Rốt cuộc thì Đổng Tiểu Phàm đã xuất viện, tám ngày nằm ở bệnh viện, sức khỏe hồi phục cũng rất nhanh.
Vốn dĩ ý của viện trưởng Lâm là muốn cô ta ở lại thêm mấy ngày để theo dõi. Nhưng Đổng Tiểu Phàm không thích hợp với mùi ở bệnh viện, đòi về sớm. Mọi người không lay chuyển cô ta được, chỉ đành để cô ta về nhà.
Viện trưởng Lâm vẫn gửi một hộ lý về theo, mỗi ngày sẽ chăm sóc cô ta, sáng một lần, chiều một lần.
Hà Tiêu Tiêu chỉ ở trong bệnh viên có ba ngày đã quay về công ty làm việc. Trương Nhất Phàm khuyên cô ta, nghỉ ngơi một thời gian đã nhưng cô ta nhất định không chịu. Chỉ là những lúc không có người, lúc cô ta nhìn thấy Tiểu Thiên Vũ, trong lòng luôn cứ nhớ mãi nhớ mãi và cứ thế thầm khóc một mình.
Trong lúc vô ý Liễu Hồng phát hiện được bí mật, này, lúc tra hỏi Hà Tiêu Tiêu thì cô ta không nói gì. Từ sau khi xuất viện, cô ta liền trở nên trầm lặng hẳn.
Trương Nhất Phàm quyết định vào ngày sau khi Đổng Tiểu Phàm xuất viện sẽ quay về Song Giang. Mấy ngày nay người đến thăm bệnh rất nhiều, mấy tên bạn và cán bộ cũ tại thành phố Đông Lâm này, từng người một đều từ Đông Lâm tới chúc mừng Trương Nhất Phàm.
Đám người Đường Vũ cười vui mừng, thằng cha này thật không tồi chút nào. Có đầu thai mấy kiếp mới sinh được đứa con thế này!
Các anh xem, các cậu xem, độ này cũng không vừa đâu! Sau này không biết có bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt đây, ha ha…
Mấy ngày nay người trong nhà đi tới đi lui, không hề có chút thời gian yên tĩnh nào.
Đổng Tiểu Phàm nghe nói Trương Nhất Phàm lại phải đi nên có chút không nỡ. Trương Nhất Phàm cùng cô ta ở trong phòng nói vài câu âm thầm và hứa là đợi em tọa xong một tháng, sẽ dẫn theo Tiểu Ngoan qua, cả nhà chúng ta cùng sống tại thành phố Song Giang được không?
Lúc này Đổng Tiểu Phàm nhô nhô cái miệng lên, làm nũng nói:
- Vậy anh hôn em cái đi!
Á—— Lúc Trương Nhất Phàm hôn cô ta, tay liền sờ vào ngực phình phình ra của cô ta, dùng sức nắm lấy, trên tay có thêm một chút ướt át.
- Nhẹ chút nào, xem anh kìa, làm sữa cũng văng ra cả kìa!
Đổng Tiểu Phàm đẩy hắn ra, giận dữ nhìn tên khốn khiếp này.
- Lớn thật đó! Xấp xỉ với Liễu Hồng rồi!
Trương Nhất Phàm nhất thời không cẩn thận, lỡ thốt ra.
- Cái gì? Anh sờ qua của chị Liễu Hồng rồi sao?
Đổng Tiểu Phàm lập tức nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi nói:
- Anh nói thật cho em biết đi, có phải là anh đã bắt nạt người ta rồi không?
Trương Nhất Phàm sợ hãi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Sao mình lại ngu đến thế nhỉ? Tự nhiên lỡ miệng nói ra.
Tuy nhiên lăn lộn với chốn quan trường bao nhiêu năm nay, những chuyện khác thì không học được gì nhưng da mặt thì vẫn rất dày. Tuy có chút lúng túng nhưng mặt của hắn vẫn không biến sắc và tim cũng không hề đập, cười hì hì nói:
- Xuỵt, em nói gì vậy? Lỡ Liễu Hồng mà nghe thấy thì kỳ lắm đó.
