Trong ngày mùa đông, chẳng lẽ có ngày đẹp trời sao?
Ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, Trương Nhất Phàm trở về thành phố Song Giang. Vừa nãy ở cổng của đường cao tốc, cố ý dừng xe ở cao điểm, ngắm nhìn toàn bộ thành phố Song Giang. Hai nhánh sông của thành phố Song Giang, cách nhau không đến mười km, từ bắc đến nam cứ thế mà bắt nhau thông suốt.
Khu vực thành phố Song Giang được đặt ở hai bờ sông Nguyên Thủy. Mà một thị trấn công nghiệp quan trọng khác, thì có thể dọc theo Sở Thủy có thể phát triển. Cái lò công nghiệp khổng lồ này, làm cho một thị trấn nhỏ của mười mấy năm trước này rất nhanh đã trở thành một thị trấn sôi động về kinh tế quan trọng của thành phố Song Giang.
Khu vực thành phố tương đối cách xa so với thị trấn này. Từ nam tới bắc, giống như được tô điểm đẹp hơn giữa bầu trời đêm hai ngôi sao sáng chói. Đột nhiên Trương Nhất Phàm có một ý tưởng mới, thành phố Song Giang, thật ra có thể tiến bộ thêm bước nữa, để phát triển thành thành phố đứng thứ hai của tỉnh Tương.
Cứ nghĩ về ý tưởng mới này, Trương Nhất Phàm tràn trề hứng thú rồi quay về tòa nhà Thành ủy.
Bí thư Trương quay về rồi, Tần Xuyên và thư ký Triệu Vĩ đi sát theo sau. Trong văn phòng rất là ngăn nắp, không có một vật gì khác thường cả. Trương Nhất Phàm ngồi xuống, Triệu Vĩ lập tức đi rót nước cho hắn.
- Bí thư Trương à, tôi đi ra ngoài trước đây, có chuyện gì anh cứ gọi tôi.
Triệu Vĩ biết Tần Xuyên nhất định là có chuyện gì đó muốn báo cáo.
Sau khi Triệu Vĩ đi ra khỏi, Tần Xuyên liền cười chúc mừng Trương Nhất Phàm nói:
- Là con gái hay là con trai đây?
- Là con trai, ông nội nó đặt cho cái tên gọi là Trương Thiên Vũ.
Trương Nhất Phàm uống ngụm nước, chưa nói gì, Tần Xuyên liền cầm phong bao lì xì nói:
- Đây là thành ý của tôi và tên kia dành cho đứa nhỏ đó.
Lông mày của Trương Nhất Phàm lập tức nhảy dựng cả lên, có chút không hài lòng nói:
- Từ lúc nào mà cậu học được kiểu này vậy?
Trừng mắt nhìn Tần Xuyên, Tần Xuyên liền ngại ngùng thu lại.
Trong lòng nghĩ việc này chắc phải nghĩ biện pháp khác mới được, để Lưu Hải đích thân biếu vậy. Quả thật là không nên làm việc này tại đây.
- Nói đi nào, dạo gần đây có chuyện gì không?
Mặt Trương Nhất Phàm nghiêm túc, tỏ ra tư thế đang bàn về công việc.
Tần Xuyên đem tình hình dạo gần đây báo cáo lại cho lãnh đạo biết.
Việc làm quá đáng của tập đoàn Hoa Long, cuối cùng vẫn do chính quyền bên đó của họ đứng ra giải quyết.
- Giải quyết rồi sao? Không phải đã dặn bọn họ bỏ qua một bên trước, để qua hai tháng đã rồi hãy tính sao?
Trương Nhất Phàm thấy có chút kỳ lạ. Những người này quả là thích nhiều chuyện. Không cần phải nói, chắc chắn là đã đồng ý với điều kiện áp bức của tập đoàn Hoa Long rồi.
Đối với sự yếu đuối của Ủy ban nhân dân thành phố về việc thu hút đầu tư, Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút đáng tiếc. Chính quyền thành phố xem nhà đầu tư như thượng đế tất nhiên là tốt, nhưng dung túng quá mức thì hơi quá mức.
Việc này cũng khó trách, bất luận là nhà đầu tư lớn nhỏ nào cũng dám đứng trước mặt chính quyền rao giá. Mà bước chắc chắn với cách thực hiện này của người này, thà rằng tạm vì lợi ích toàn cục, cũng phải để lại danh dự.
