Trong đại viện nhà họ Phương, không khí rất nặng nề, từ cảnh sát vũ trang ở ngoài cửa cho đến bảo mẫu ở trong nhà, người nào cũng run như cầy sấy, vài vãn bối của nhà họ Phương ngay cả đến thở mạnh cũng không dám.
Trong thư phòng của lão gia truyền đến từng cơn tức giận, thậm chí thỉnh thoảng lại có tiếng đồ vật bị đập vỡ, xoảng xoảng, khiến mọi người đều giật mình, kèm theo những âm thanh kinh hoàng này là một tâm trạng rất căng thẳng.
Con trai thứ hai nhà họ Phương là Phương Cảnh Điền biết được tin con trai mình Phương Tấn Bằng ở nước ngoài xảy ra chuyện, lập tức trở về từ khu quân sự.
Bà cô Phương Thanh Vân đang nhậm chức ở bộ ngoại giao vừa gọi điện đến, cũng lập tức gấp rút chạy về.
Mẹ của Phương Tấn Bằng liên tục lau nước mắt, bộ dạng đau khổ tột cùng.
Con trai trưởng của nhà họ Phương là Phương Cảnh Văn vừa từ Bệnh viện số một Tỉnh đi ra, nghe được lệnh triệu tập của lão gia, lập tức đáp bay máy về Bắc Kinh.
Tối nay rất ngột ngạt, đối với người nhà họ Phương mà nói, nhất định là một đêm khắc cốt ghi tâm.
Phương Tấn Bằng ở Mỹ gọi điện về nói cảnh ngộ mà anh ta gặp phải, Phương lão gia liền đứng ngồi không yên. Cháu trai của mình ở nước ngoài bị người ta đánh gãy cả hai chân, tin này quả thực giống như sét đánh ngang tai vậy, trong dòng họ Phương nổi lên một sự chấn động mạnh mẽ.
Một câu nói của ông cụ liền triệu tập hai đứa con trai và một đứa con gái về, bàn bạc cách xử lý chuyện này. Người nhà họ Trương cũng ức hiếp người quá đáng rồi, không ngờ truy đuổi nghìn dặm cuối cùng mà lại đẩy Phương Tấn Bằng đến chỗ chết.
Phương lão gia thề rằng, nhất định phải đòi lại công bằng với nhà họ Trương, bởi vậy, không khí lúc này đã đến nước giương cung đánh trận rồi.
Phương Cảnh Điền lại càng tức giận hơn, tuyên bố sẽ mang một đại đội đi san bằng nhà họ Trương, để chúng nợ máu phải trả bằng máu. Hơn nữa từ sau khi Trương Nhất Phàm ra mặt, người của nhà họ Phương bắt đầu liên tiếp gặp xui xẻo, cái tên Trương Nhất Phàm này thật là tội không thể dung thứ.
Phương Mỹ Lệ xảy ra tai nạn xe, thành người thực vật. Thư Á Quân thì hóa điên, Tống Vũ Hà thì bị sát hại, Phương Nghĩa Kiệt bị bắt, bây giờ lại đến Phương Tấn Bằng ở nước ngoài bị người ta đánh trọng thương.
Tai nạn nhà họ Phương cứ liên tiếp xảy ra, chẳng trách lão gia ngồi không yên, quyết định đưa ra một phương án, đòi lại công bằng với nhà họ Trương. Tục ngữ có câu, đánh chó còn phải nể mặt chủ, người nhà họ Trương cũng thật quá đáng, ngay cả chủ nhân cũng đánh.
Phương Nghĩa Kiệt gây ra những chuyện đó, Phương Cảnh Văn nghĩ mãi vẫn chưa hiểu, cái tên súc sinh này đang yên đang lành làm Chủ tịch thành phố không làm, vô cớ đi bắt giam Hồ Lôi làm gì? Đối phó với Trương Nhất Phàm cũng không phải dùng đến chiêu kém bản lĩnh này chứ?
