Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 417: Nỗi lòng của Thẩm Uyển Vân




Ở chỗ Lưu Hiểu Hiên tới hơn mười giờ, Lưu Hiểu Hiên tiễn hắn xuống lầu.



Nhìn Trương Nhất Phàm đi, Lưu Hiểu Hiên có vẻ tiếc nuối. Nhìn trăng khuyết trong đêm tối, Lưu Hiểu Hiên không yên lòng rồi từ từ bước vào nhà của mình.



Chính trong lúc cô ta quay người đi vào trong thang máy, ở xa xa trong một chiếc xe Mercedes Benz màu đen, có người chửi:

- Gian phu dâm phụ, sớm muộn gì bố đây cũng làm cho các người phải thân bại danh liệt.



Trương Nhất Phàm hoàn toàn không biết, có người ở phía sau thầm mắng mình. Lúc rời khỏi tiểu khu của Lưu Hiểu Hiên, thì đột nhiên hắn nhớ tới Tiểu Vân. Mấy ngày này, Trương Nhất Phàm vẫn luôn nghĩ lúc Thẩm Uyển Vân, tại sao cô ấy rời khỏi lại không nói gì với mình cả? Thật là không có đạo lý gì hết.



Thế là hắn quay xe lại, quay về chỗ mà trước đây Thẩm Uyển Vân ở.



Xa xa từ dưới lầu nhìn thấy nhà cũ của Thẩm Uyển Vân vẫn còn sáng đèn.



Trương Nhất Phàm nghĩ trong lòng, hay là cô ấy quay lại rồi?



Xuống xe, hắn cứ bước rất nhanh để leo lên lầu thứ tư. Lúc đưa tay ra ấn chuông cửa, hơi do dự một chút. Nhưng sau đó hắn vẫn quyết định ấn chuông.



Ding dong—— Ding dong—— Chuông cửa vang, Nhâm Tuyết Y đang tắm, mặc đồ ngủ vào, bước ra mở cửa nói:

- Chủ nhiệm Trương!



Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Nhâm Tuyết Y có chút bất ngờ.



Nơi này của Thẩm Uyển Vân không được lắm so với chỗ của Lưu Hiểu Hiên, trang trí tương đối đơn giản. Bởi vì Thẩm Uyển Vân không nghĩ là mình sẽ ở lâu dài, nên lúc đó chỉ trang trí qua loa vậy thôi.



Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt nhưng mà lập tức bình thường lại. Chắc hẳn là lúc Thẩm Uyển Vân đi đã giao căn phòng này lại cho Nhâm Tuyết Y.



Nhâm Tuyết Y nói:

- Mời anh vào ạ! Để em đi rót cho anh ly trà.



Lúc Trương Nhất Phàm vào nhà, phát hiện lúc Nhâm Tuyết Y cô bé này xoay người lại, hai điểm của trước ngực cô ta hiện lên rất rõ. Có thể là muốn gội xong đầu, mới tắm rồi đi ngủ. Bởi vậy cả nội y cũng chưa kịp mặc vào.



Đợi Nhâm Tuyết Y pha trà xong, lúc xoay người đặt trước mặt của Trương Nhất Phàm thì cổ áo rộng thùng thình đó đã đột nhiện hiện lên cảnh tượng đó. Quả nhiên đã chứng thật được suy đoán của Trương Nhất Phàm.



Có thế thấy được hai viên mã não nhỏ nhắn hiện lên đó, hình dạng hơi nhon, có lẽ chưa bị người nào khai thác. Trương Nhất Phàm liền xấu hổ dời mắt đi, đốt điếu thuốc.



- Chủ nhiệm Trương à, anh đợi tí nha, gội đầu xong em sẽ ra ngay.



Nhâm Tuyết Y cười cười rồi đi vào toilet.



- Không vội đâu, cô cứ từ từ mà gội đi!

Trương Nhất Phàm trả lời một tiếng, rồi ngồi đánh giá về căn phòng này. Phát hiện thấy bố trí trong căn phòng này, hình như chưa có gì thay đổi cả.



Nhâm Tuyết Y gội đầu rất nhanh đi ra, lấy khăn mặt lau khô tóc, vừa nói:

- Chị Vân đi rồi, chị ấy thấy em không có chỗ nào để ở nên nhượng lại căn phòng này cho em.



- Cô ấy đi đâu rồi?



Trương Nhất Phàm phát hiện, lúc đôi tay của Nhâm Tuyết Y giơ lên, lộ rất rõ hai điểm trước ngực, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên. Chẳng lẽ Nhâm Tuyết Y không biết gì sao?



