diệt vong.



Những người như Lưu Hiểu Hiên, Hoàng Tử Kỳ không cần đoán cũng biết, sau đó nhất định có người đứng sau.



Có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi ở đài truyền hình tỉnh, một nhân vật xuất chúng, sẽ đơn giản vậy sao? Về phần sau lưng Lưu Hiểu Hiên rốt cuộc là ai, Hoàng Tử Kỳ lại rất có hứng thú, nhưng mà gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Tuy nhiên, gã luôn cân nhắc trong lòng, nếu như có thể có mối quan hệ tốt với Lưu Hiểu Hiên, có thể xây dựng đường dây tốt với người sau lưng, mình sẽ không sợ Trương Nhất Phàm nữa. Đến lúc đó Chủ tịch thành phố Ô trong mắt gã, cũng coi như là không bằng một món đồ chơi.



Sao bố mày cứ phải ở dưới chức người ta, sẽ không thể hãnh diện được, chèn ép bọn họ một hồi?



Đợi ở khách sạn rất lâu, đúng là Tả Thanh Lâm vẫn không gọi đến, làm cho Hoàng Tử Kỳ không có tâm tư đi làm chuyện khác.



Hiện tại thế cục ở Vĩnh Lâm hơi phức tạp, huyện Đạo An đợt sóng này vẫn chưa yên, đợt sóng khác đã nổi lên, chuyện của nhà máy cơ giới Tương An, khiến cho Dương Lăng Vân rất đau đầu. Lưu Khai Vân và Bành Trường Chinh đã bị cách chức tạm thời, mấy tên phó chủ tịch huyện đang nóng lòng muốn lên, đều có hương vị của sự tranh hơn thua.



Giống như những chuyện tranh quyền đoạt lợi này, Dương Lăng Vân đã gặp nhiều rồi, gã chỉ muốn giải quyết chuyện nhà máy cơ giới huyện một cách nhanh nhất, sau đó trở về sớm hơn một chút. Ủy ban kỷ luật thành phố đang tiến hành điều tra, hễ những người có liên quan đến nhà máy cơ giới thì không bỏ qua.



Dương Lăng Vân là Trưởng ban thư ký Thành ủy, gã hiểu rõ tâm tư của Bí thư Trương, chính là muốn thay Lưu Khai Vân thoát khỏi hiềm nghi, nếu như Lưu Khai Vân thực sự là không liên can, mình phải có trách nhiệm giúp gã làm sáng tỏ, mau chóng phục hồi lại vị trí.



Có lẽ trong lòng Bí thư Trương, Lưu Khai Vân mới là Bí thư được chọn.



Những người lăn lộn trong quan trường, nếu như không giỏi nắm bắt ý đồ của lãnh đạo, vậy gã mãi mãi chỉ có thể làm một nhân vật nhỏ. lúc Dương Lăng Vân bắt tay chỉnh đốn huyện Đạo An, y đã phát hiện ra vấn đề quan trọng rất nhanh.




Chuyện nhà máy cơ giới Tương An, tồn tại một lỗ hổng đen lớn, mà lỗ hổng đen này sinh ra, tất cả đều tình nghi, đều lờ mờ hướng về một người – Bành Trường Chinh.



Bành Trường Chinh là người lãnh đạo chủ yếu của lần cải cách thể chế này, gã toàn quyền phụ trách chuyện của nhà máy cơ giới.Khi chuyện này xảy ra, gã cố tình chạy đi không gặp người khác. So với Lưu Khai Vân, ai có trách nhiệm hơn, liếc qua đã thấy rồi.



Bí thư Cam cũng đích thân đến huyện Đạo An, toàn lực điều tra rõ về những người liên quan đến chuyện này.



Tin tức ở đây, đều truyền đến tai Trương Nhất Phàm từng chuyện một, hắn quan sát tiến độ từng phút từng giây.



Mới tiến vào huyện Đạo An, xử lý chuyện nhà máy cơ giới, điều màTrương Nhất Phàm vẫn chưa nghĩ đến là có người ở sau lưng cố ỹ thao túng toàn bộ chuyện này. Nhưng mà sau chuyện của Tôn Tứ Duy, hắn lập tức cảm giác được.