Bất kể Phương Cảnh Văn có hỏi như thế nào, Phương Nghĩa Kiệt có chết cũng không nói động cơ mà y vô cơ bắt giam Hồ Lôi. Về cái chết của Tống Vũ Hà, y kiên quyết không thừa nhận. Vô cớ bắt giam không thể phán y tội tử hình, cái chính là sau lưng y còn một nhà họ Phương lớn như vậy cơ mà.
Kỳ thực Phương Nghĩa Kiệt hiểu rõ pháp luật, chỉ có điều bản thân nhất thời sơ suất, bị Tống Vũ Hà thu âm lại khẩu cung, bị rơi vào đường cùng, nên lựa chọn cách nhận tội. Cho dù y thoát được tội mưu sát Tống Vũ Hà thì mối quan hệ với nhà họ Tống cũng xem như chấm dứt.
Phương Nghĩa Kiệt không muốn nói chuyện nhục nhã này với bất kì người nào.
Bà xã ngoại tình không phải là chuyện vinh dự gì, nói ra chỉ khiến người khác xem thường, Phương Nghĩa Kiệt đang ngồi trong tù rất rõ điều này, cùng lắm cũng chỉ bị giam hai năm, sau khi ra ngoài y chuyển mình một cái nhảy sang kinh doanh, đến lúc đó cũng có thể đối phó với nhà họ Trương.
Chỉ có điều chuyện xui xẻo của nhà họ Phương quá nhiều, sóng cũ chưa qua, sóng sau đã tới.
Vì sao Phương Tấn Bằng lại bị người khác đánh gãy cả hai chân, ở lại Mỹ không về được, Phương Nghĩa Kiệt trong lòng rất rõ. Trước khi Phương Tấn Bằng đi Mỹ có đến gặp y.
Phương Tấn Bằng thề rằng, nhất định để cho Trương Nhất Phàm bỏ mạng trên đất Mỹ, báo thù cho chị dâu. Phương Nghĩa Kiệt biết rõ chuyện này, y cũng không ngăn cản. Một khi Trương Nhất Phàm chết đi cũng là chuyện mà y vô cùng vui mừng.
Ai mà biết được Trương Nhất Phàm lại bình an vô sự trở về, ngược lại Phương Tấn Bằng lưu lại Mỹ, trở thành một người tàn phế, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Người của nhà họ Trương khó đối phó vậy sao? Phương Nghĩa Kiệt báo tin này cho Phương Cảnh Văn, nhưng trước mặt lão gia, Phương Cảnh Văn không nói gì.
Chồng của Phương Thanh Vân đã đi Mỹ rồi, đang liên lạc với người ở đại sứ quán bên Mỹ.
Tuy người của đại sứ quán không thuộc nhà họ Phương như có quan hệ rất tốt với Phương Cảnh Văn. Thông qua sự can thiệp của họ và liên hệ được với cảnh sát New York đã có kết luận là, Phương Tấn Bằng bỏ ra ba trăm đô la Mỹ để thuê hung thủ giết người.
Chỉ đáng tiếc là, mọi chuyện bại lộ, bị ba người của đảng K can dự vào, việc sắp thành lại hỏng, ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, Trương Nhất Phàm không chết, ngược lại làm bị thương chính bản thân .
Về động cơ mình thuê hung thủ giết người, Phương Tấn Bằng cũng không thành thực. Vì vậy mới khiến lão gia phải bất đắc dĩ gọi mấy đứa con trai của mình về, liều một phen ngươi chết ta sống với nhà họ Trương.
Nhận được nguyên nhân thực sự do con rể ở bên Mỹ báo về, Phương lão gia đập vỡ liên tục mấy cái ly. Súc sinh, súc sinh! Gây ra chuyện lớn như vậy, bảo ông mày phải dọn dẹp sao đây! Chúng mày một lũ gây hại cho nhà họ Phương, khiến nhà họ Phương đi vào chỗ chết, một lũ không có đầu óc.
