Rốt cuộc đã về nước, lại bước trên đất đai của tổ quốc, Trương Nhất Phàm cảm thấy một cảm giác vô cùng khoan khoái.
Hành trình đi Mỹ lần này, chỉ là hành trình thăm viếng bình thường, lại trở thành hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh của Đường Tăng, hung hiểm vạn phần.
Tuy nhiên, có khổ cũng có vui, vui sướng lớn nhất chính là bốn người bọn Trương Nhất Phàm thấy vết thương của Hồ Lôi ngày càng chuyển biến tốt đẹp, tin rằng không bao lâu nữa là có thể khỏi hẳn quay về nước.
Nếu Hồ Lôi có thể khỏi hẳn, trong lòng Trương Nhất Phàm sẽ không còn hối hận nữa, nếu không hắn sẽ luôn vì chuyện Hồ Lôi bị thương mà cảm thấy vô cùng có lỗi. Lần này trong họa có phúc, có cơ hội kết giao với đại ca hắc bang lớn nhất đất Mỹ. Đây là chuyện tất cả mọi người đều không tưởng tượng được.
George hứa, sự an toàn của Hồ Lôi ở Mỹ, sẽ do đảng Tam K của y phụ trách, theo như thực lực của y, ngay cả cảnh sát ở Mỹ cũng chỉ là thế thôi. Quả nhiên ngày hôm sau, George liền phái mấy thân tín của mình ở trong bệnh viện bảo vệ sự an toàn của vợ chồng Hồ Lôi.
Nhưng Trương Nhất Phàm lại vì thế mà có thêm một gánh nặng, Ema theo chân bọn hắn về nước.
Nhìn cô gái đi theo phía sau này, Trương Nhất Phàm cân nhắc xem nên đưa cô đến trường học nào cho thỏa đáng. Thượng Hải Phục Đán? Hay là Đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa?
George là một lão quái vật không hơn không kém, tâm tư thay đổi liên tục, Trương Nhất Phàm cũng không dám trêu chọc, ngay khi trở lại Hồ Nam liền cân nhắc xem nên bố trí như thế nào cho tên quái vật này.
Ở New York Ema cũng là người được bảo vệ cẩn thận, thân phận của cô hết sức bí mật, rất ít người biết. Bởi vậy Trương Nhất Phàm lại không lo lắng bị kẻ khác nhận ra.
Mang theo Ema, Liễu Hải cùng Bạch Khẩn thu xếp ở trong khách sạn, vợ chồng Trương Nhất Phàm trở lại tỉnh nhà. Hồ Chí Minh biết được Trương Nhất Phàm đã từ Mỹ về, vội vàng mang theo vợ đến thăm.
Mẹ ở tỉnh thành một thời gian ngắn, lúc hai người trở về, bà đang tắm cho Tiểu Ngoan. Tiểu Ngoan đã gần một tuổi rồi, tên tiểu tử này biết nói sớm, đã bập bẹ gọi mẹ, bố rồi, những thứ khác vẫn chưa biết gọi.
Đổng Tiểu Phàm lập tức chạy tới giúp bà nội tắm cho đứa nhỏ.
Vợ chồng Hồ Chí Minh đến, Trương Nhất Phàm dẫn bọn họ tới phòng khách. Còn chưa ngồi xuống, Hồ Chí Minh liền kéo tay Trương Nhất Phàm,
- Cháu trai, cám ơn cháu, cám ơn cháu.
Hôm qua ông nhận được điện thoại của Băng Băng gọi về, nói Trương Nhất Phàm sau khi đến, đã giải quyết rất nhiều vấn đề. Chuyện khiến người ta yên tâm nhất là hiện tại ở bên ngoài phòng bệnh, có người canh gác 24/24, chuyên phụ trách bảo vệ an toàn của Hồ Lôi và Băng Băng.
Hồ Lôi đương nhiên không biết bọn họ là ai. Nhưng Trương Nhất Phàm nói cho hắn biết, từ giờ trở đi, không còn kẻ nào dám quấy rầy bọn họ, hai người ở Mỹ rất an toàn.
Có sự xuất hiện Tam K hắc bang lớn nhất ở Mỹ, hiệu quả của nó còn tốt hơn cả cảnh sát. Hồ Chí Minh nghe được tin tức này, sao không lập tức chạy đến ngay cho được?