Hai bên cuối cùng đã hoàn thành việc thỏa thuận. Đương nhiên không phải là người cảnh sát nhân dân đánh người phải nhận lỗi, mà kết quả này nói vậy cũng không phải cái mà Lư Khoái Phi hy vọng. Ủy ban nhân dân thành phố đã đồng ý với yêu cầu của tập đoàn Hoa Long, năm trăm mẫu đất được quy hoạch từ khu kinh tế mới của Thành Bắc, là giá ưu đãi nhất của chính quyền nhượng lại cho tập đoàn Hoa Long.
Mà cái giá cả nhượng lại này, đã rẻ đến gần như không thể rẻ hơn được. Một khối đất lớn như thế này, không ngờ mỗi mẫu đất chỉ với hai mười ngàn mà đã được thỏa thuận. Có thể nói đã tạo được mức giá thấp nhất của thành phố Song Giang.
Khối đất xây dựng này, liên quan đến hai thôn xóm, cách thành phố Song Giang với cự li không tới 5km. Người của Ủy ban nhân dân thành phố không phải là đồ ngốc, nhưng lại làm ra chuyện ngu ngốc đến vậy. Trương Nhất Phàm biết được kết quả này, gần như tức đến muốn hộc cả máu ra.
Mà người có công lớn nhất thúc đẩy ra chuyện này, không ngờ lại là Bộ Kiên Cố.
Lư Khoái Phi đã thầm với Bộ Kiên Cố có hiệp định gì đó. Trương Nhất Phàm không biết điều này, nhưng Tần Xuyên vừa mới nhắc tới miếng đất đó, chính là một phần tử trong quy hoạch mà Trương Nhất Phàm nhìn thấy lúc xuống đường cao tốc.
Thành Bắc của thành phố Song Giang, có một lò công nghiệp khổng lồ. Mà lò công nghiệp này chính là được đặt ở bên sông Sở Thủy nơi cách xa so với sông Nguyên Thủy.
Mà miếng đất xây dựng này của tập đoàn Hoa Long, vừa may là không nghiêng lệch, được chắn ở giữa lò công nghiệp và khu vực thành phố. Ý nghĩa cơ bản của Trương Nhất Phàm, muốn hai khu vực này nối thành một miếng, tận lực phát triển kinh tế, để thành lập một thành phố lớn thứ hai của tỉnh Tương.
Nếu dự án thu hút đầu tư mới của tập đoàn Hoa Long được tọa lạc tại nơi đó, sẽ ảnh hưởng đến cục diện của mình. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm không bằng lòng với kết quả này.
Nếu như khối đất này thực sự cho tập đoàn Hoa Long, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện của hắn tại thành phố Song Giang. Mà giữa hai con sông không đủ đoạn đường 10km, chính là Trương Nhất Phàm chuẩn bị tận lực cho việc tạo ra một đoạn đường hoàng kim hoàn toàn mới cho một phố xá sầm uất.
Nơi này chỉ có thể làm bất động sản, làm cửa hàng tổng hợp. Tất cả các nhà xưởng, doanh nghiệp đều phải cách xa phố xá sầm uất, để dọn tới khu kinh tế mới hoặc là vùng ngoại thành.
Nghe xong lời báo cáo của Tần Xuyên, Trương Nhất Phàm cười lạnh lùng nói:
- Những người như bọn họ thực sự có rất nhiều mánh khóe.
Trương Nhất Phàm đứng dậy, nhìn một hồi bản đồ ở đối diện tường, chỉ vào hai nhánh sông nói:
- Tần Xuyên à, theo cậu nghĩ phương hướng phát triển sau này của thành phố Song Giang, sẽ phải làm sao để quy hoạch hợp lý hơn?
Tần Xuyên suy xét kỹ lưỡng ý trong câu nói của lãnh đạo, lại nhìn vào tay mà vừa nãy Trương Nhất Phàm chỉ vào hai nhánh sông đó, cậu ta bắt đầu nhìn kỹ vào đó.
- Thị trấn Lâm Giang nằm ở sông Sở Thủy đó, từ sau khi cải cách mở cửa thì doanh nghiệp ở đó đột nhiên phát triển lên hàng loạt. Làm cho thị trấn Lâm Giang nhanh chóng trở thành thị trấn lớn nhất của thành phố Song Giang. Theo tư liệu có hiện rõ, số dân của thị Trấn Lâm Giang đã đạt đến hơn năm trăm ngàn, vả lại hàng năm lại còn tăng lên thêm. Giá trị sản lượng công nghiệp và thu nhập từ thuế của nó đã vượt xa hơn khu vực huyện nhỏ của thành phố Song Giang. Hai năm trước, bộ máy chính quyền lãnh đạo của thị trấn Lâm Giang đã đề nghị với chính quyền thành phố Song Giang, phải để thị trấn Lâm Giang tự đứng ra. Nhưng việc này đã bị từ chối từ chính quyền thành phố Song Giang.