Ánh mắt đầy uy lực mạnh mẽ của Đổng Tiểu Phàm nhìn chăm chú vào mặt của Trương Nhất Phàm, yên lặng nhìn vào hắn. Trương Nhất Phàm có một trận chột dạ không có lý do. Cảm giác này giống như lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau tại phòng trà của thành phố Đông Lâm. Lúc đó việc mà Trương Nhất Phàm tưởng mình không phải là đàn ông trong trắng cũng bị cô ta phát hiện ra luôn!
Ánh mắt của tiểu phú bà sát khí đằng đằng, Trương Nhất Phàm không dám nhìn thẳng vào đó. Hình như bí mật trong lòng mình sẽ bị cô ấy rình ra tận đáy vậy.
Nhìn thấy ánh mắt như đang tra hỏi phạm nhận của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm chỉ có thể chơi xấu mà thôi. Hắn ta đi tới ôm lấy cô ta, sờ vào bộ ngực ít nhất cũng lớn hơn gấp đôi trước kia của Đổng Tiểu Phàm nói:
- Đủ sữa không?
Đổng Tiểu Phàm xoay người lại, vẫn nhìn hắn với ánh mắt cũ, có vẻ tra hỏi nói:
- Có phải là anh đã sờ qua chị Liễu Hồng rồi không?
Trương Nhất Phàm buồn bực chết mất, cứ chửi mình ngu, sao tự nhiên lại đề cập tới Liễu Hồng, thật là ngốc đến chết đi được. Tiểu phú bà này nhất định sẽ hỏi mình cho bằng được.
Bởi vì lỡ mồm, vẻ mặt có chút thẹn thùng. Đổng Tiểu Phàm cứ nhìn hắn chăm chăm, đột nhiên nói:
- Em biết rồi, đồ háo sắc.
Trương Nhất Phàm giật cả mình, chẳng lẽ bị cô ấy phát hiện ra rồi sao? Trời ơi!
Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm thay đổi, Đổng Tiểu Phàm nhéo mạnh hắn một cái nói:
- Đồ háo sắc, đã là việc của bao nhiêu năm rồi còn nhớ mãi bộ ngực của người ta. Nói mau có phải là anh vẫn còn nhớ chuyện chị Liễu Hồng cho anh uống sữa tại thị trấn Liễu Thủy hả?
Hơ—— Thì ra là chuyện như thế này! Tôi nói mà chuyện bí mật như thế này, sao cô ta có thể biết được chứ? Trương Nhất Phàm đã trút được gánh nặng.
Nhưng Đổng Tiểu Phàm không bỏ qua cho hắn ta nhanh như vậy, mà tiếp tục kéo lỗ tai của hắn nói:
- Đồ khốn khiếp, đồ háo sắc! Nhìn thấy ai có bộ ngực lớn là thích người đó!
Trương Nhất Phàm vồ tới chỗ cô ta cởi đồ của cô ta ra, để lộ một bộ ngực đầy đặn, cắn vào một ngụm nói:
- Em ghen rồi đúng không? Vậy thì anh sẽ ăn em đó.
Đàn bà vừa mới sinh con xong, sờ vào bộ ngực có vẻ đặc biệt mềm mại, tròn trịa, có vẻ đầy đặn. Trương Nhất Phàm để chúng lộ ra ngoài cả, làm ra vẻ không thể buông tay.
Đổng Tiểu Phàm thẹn thùng muốn đẩy hắn ra, nhưng làm sao mà đẩy nổi chứ? Chỉ đành để cho Trương Nhất Phàm đẩy mình lên chỗ dựa lưng ở trên giường, sau đó hắn giống như một chú heo con thèm ăn vậy, cứ mút trên ngực của mình.
- Đừng có mà giật đồ ăn của cục cưng, đồ khốn khiếp này!
Trương Nhất Phàm cười hì hì ngẩng đầu lên nói:
- Oan uổng quá! Là nó lấy đi độc quyền của anh mà, anh chỉ muốn lấy lại địa bàn của mình mà thôi.
- Đừng làm loạn nữa, lát nữa chị Liễu Hồng lên thấy thì khó coi lắm.