Dường như Nhâm Tuyết Y cũng không để ý, có lẽ thói quen ở nhà. Lấy khăn mặt lau khô tóc, cô ta liền ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm nói:

- Lúc chị Vân đi cũng không có nói rõ là đi đâu. À! Chị có một thứ bảo em giao lại cho anh.



Nhâm Tuyết Y nhoáng đứng lên với đôi chân trắng như tuyết, lập tức đi vào phòng.



Cô ấy có đồ giao cho tôi sao? Trương Nhất Phàm có chút rùng mình, đây là có ý gì đây? Chẳng lẽ hai người chia tay như vậy sao? Lúc trong lòng cứ suy đoán không được ổn định, thì Nhâm Tuyết Y từ trong phòng ngủ cầm một lá thư đi ra.




Lúc nhìn thấy lá thư, Trương Nhất Phàm mới cảm thấy yên lòng. Vừa nãy cứ nghĩ có khi nào cô ấy lấy vòng cổ mà mình đưa cho ấy trả lời cho mình chứ?



Cầm lá thư trên tay, Trương Nhất Phàm không vội mở nó ra xem liền, mà uống mấy ngụm trà nói:

- Cô ấy có nói khi nào quay lại không?



Nhâm Tuyết Y lắc lắc đầu nói:

- Chị ấy chẳng nói gì cả.



- Vậy sao cô ấy biết tôi sẽ tới đây?



Nhâm Tuyết Y vẫn lắc đầu nói:

- Lúc chị Vân đi, chị ấy chỉ bảo em giao bức thư này cho anh. Em hỏi có cần em đem qua chỗ anh không thì chỉ nói không cần. Nếu như mà anh không tới thì không cần phải giao bức thư này cho anh.



Nghe câu nói này, cho dù Trương Nhất Phàm thông minh thế nào, cũng không có cách nào hiểu được dụng ý mà Thẩm Uyển Vân làm như vậy. Có lẽ cô ấy đang muốn thử xem mình thực sự có quên cô ấy rồi hay không.



Nhưng tại sao lúc cô ấy đi cả gọi điện thoại chào tạm biệt cũng không có gọi chứ? Trương Nhất Phàm không thể hiểu nổi.



Nhâm Tuyết Y nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi ngẩn ra ở sô pha, cô ta liền cười ngồi xuống nói:

- Chị Vân đối xử với em rất tốt. Anh họ của em sắp kết hôn, chị ấy thấy em không có chỗ nào để ở liền bảo em dọn qua đây.



- Ừ!

Trương Nhất Phàm có vẻ không để ý lắm gật gật đầu, cơ bản là không nghe được Nhâm Tuyết Y đang nói gì.



- Chủ nhiệm Trương à!

Nhâm Tuyết Y thấy hắn ta ngẩn cả ra, lại kêu thêm một tiếng. Làm cho Trương Nhất Phàm đang thất thần bỗng chợt tỉnh ra hô lên:

- Sao chứ?



Nhâm Tuyết Y rất ngại, có chút xấu hổ, cúi đầu xuống nói:

- Cám ơn anh! Nếu không phải nhờ anh thì đến bây giờ em vẫn chưa tìm được công việc, thực sự không biết làm sao để cám ơn anh mới phải đây.



Trương Nhất Phàm cười thản nhiên, nhìn đồng hồ nói:

- Cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi đây. Cô đi nghỉ sớm đi!



Nhâm Tuyết Y liền vội vàng đứng dậy nói:

- Để em tiễn anh.

Chỉ có điều lúc đi tới cửa thì cô ta phát hiện một vấn đề rất quẫn, cô bé này nói một câu:

- Em vẫn chưa mặc quần áo vào, thôi em không xuống nữa. Vậy anh đi về thong thả nha!



May là trong lòng của Trương Nhất Phàm chỉ luôn nghĩ về Thẩm Uyển Vân, cũng không nghe thấy lời nói bệnh hoạn mà Nhâm Tuyết Y nói, cái gì mà chưa mặc đồ chứ? Nếu như người ta nghe thấy, còn tưởng mình với cô ta có chuyện gì đó nữa. Nhưng mà, sau đó Trương Nhất Phàm nghĩ, cô ta đã biết mình không mặc quần áo, tại sao lại có ý nói như vậy trước mặt mình chứ? Cái này là cố ý hay là vô ý đây? Cô bé này có ý gì đây?