Bị Phương lão gia mắng, Phương Cảnh Điền vốn muốn đem người đến nhà họ Trương gây chuyện liền trầm mặc không nói gì.
Phương Tấn Bằng là con trai của ông ta, chẳng ai biết con bằng cha, trong lòng ông ta rất rõ Phương Tấn Bằng là người như thế nào, đừng nói đến thuê hung thủ giết người, đến chuyện độc ác hơn nó cũng làm được.
Mấy năm nay, nhà họ Phương không biết đã giải quyết bao nhiêu chuyện của nó, hơn nữa tiểu tử này lại cùng một ruột với Lý Tông Huy, xem như ở Bắc Kinh cũng có tiếng xấu rõ ràng rồi.
Bây giờ cảnh sát New York không chỉ có khẩu cung của bọn chúng, lại có nhân chứng và vật chứng, cứ cho là nhà họ Phương muốn dẫn người về nước thì cũng là một chuyện rất phiền phức. Đáng ghét là không ngờ nó không nói một lời nào về sai lầm của mình trong điện thoại.
Nghe được kết quả này, Phương lão gia Phương đột nhiên quát lớn, một ngụm máu đỏ tươi phun ra.
- Ba ——
- Lão gia! Lão gia ——
Mọi người vây lấy ông, vội vàng đỡ ông dậy, nằm ngay ngắn trên giường. Phương lão gia mãi mới lấy lại hơi được, chỉ vào anh em Phương Cảnh Văn mà mắng:
- Cút, cút ——
Anh em Phương Cảnh Văn toàn bộ đều lui xuống, không ai nói gì cả, cúi đầu ngồi xuống đó.
Cũng ở thủ đô, trong đại viện nhà họ Trương.
Lão gia và con trai cả Trương Kính Hiên đang ngồi trong thư phòng, hai cha con cùng hút thuốc, im lặng một hồi rất lâu.
Khói thuốc tràn ngập khắp thư phòng, không khí rất ngột ngạt.
Trương Kính Hiên nhìn ông cụ, cuối cùng nói ra ý kiến của mình:
- Nhất Phàm ở thành phố Song Giang danh tiếng lẫy lừng, có thể suy nghĩ lại một chút không ạ?
Ông cụ lắc đầu:
- Tiểu tử này bộc lộ tài năng quá khiến cho mọi người đều thấy bất an. Cần phải cho nó chịu khổ, nếu cứ như vậy, e rằng sẽ bị xảy ra chuyện.
Ông cụ hít mấy hơi, nặng nề nói:
- Từ nhỏ ta đã dạy các con, cây cao đón gió, làm người phải học được cách kiềm chế bản thân mình. Nếu bộc lộ thái quá thì đả thương người khác cũng đả thương chính mình.
Trương Kính Hiên không nói gì, lặng lẽ hút thuốc, ông cụ nhìn ông ta:
- Đừng lo lắng, nó là một đứa mệnh lớn, rất mạnh mẽ, kết quả của việc này vẫn chưa xấu như tưởng tượng đâu, nhưng chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất, ta nghĩ nhà họ Phương sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
- Tổng Bí thư đã ra quyết định chưa ạ?
Trương Kính Hiên hỏi một câu.
Ông cụ nhìn ông ta:
- Câu này con không nên hỏi, nhiệm vụ của con là chấp hành! Nhớ đấy. Lúc nào cũng không được vì bất kỳ lý do gì mà rối loạn tâm trí của mình. Nếu như con bị loạn rồi, sau này nhà họ Trương sẽ không có người cầm trịch nữa.
- Là ý gì ạ? Chẳng lẽ ba muốn lui xuống ư?