Tần Xuyên vừa tới thành phố Song Giang chưa lâu, nhưng đối với những tình hình này rõ như lòng bàn tay. Đủ có thể biết cậu ta đã tốn không ít công phu trong mặt này. Việc này cũng là điểm mà Trương Nhất Phàm rất thích về cậu ta. Tần Xuyên là người học rất giỏi.
Tần Xuyên thấy lãnh đạo không nói gì, liền tiếp tục nói:
- Chẳng lẽ ý của Bí thư Trương là muốn cái này.
Tần Xuyên vẽ một vòng lớn lên trên bản đồ nói:
- Nối toàn bộ mảnh này vào.
Cho dù cậu ta không dám khẳng định, vẫn phải dũng cảm nói ra.
Trương Nhất Phàm có vẻ hài lòng gật gật đầu nói:
- Nếu như có thể làm mảnh này nối vào với nhau thì chúng ta có thể làm cho thành phố Song Giang trở thành thành phố lớn thứ hai của tỉnh Tương.
Mắt của Tần Xuyên trợn to cả lên. Để tạo hai thành phố lớn của tỉnh Tương thì phải cần rất nhiều nguồn vốn. Cậu ta không tưởng tượng được, từ bắc đến nam, ở giữa chỉ có một nông trang với sáu hoặc bảy km. Chỉ cần giải phóng mảnh đất này thì chi phí phải rất lớn. Chính quyền làm sao có được số tiền lớn thế này?
Nhưng cậu ta thấy ánh mắt điềm tĩnh của Trương Nhất Phàm, với vẻ có dự tính sẵn, lòng cũng có chút kiên định.
Trương Nhất Phàm mỉm cười ngồi xuống, đốt điếu thuốc, chậm rãi nói:
- Thật ra vấn đề nguồn vốn thì chúng ta không cần phải lo lắng, tự nhiên sẽ có nhà khai thác đầu tư bỏ tiền ra. Việc chúng ta cần phải làm đó là xử lý tốt môi trường đầu tư, làm tốt việc quy hoạch, chỉ cần làm đầy đủ công việc này, còn sợ người ta không đến đây đầu tư sao?
Việc này có nghĩa là đến lúc đó chỉ cần chính quyền công bố phương án quy hoạch này ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới giành đất đầu tư. Chỉ cần cứ theo tốc độ này mà tiến hành, thực, sự phát triển đi lên được hay không lại là chuyện của mấy năm sau nữa rồi!
Tần Xuyên không nói chuyện đáng lo lắng này ra, Trương Nhất Phàm vừa hút được hai hớp, liền đứng dậy kích động nói:
- Đi nào, chúng ta đi xem thử.
Hai người vội vàng đi xuống lầu, gọi lái xe Tống, còn Triệu Vĩ ở lại văn phòng đón tiếp khách.
- Bí thư Trương à, xe có vấn đề rồi.
Vừa mới chạy xe ra tới vùng ngoại thành thì xe đột nhiên tắt máy. Ông Tống xuống xe kiểm tra, nhưng không thể nào sửa được.
Trương Nhất Phàm có chút bực mình, chiếc xe vẫn rất là bình thường sao đột nhiên lại bị hư chứ. Cũng không biết tài xế ông làm cái quái gì nữa? Chẳng lẽ không đi kiểm tra định kỳ sao?
Tần Xuyên xuống xe nói:
- Để tôi đi bắt chiếc xe nào đó vậy.
- Cùng đi nào!
Trương Nhất Phàm bước xuống xe, cũng không thèm để ý tới ông Tống nữa. Hai người đi tới con đường trước mặt, vừa đúng lúc có một chiếc taxi đi qua. Tài xế nhìn cái túi mà Tần Xuyên kẹp ở nách đích thực liền cười hì hì hỏi:
- Các người chắc cũng là tới để đầu tư phải không nào?
Giọng nói của Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên làm cho người ta có thể dễ dàng nhận ra họ không phải là người bản địa. Tần Xuyên nhìn thấy ánh mắt mà Trương Nhất Phàm nhìn qua, liền gật gật đầu nói:
- Đúng vậy! Chúng tôi là nhân viên nghiệp vụ từ vùng khác tới, đây là giám đốc của chúng tôi.
Lái xe lại nhìn vào Trương Nhất Phàm ngồi ở phía sau nói:
- Đây là ông chủ sao, khá trẻ tuổi đấy, hai người đi tới đâu đây?
- Đến thôn Cao Bình.