Từ trong nhà của Thẩm Uyển Vân ra, Trương Nhất Phàm mới ngồi trên xe, mở lá thư đó ra.



“Ông xã, em đi rồi.



Em nghĩ em không còn thích hợp ở thành phố này nữa. Cho dù là trong nước, bọn họ cũng sẽ không còn tiếp tục tha thứ và dễ dàng giải phóng cho em nữa. Con gái mà lớn rồi có thể sẽ gặp phải vấn đề hoang mang như vậy. Có lẽ làm cha mẹ trên thế giới này đều như nhau, ai cũng không muốn con gái của mình trở thành một đứa con gái thừa. Nhưng mà em sinh ra trong gia đình như nhà họ Thẩm như thế này, đã trở thành đứa con gái thừa trong mắt của bọn họ.



Em thực sự không biết làm sao, có lẽ ra nước ngoài mới là con đường duy nhất của em, nếu không thì em sẽ phải làm cô dâu của người khác.



Ai cũng đều nói, sinh trong nhà quyền quý là có phúc cả đời. Nhưng em không nghĩ như vậy, đối với em mà nói được sinh ra trong một gia đình bình thường còn tốt hơn. Bởi vì như thế đó thì em có thể tự do tự tại, lựa chọn người mà em yêu mến, lựa chọn cuộc sống mà em đã nghĩ tới. Dù sao giống như bây giờ, là một người yêu ngầm của anh, chỉ cần em bằng lòng thì không ai có thể quản được em.



Nhưng tất cả những việc này thì ở nhà họ Thẩm không được nghĩ tới và cũng không thể.



Cho nên, em đi nước ngoài. Anh hãy tự bảo trọng.




Ông xã à, thật tình xin lỗi anh. Lúc đi không có chào tạm biệt anh, cũng không cho anh biết thông tin gì. Nhưng em biết, nhất định anh sẽ tới đây. Thật ra, để Tiểu Tuyết ở đây, cũng xuất phát từ ý đồ riêng của em, chính là mong lúc anh tới đây lần nữa, sẽ có người mở cửa cho anh.



Tuy nhiên, anh không được giả bộ mà làm thật, cứ theo thế mà thu dọn sạch đó! Nếu không em sẽ không tha thứ cho anh.



À, còn một việc nữa, anh hãy nhớ đến lời hứa giữa anh và em đó nha! Cái mà anh nợ em, nếu như cả đời này anh cũng trả không hết thì đời sau em cũng sẽ đuổi theo mà đòi anh đó. Đã nói rồi đó, chia cho em một nữa gạo thanh tử.



Ừ… Để em nghĩ xem còn gì để nói với anh không?



Đúng rồi, vợ chính của anh cũng sắp sinh rồi. Trong thư này có một tấm thẻ, cũng không có bao nhiêu tiền, tặng cho con trai nuôi sắp ra đời đó. Coi như đây là tấm lòng của người làm vợ ghẻ. Anh nhận đi, nói cho Tiểu Phàm biết, một nửa mức thuê tạm thời của em cô ấy sử dụng đi, đợi lúc em quay về, trả hết luôn.



Chỉ có nhiêu đây thôi, ông xã à, bảo trọng nha!



Tiểu Vân”

Trong lá thư quả thực có một tấm thẻ, đằng sau có mật mã sáu số. Trương Nhất Phàm nhìn thoáng qua, không ngờ là ngày sinh nhật của mình. Xem xong lá thư này, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút. Ít nhất Thẩm Uyển Vân không có bỏ rơi mình mà đi, chỉ là cô ấy trốn tránh sự truy đuổi mạnh mẽ của nhà họ Thẩm, đi nước ngoài để thay đổi cuộc sống khác.




Xem ra cô bé này cũng là cố ý, không để lại cho mình cách nào để liên lạc với cô ấy. Cô ấy làm như vậy là không muốn mình bị phân tâm. Cục diện của thành phố Song Giang bây giờ, không thể nào làm cho Trương Nhất Phàm phân tâm được. Bởi vậy, Thẩm Uyển Vân cũng có ý lảng tránh, để hắn chuyên tâm xử lý khu vực này.



Căn cứ ý lúc đó của nhà họ Thẩm và họ Trương. Thành phố Song Giang là con đường tiến lên phía trên của Trương Nhất Phàm và cũng là một bước ngoặt của hắn. Làm tốt công tác ở thành phố Song Giang, từ đây về sau tràn đầy mây xanh, đường làm quan thẳng tấp. Nếu mà làm không tốt, thì hắn phải tiếp tục ở dưới rèn luyện, cho đến khi nào mình từ từ trưởng thành lên.