Ông nhìn Trương Nhất Phàm lớn lên, từ nhỏ đến lớn, không khác gì con của mình vậy. Trương Nhất Phàm sau khi làm Bí thư Thành ủy, có thể bớt thời giờ đi thăm Hồ Lôi, phần cảm tình này tuyệt đối không thể dùng tiền tài mua được.
Hồ Chí Minh thấy tình cảm tốt đẹp của hai anh em, trong lòng đương nhiên vô cùng cảm kích, lúc trước luôn có ý bắt Trương Kính Hiên gây sức ép cho Phương gia, giờ cũng không đề cập tới nữa.
Vốn ý của Hồ Chí Minh là nhất định phải bẩm báo với tòa án tối cao, để xử Phương Nghĩa Kiệt vào tội chết, nếu không ông ta không cam lòng. Vụ án của Phương Nghĩa Kiệt, đến bây giờ còn chưa tuyên án, người của Phương gia đang ra sức giao thiệp, sợ rằng đến cuối cùng lại có biến cố.
Nhưng chuyện này hơi khó giải quyết, những vướng mắc bên trong, chỉ có bọn người như Trương Kính Hiên ở cấp cao mới hiểu rõ.
Hồ Chí Minh đã ở New York một thời gian, trị an ở nơi đó nói trắng ra là không bằng trong nước. Hơn nữa rất nhiều người da trắng có suy nghĩ phân biệt chủng tộc đặc biệt là với người Hoa và người da đen. Hồ Chí Minh ở Mỹ không nói chuyện được với ai, giờ đây sau khi Trương Nhất Phàm về, đã giải quyết những lo lắng lớn lao trong lòng ông, bởi vậy, ông không nói gì nữa, sau khi điện thoại cho Trương Kính Hiên xong liền vội vàng chạy tới.
Trương Nhất Phàm và Hồ Chí Minh ngồi xuống sofa, tự mình rót trà cho hai vị trưởng bối.
Mẹ Hồ Lôi nhìn thấy Tiểu Ngoan đang tắm, liền đến gần nói chuyện với hai mẹ con. Hồ Chí Minh nói:
- Cháu trai, chuyện này may mà có cháu, cháu và Hồ Lôi lớn lên từ nhỏ, người làm bác như bác đây cũng không nhiều lời làm gì.
Ông kéo tay Trương Nhất Phàm, cảm kích nói.
Trương Nhất Phàm nói:
- Bác, Hồ Lôi giống như anh em ruột thịt của cháu, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của Trương Nhất Phàm cháu. Những câu cám ơn linh tinh gì đó bác đừng nói, Hồ Lôi gặp chuyện như thế này, cháu cũng có lỗi. Coi như đây là cháu tận tâm tận lực bù đắp lại vậy!
- Tốt, tốt, tốt! Tình cảm anh em các cháu vững chắc như vậy, Hồ Chí Minh bác còn nói được gì đây. Hồ gia nhà bác cùng Trương gia cháu cũng là kết giao lâu đời, cháu trai, sau này cần dùng đến Hồ gia, cứ việc nói ra nhé.
Trương Nhất Phàm chân thành trả lời,
- Bác nói quá lời, cháu dùng trà thay rượu, kính bác một ly! Chúc Hồ Lôi sớm bình phục!
Hồ Chí Minh cầm ly lên, cụng ly với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói :
- Chuyện ở bên Mỹ, bác cứ yên tâm, hiện tại bác phải vững tâm lại xử lý tốt việc của công ty, đừng để kẻ khác lợi dụng lúc mình gặp khó khăn, giở thủ đoạn này nọ mới được.
Thương trường như chiến trường, hơn nữa Hồ thị và tập đoàn Hoa Sơn trong lúc này vốn có vướng mắc, Trương Nhất Phàm vì thế nhắc nhở một câu. Hồ Chí Minh gật gật đầu:
- Cám ơn cháu nhắc nhở. Trong khoảng thời gian này đích thực là bị làm cho sứt đầu mẻ trán, ai ——.
Trong phòng tắm bên kia, Tiểu Ngoan đã tắm xong, ba người phụ nữ vây quanh nó cười đến vui vẻ, vợ Hồ Chí Minh lấy trong túi ra một cái tượng bồ tát bằng vàng đã chuẩn bị trước.