Có người đang ngầm nhắm vào mình, bên Giang Hóa đưa tin đến, lần trước người sai khiến sau màn phá hoại chuyện kí hợp đồng nhà máy chế tạo thuốc Trường Bạch Sơn đã có sự tiến triển, nhưng mà lúc bắt giữ, kẻ phạm tội giảo quyệt đã trốn thoát.



Do đó manh mối đã bị đứt, sự kiện này tạm thời chưa giải thích rõ được.



Trương Nhất Phàm sắp xếp lại những sự kiện, dần dần đã có manh mối. Từ khi Bạch Khẩn bị chặn lại trên đường, hình như trong đó đã có một bàn tay, cực lực ngăn cản sự phát triển



Bạch Văn Thiên lật lọng, ngưng lại chuyện hợp tác với huyện Đạo An, những người lãnh đạo chủ yếu của huyện Đạo An, vì chuyện này mà bị xử phạt. Những chuyện sau đó liền trở nên khó phân rõ đầu đuôi.



Lúc đó Trương Nhất Phàm cũng một lần nghi ngờ mấy người bọn Hoàng Tử Kỳ giở trò quỷ sau lưng, nhưng Hoàng Tử Kỳ là đại tướng dưới tay Ô Dật Long. Nếu thực sự là như vậy, há chẳng phải là Ô Dật Long đã bày ra sự kiện này sau lưng sao?




Nếu nói Ô Dật Long âm thầm bày ra chuyện này, vậy thì khiến người ta khó hiểu. Gã có cần thiết như vậy không? Nhà máy chế tạo thuốc ngụ lại ở Vĩnh Lâm, đối với gã mà nói là một chuyện tốt. Là một cánh tay của chính phủ, gã cần chiến tích để làm nền hơn Trương Nhất Phàm.



Gã ở vị trí Chủ tịch thành phố này, không thể lâu dài không thay đổi,hoặc là lên, hoặc là xuống. Do đó, Ô Dật Long không thể làm ra chuyện này được. Hơn nữa từ những biểu hiện gần đây của Ô Dật Long, gã cũng đang cố gắng.



Huyện Sơn Lam sửa đường, nhà máy chế tạo thuốc Trường Bạch Sơn kịp lúc, Ô Dật Long cũng rất chủ động, rất phối hợp.



Do đó, Trương Nhất Phàm liền nghĩ đến một nhân vật mấu chốt – Hoàng Tử Kỳ.



Tên Hoàng Tử Kỳ này lần trước lúc Trương Nhất Phàm đến huyện Đạo An, đã bắt đầu chú ý gã. Hơn nữa hắn cũng có ý mượn chuyện nhà máy chế thuốc Trường Bạch Giang, điều Hoàng Tử Kỳ từ huyện Đạo An đi.



Nhưng mà sau khi gã rời khỏi huyện Đạo An, huyện Đạo An đã bắt đầu loạn lên. Thực sự chỉ có gã mới đàn áp được chuyện này? Trương Nhất Phàm tin tưởng một câu nói, trên thế giới này không thể bớt một người mà trái đất không quay nữa.



Cho nên trong cuộc họp lần trước hắn, thẳng thắn gạt bỏ đề nghị về việc dùng lại Hoàng Tử Kỳ.



Phế gã đi, lại đề bạt gã lên, đây chẳng phải là đánh vào mặt mình sao? Trước kia, uy nghiêm của Bí thư thành ủy là mình ở chỗ nào?



Trong lúc này, Lưu Khai Vân đến gặp Bí thư Trương, trải qua sự thông báo của Đằng Phi, gã cuối cùng đã có cơ hội này. Ngồi trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, Lưu Khai Vân rất bình tĩnh.




Trương Nhất Phàm gọi gã vào ngồi, lúc này tim gã đập thình thịch, ngồi trước mặt Bí thư Trương, Đằng Phi pha một cốc trà cho gã, sau đó đóng cửa ra ngoài.



Đưa điếu thuốc cho Lưu Khai Vân, lúc này Trương Nhất Phàm mới hỏi:

- Chuyện nhà máy cơ giới làm như thế nào rồi?



Lưu Khai Vân tuy rằng bây giờ là người có tội, nhưng Trương Nhất Phàm để gã trợ giúp Dương Lăng Vân. Do đó, Lưu Khai Vân mới nắm sự phát triển của toàn bộ chuyện này rõ như long bàn tay.