Xem xong bức thư này, tâm trạng của Trương Nhất Phàm có chút dao động. Hắn phát hiện mình đối diện với vấn đề này, đột nhiên cảm thấy bất lực. Vấn đề của hắn và Thẩm Uyển Vân, tuyệt đối không thể nói rõ ra. Nếu ông cụ nhà họ Thẩm mà nổi giận thì hậu quả sẽ không thể ngờ nổi.



Đường đường là một đại tiểu thư nhà họ Thẩm, đột nhiên phải làm nhỏ cho anh sao? Chuyện này sao mà có thể xảy ra được chứ?



Ông cụ họ Thẩm mà nổi giận, tuyết đối là một chấn động không nhỏ tại thủ đô. Bọn họ đều là đi ra từ những năm chiến tranh, ai cũng là thùng thuốc súng. Cho nên Thẩm Uyển Vân làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Chỉ là không biết sự lảng tránh này của cô ấy, có thể thoát khỏi kiếp này không.



Nghĩ tới mình đường đường là một Bí thư thành ủy, làm một nhân vật hô mưa gọi gió nhưng lại không thể nắm giữ tình cảm của chính mình. Không biết việc này có được xem là một chuyện bi ai, chỉ là đã sinh trong hoàn cảnh này, có rất nhiều việc không phải mình có thể giải quyết được.



Việc duy nhất phải hận đó chính là cái luật hôn nhân đáng chết đó. Tại sao Trung Quốc mấy ngàn năm trước, lại có thể tam thê tứ thiếp. Vua có thể có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tử. Người có tiền có thể có tới bảy, tám bà vợ. Mà bây giờ cái thời đại mới này, lại tước đoạt quyền lợi này của đàn ông chứ?



Không biết là công năng của đàn ông thoái hóa rồi hay là tư tưởng của phụ nữ tiến bộ nữa.



Trương Nhất Phàm có suy nghĩ mới. Nếu như ngày nào đó mình thực sự được đắc ý rồi. Việc đầu tiên phải làm, chính là sửa đổi lại luật hôn nhân này, để tình yêu có nơi dựa dẫm. Chỉ cần tình yêu đôi bên tương duyệt, cô ấy muốn gả ai thì gả ai!



Đang lái xe, ở trong thành đã giải phóng được thông suốt, cảm thấy tâm trạng thoải mái lên rất nhiều.



Lúc về nhà thì đã mười hai giờ rồi. Đổng Tiểu Phàm sớm đã ngủ cùng với Tiểu Thiên Vũ rất là ngon rồi. Hắn cũng không muốn quấy rầy hai mẹ con họ. Các căn phòng khác cũng đã ngủ cả rồi. Một mình hắn nằm trên sô pha, đang chuẩn bị ngủ thì Liễu Hồng đem chăn tới.



- Sao anh lại ngủ ở đây? Đắp cái này lên đi.

Liễu Hồng hỏi han thân thiết.



Trương Nhất Phàm phát hiện Liễu Hồng dạo này có chút tiều tụy, trong lòng có chút bất an nói:

- Liễu Hồng à, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đi mời một bảo mẫu tới.



- Không có sao đâu, trong nhà cũng không có việc gì mà. Đợi đứa nhỏ lớn hơn một chút chuyện sẽ đâu vào đó.

Liễu Hồng lắc lắc đầu.



- Cứ để em vất vả như vậy, anh cảm thấy rất áy náy. Em nghe lời anh nói đi, nếu như em có thời gian thì nói chuyện với Tiểu Phàm cho đỡ buồn. Còn bình thường thì đi làm đi, một mình Tiêu Tiêu cũng rất là bận.



Liễu Hồng thấy thái độ kiên quyết của Trương Nhất Phàm, chỉ đành đồng ý. Nhưng mà, nhắc tới Hà Tiêu Tiêu, Liễu Hồng lại nghĩ tới một điều nói:

- Anh phải quan tâm Tiêu Tiêu nhiều một chút, em thấy dạo này tinh thần của cô ấy có chút không tốt. Hình như là có tâm sự gì đó, em hỏi cô ấy thì cô ấy không chịu nói.



Nói đến Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm liền nghĩ tới ánh mắt của cô ấy ngày hôm đó. Hình như có gì đó bất thường, chẳng lẽ cô ấy có chuyện gì dấu giếm mình sao?