Trương Kính Hiên rất nhạy cảm, khi nghe được câu nói này, trong lòng không khỏi giật mình. Nếu như lão gia rút lui khi sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, e rằng mình sẽ không gánh vác nổi trọng trách nặng nề này.
Lão gia không trả lời ông ta, chỉ chậm rãi nói:
- Trọng trách của nhà họ Trương sớm muộn gì cũng giao cho con, ta nhiều lắm cũng chỉ làm một hai năm nữa cũng nghỉ thôi. Đến lúc đó không chỉ là ta, đến ông cụ nhà họ Thẩm, cũng sẽ phải lui xuống. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đây là quy luật tất yếu trong sự phát triển của lịch sử, mấy ông già cứ ngồi mãi ở nhà xí không ra thì thế hệ trẻ sẽ phải làm sao đây?
Lão gia uống một ngụm trà:
- Chuyện này đừng nói ra ngoài, trong lòng con hiểu là được.
Trương Kính Hiên gật đầu:
- Con biết rồi.
Đêm đã khuya, lão gia phẩy phẩy tay:
- Lui xuống đi!
Từ phòng lão gia đi ra, Trương Kính Hiên không sao ngủ được. Ông ta luôn không ngờ rằng, sự tranh giành giữa những vị trưởng bối đổi lại là một chấn động lớn như vậy ở Bắc Kinh.
Cũng không biết trong lòng Tổng Bí thư tính toán như thế nào, e rằng lời của lão gia đáng tin đến 90%.
Không ngờ chỉ mấy ngày sau, suy đoán của Trương Kính Hiên rất nhanh đã có kết quả. Về mâu thuẫn giữa nhà họ Phương và họ Trương, quả nhiên Tổng Bí thư đánh mỗi bên năm mươi năm mươi. Hơn nữa chuyện này cũng chưa xong, lão gia nhà họ Phương chủ động từ chức lui về tuyến hai.
Bốn lão gia của Bắc Kinh thì hai người đã lui về sau, chỉ còn lại hai lão thành cách mạng nhà họ Thẩm và họ Trương.
Trở về sau cuộc họp, Thẩm lão gia vội vàng đến đại viện nhà họ Trương:
- Trương Đồng Tử, ông nói gì đi chứ? Chẳng lẽ chúng ta cũng phải rút lui như vậy sao? Ông cam tâm tôi thì không! Lão quái vật họ Phương kia chơi trò gì chứ?
Người ta vì lui mà tiến, tự động từ chức, Thẩm lão gia không phục, nhưng trước mặt Trương lão gia, chưa tìm được câu nào, ông ta bực tức hồi lâu trong thư phòng mới nghe Trương lão gia nói một câu:
- Sắp tết rồi, chọn ngày đi, sớm tổ chức hôn sự cho Thẩm Kế Văn và Trương Khả Hinh đi!
Thẩm lão gia là một thùng pháo, nghĩ mãi không hiểu, làm cái trò gì chứ? Người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà lại chỉ lo chuyện hôn sự, còn sợ nha đầu nhà ông không có ai rước đi ư?
Rời khỏi nhà họ Trương, Thẩm lão gia đột nhiên hiểu ra, vỗ mạnh vào đùi mình:
- Sao mình lại ngốc vậy chứ? Đúng là nên làm mà, nên làm.
Nghĩ đến hai ông già nhà họ Lý và họ Phương, bốn người đấu nhau hơn nửa đời người, cuối cùng thì sao chứ? Lão quỷ nhà họ Phương rất hiểm độc, không ngờ lại dùng chiêu mất cả chì lẫn chài này, khiến mọi người đều không có cách gì khác, lui thì lui vậy! Họ đều lui rồi, một mình mình ở lại làm gì chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta mới khá lên một chút!
Cái tên Trương Nhất Phàm này, thật không phải một tên hiền lành gì mà, quậy đến mức mọi người không yên, có cơ hội mình cũng phải đến nhìn tên tiểu tử này mới được! Hừ!