- Bí thư Trương, tôi có chuyện muốn phản ánh.

Lưu Khai Vân ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào Trương Nhất Phàm.



- Nói đi!



- Chuyện nhà máy cơ giới, là do tay của Bành Trường Chinh làm nên. Gã trong lúc cải cách thể chế, đã tham ô nhận hối lộ. Toàn bộ sự việc đều vì bọn họ muốn bán nhà máy. Trong tay tôi không có bằng chứng trực tiếp, nhưng Thư kí Dương đã tham gia, anh ta hẳn rất rõ.



Ủy ban Kỷ luật đang điều tra chuyện này, Trương Nhất Phàm suy tư một chút:

- Trước tiên không nói chuyện này, tôi hỏi cậu một vấn đề. Giữa nhà máy chế tạo thuốc Trường Bạch Giang và huyện Đạo An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đàm phán tốt đẹp, người ta đột nhiên thay đổi chủ ý?



Lưu Bacnh Vân ngẩng đầu lên:

- Bí thư Trương, chuyện này phải nói từ mấy năm trước, theo như tình hình tôi biết được là như vậy. Năm đó ông Bạch Văn Thiên đến Vĩnh Lâm đầu tư, thích căn cứ dược liệu của huyện Đạo An, lúc đó là Bí thư Chủ tịch thành phố Hoàng. Giữa chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có những người trong cuộc mới rõ. Tôi chỉ nghe nói, hai triệu của ông Bạch ở huyện Đạo An, đã bị mấy người ở huyện Đạo An tham ô, chuyện này mới dẫn đến chuyện ông Bạch buồn bực mà đi. Lúc đó ông ấy còn thề, ông ta phải đích thân đến đòi lại công bằng.



- Không ngờ sau khi sự việc đã qua mấy năm, ông Bạch thực sự đã đến. Lúc đó đám người Bí thư Hoàng muốn ngăn cản việc này, nhưng thấy chủ tịch tỉnh đích thân đi cùng, trọng trách nặng đè bên dưới gã tự biết không thể xoay chuyển được, vì thế gọi Cục trưởng cục xúc tiến đầu tư đến cục Tài chính thầm trộm hai triệu, lén chuyển cho người của tập đoàn Bạch Thị. Chuyện này coi như là bãi bình tư, ai ngờ ông Bạch, đã thay đổi sách lược đầu tư, Bí thư Hoàng do đó bị xử phạt.



Không ngờ lại có chuyện này, Bạch Khẩn cũng chưa từng nói với mình, hiện tại Trương Nhất Phàm hơi nhăn mặt. Nếu xem ra, khả năng phá rối sau lưng của tên Hoàng Tử Kỳ này tương đối lớn. Mục đích y ngăn nhà máy chế tạo thuốc Trường Bạch Giang vào huyện Giang Hóa quả thực đã rõ.



Chỉ cần huyện Giang Hóa không đàm phán thành công, sẽ nói rõ một vấn đề, không phải là bọn họ không có năng lực, mà là phía đầu tư quá điêu ngoa. Như vậy y liền có thể giải vây cho sự thất bại của mình.



Sau đó Trương Nhất Phàm lại lật lại mấy chuyện phía sau một phen, trong lòng cơ bản đã hiểu. Hắn nói với Bành Khai Vân:

- Trưởng ban thư ký Dương chỉ làm việc tạm thời tại huyện Đạo An, đây là cơ hội tốt nhất của anh, chuyện nhà máy cơ giới, hy vọng có kết quả nhanh nhất. Điều tôi muốn không phải là xét xử, mà là làm sai để cứu sống được xí nghiệp này.



Lưu Khai Vân nghe thấy những lời nói này, trong lòng rộng mở:

- Cảm ơn sự tín nhiệm của Bí thư Trương, Cảm ơn!

Liên tiếp mấy cái khom lưng, gã mới rời đi.



Trương Nhất Phàm lại gọi Liễu Hải đến:

- Khoảng thời gian này, anh theo dõi người này cho tôi. Trước tiền đừng động đến y.



Liễu Hải nhận được tờ giấy Trương Nhất Phàm chuyển đến, sau khi xem, gật đầu một cách lạnh lùng, vò tờ giấy trong tay.