- Nào! Tiểu Thiên Vũ, bà nội đeo cho cháu.
Tượng Bồ Tát vàng rất đẹp, vàng rực, dày khoảng ba bốn cm, Tiểu Thiên Vũ nhìn thấy tượng bồ tát vàng này liền cười khanh khách, cướp ngay trên tay trong bộ dạng yêu thích không rời.
Tiểu Phàm vội la lên:
- Bác gái, bác làm gì vậy chứ? Chúng ta đều là người một nhà, sao lại có thể tặng quà đắt tiền như vậy được.
Mẹ Hồ Lôi cười cười ôm Tiểu Vũ:
- Tiểu Phàm, cháu đừng như vậy, nhà chúng ta đều rất thích Tiểu Thiên Vũ, nó như cháu của chúng ta vậy. Bồ tát này là bác đặc biệt đi núi Phổ Đà mang về, có thể phù hộ trẻ em thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.
Tô Tú Khanh cau mày:
- Đều là người một nhà, bạn bè nhiều năm như vậy, cậu luôn tặng này tặng kia, mình rất ngại.
Mẹ Hồ Lôi không vui nói:
- Sao cậu lại nói như vậy, nếu chúng ta là bạn bè, hơn nữa chúng ta luôn xem Tiểu Thiên Vũ như cháu của mình. Băng Băng và Tiểu Phàm không phải đã nói sao? Chờ chúng nó trưởng thành, sẽ để Kim Tỏa làm vợ Tiểu Thiên Vũ, tôi nói với mọi người nhé, hôn nhân của đứa nhỏ này đã định rồi, không ai được đổi ý đâu.
- Được, được, được, không đổi ý. Chỉ cần Tiểu Kim Tỏa ưng tiểu tử thúi này, thế nào cũng có chuyện tốt. Việc này mình làm chủ, hôn sự của bọn trẻ đã được định rồi nhé. Ha ha. . . Tiểu Thiên Vũ nhà chúng ta có vợ rồi.
Mẹ Hồ Lôi vui vẻ:
- Tuy Kim Tỏa nhà mình lớn hơn một chút, tìm cho nó một bà vợ lớn, nó sẽ không kháng nghị chứ?
- Sẽ không, sẽ không! Kim Tỏa giờ đã xinh đẹp như vậy rồi, sau này lớn lên, nhất định sẽ là một đại mỹ nữ, như mẹ nó vậy. Tiểu Vũ có thể tìm được một cô vợ xinh đẹp như vậy, nó thật là có phúc, còn dám kháng nghị? Mình làm bà nó cũng không tha cho nó.
- Ha ha. . .
Ba người cười ha hả ôm Tiểu Thiên Vũ lại:
- Hai người đang nói chuyện gì thế? Bây giờ tuyên bố một đại sự.
Trương Nhất Phàm cùng Hồ Chí Minh ngẩng đầu
- Đại sự gì?
Hồ bá mẫu nói:
- Vừa rồi ba người chúng tôi thỏa thuận, đem Kim Tỏa gả cho Tiểu Thiên Vũ, chúng tôi đính ước hôn sự từ nhỏ cho chúng.
- Tốt —— việc này tôi và Băng Băng, còn cả Hồ Lôi đã nói qua. Nếu không thì chọn ngày định chuyện này đi?
Hồ Chí Minh nhìn vợ:
- Bà có phải phát điên rồi không? Kim Tỏa lớn hơn Tiểu Thiên Vũ một tuổi, thà rằng nam lớn hơn mười, không thể nữ lớn hơn một. Việc này không ổn.
Mẹ Hồ Lôi không hài lòng:
- Hay cho ông là thương nhân thời cải cách, bây giờ đang thịnh hành vợ lớn hơn chồng một hai tuổi đó, lạc hậu quá đi! Có phải ông ghét tôi lớn hơn ông không? Khiến ông khó chịu? Ông cưới được vợ lớn như tôi, Hồ gia đang lúc ăn nên làm gia, không biết là tốt thế nào nữa!
- Ha ha...
Sau một hồi ầm ĩ bầu không khí liền dịu đi phần nào.
Hồ Chí Minh cũng không nói nữa, để mặc mấy người phụ nữ gây sức ép.