- Được thôi!
Thôn Cao Bình vừa đúng nằm giữa thành phố Song Giang và thị trấn Lâm Giang, cũng là một trong thôn trang có năm trăm mẫu đất trong vòng lần này của tập đoàn Hoa Long. Tài xế lái xe tăng ga chạy về phía đó.
Trên dọc đường, tài xế tốt bụng nói:
- Các người là người ở vùng khác, lúc đi xe phải chú ý, trị an của thành phố Song Giang chúng tôi không được tốt lắm. Xe taxi chạy phi pháp và hàng loạt biển số xe phi pháp rất nhiều, những xe không có hóa đơn, đều là chủ nhân của xe chạy phi pháp. Những chiếc xe của bọn họ, bề ngoài đều giống nhau, nếu người thường nhìn vào cơ bản không thể nhận ra được.
Tần Xuyên liền hỏi một câu:
- Chẳng lẽ việc này không có người quản lý sao?
- Ôi trời! Làm sao mà quản được chứ.
Tài xế thở dài nói:
- Trước đó không lâu có một Bí thư thành phố mới tới, nghe nói ông ta rất bất mãn với trị an ở thành phố Song Giang. Ông ta rất là nổi giận, cho một nữ Cục trưởng công an lên. Bây giờ thì tình hình ở nhà ga đã ổn rồi, nhưng một nơi mà bị mục nát khá lâu, bọn họ nói sửa lại là được liền hay sao?
- Chỉ sợ Bí thư Thành ủy mới tới, nói được mà không làm được. Nếu như ông ta có thể làm tốt phần này của chúng tôi thì tốt rồi. Những chiếc xe phi pháp đều là của người vùng khác làm. Có sự lộn xộn phá rối này của bọn họ, ngay cả bọn tôi tài xế bản địa này cũng khó mà làm tốt việc kinh doanh này được. Cho nên mọi người cứ thế mà loạn cả lên, có thể tránh được thì tránh thôi. Tôi không thể chịu được nữa, mới nói cho các người biết. Đặc biệt là người vùng khác như hai người, lúc chạy xe phải cẩn thận. Nghe nói còn có một số con gái của vùng khác, bọn họ thấy là người vùng khác liền kéo họ đến phố hoa bán làm gái đấy. Thật là không còn thiên lý gì cả.
Tên tài xế hơn bốn mươi mấy tuổi này, xem ra rất là lương thiện. Không ngờ có thể nói ra được tin này ra. Sắc mặt của Trương Nhất Phàm có chút thay đổi, xem ra độ đả kích vẫn chưa đủ. Muốn ép bên Diệp Á Bình phải ra sức cản trở cũng không còn nhỏ nữa. Cái thị trường xe taxi này phải chỉnh đốn lại rồi.
Vì thế, hắn đưa mắt nhìn Tần Xuyên.
Tần Xuyên nhìn xung quanh chiếc xe này nói:
- Anh tài xế à, anh có danh thiếp không? Cho tôi một tờ nào, lần sau chúng tôi đi đường dài hay gì đó, cũng có người quen để gọi.
Lái xe lập tức vui vẻ cười cười, từ trong hộp xe lấy ra một tấm danh thiếp nói:
- Các cậu không biết đó thôi, tôi lái xe hơn mười mấy năm, khách quen tôi cũng khá nhiều đấy.
- Đương nhiên rồi, người tốt thì được báo đáp mà. Nếu như tài xế nào cũng được như anh vậy thì những người từ vùng khác tới như bọn tôi, ngồi xe taxi cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Tài xế lái xe đi rồi, Trương Nhất Phàm vẫn đúng ở chỗ cũ, nhìn chiếc xe màu xanh đó từ từ chạy đi xa rồi cau mày. Tần Xuyên đi cùng hắn, một câu cũng không nói. Cậu ta biết lúc Trương Nhất Phàm suy nghĩ vấn đề thì không nên quấy rầy hắn.
Qua một hồi mới nghe thấy Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:
- Tần Xuyên à, cậu nói một thành phố muốn phát triển cao độ, thu hút càng nhiều nhà đầu tư vào, thì điều kiện tiên quyết là cái gì nào?
- Môi trường.
- Đúng.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:
- Chính là môi trường nhưng phải thêm một nhân tố chính là người. Nhân tài là quan trọng nhất, người có thể cải thiện môi trường. Cho nên, việc cấp bách của chúng ta chính là trước tiên phải quản lý tốt những người này.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đột nhiên dễ chịu hẳn ra, Tần Xuyên biết thành phố Song Giang này chuẩn bị có một sự cải cách quan trọng đang tới gần.