Đổng Tiểu Phàm lấy tay đẩy hắn, Trương Nhất Phàm làm sao mà có thể bỏ qua cơ hội này được, từ chối một chút lại vồ tới tiếp tục với ý nghĩ đó. Đổng Tiểu Phàm gấp gáp đã giơ bàn tay trắng lên đánh vào lưng của Trương Nhất Phàm.
- Tiểu Phàm à, đến giờ ăn cơm rồi này!
Liễu Hồng đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lập tức cả người như bị xúc điện vậy, luống cuống lên liền lui ra ngoài đóng cửa lại.
Đổng Tiểu Phàm đỏ cả mặt, vội đến nổi gõ vào tên Trương Nhất Phàm một cái nói:
- Anh đồ khốn này, làm em tức chết mà!
Trương Nhất Phàm cũng không ngờ, Liễu Hồng lại đích thực là xông vào tại thời điểm này. Nhưng mà không có sao, hai người bọn họ còn có bí mật gì đáng nói với mình chứ?
Hắn dụ dỗ Đổng Tiểu Phàm nói:
- Để anh đi bưng cơm cho em nha.
Gương mặt kia của Đổng Tiểu Phàm đỏ như gì vậy, xấu hổ đến nỗi không còn có thể gặp người nào.
Trương Nhất Phàm cười với vẻ đắc ý. Lúc xuống dưới lầu giúp Đổng Tiểu Phàm bưng cơm lên thì đột nhiên thấy mặt của Liễu Hồng cũng đỏ như gì vậy, ngay cả cổ cũng đỏ cả.
Thật là một lực sát thương lớn đó!
Trương Nhất Phàm làm ngơ như không có chuyện gì, bưng lên lầu món canh mà Liễu Hồng đã nấu xong cho Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm vẫn còn giận dữ về chuyện hồi nãy, cô ta không chịu ăn cơm.
Trương Nhất Phàm chỉ đành cười theo, đích thân đút canh cho cô ta uống. Dì Ngô từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm dựa vào đó vểnh vểnh miệng, liền cười nói:
- Tiểu Phàm à, sao rồi con? Lại giận ai nữa rồi đó? Đã làm mẹ rồi, còn như con nít vậy hả? Sau này ai lại dỗ đứa nhỏ đây?
Đổng Tiểu Phàm không muốn giả vờ trước mặt mẹ, nhìn chăm chăm vào Trương Nhất Phàm, tự nhận canh và uống.
Lúc này, bà ta cũng ôm lấy đứa cháu lên nói:
- Tiểu Phàm à, Tiểu Ngoan đói rồi con cho nó bú chút sữa đi nào!
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta cười trộm nói:
- Hai người làm gì thì làm đi, con phải ra ngoài một chút.
Ở dưới lầu, Liễu Hồng đang ở cùng Liễu Mỹ Đình. Hai người đang đợi Tô Tú Khanh và dì Ngô xuống để dùng cơm. Lúc hắn nhìn thấy Liễu Hồng thì thấy mặt của Liễu Hồng vẫn có vẻ ngại ngùng như thế, không dám nhìn trực tiếp vào mình.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Tôi đi ra ngoài ăn cơm.
Liễu Hồng đưa cho hắn một cây dù, hai người họ không cẩn thận đụng phải tay của nhau, Liễu Hồng kinh ngạc, mặt lại đỏ lên.
Nói rồi, trước khi về Song Giang phải đi thăm Lưu Hiểu Hiên một chút. Hôm nay cô ta không đi làm, đang đợi mình ở nhà. Trương Nhất Phàm lái xe đi, lúc đang đi tới nhà của Lưu Hiểu Hiên thì cô này sớm đã ăn mặc, trang điểm rất xinh đẹp quyến rũ đang ngển cổ đợi chợ tình nhân đến.
Vừa mở cửa ra, Lưu Hiểu Hiên như một đứa con nít, vồ vào lòng của Trương Nhất Phàm.
Lưu Hiểu Hiên hôm nay chỉ mặc vớ, áo dây phô ra hết một thân hình với đôi chân dài nhu mì xinh đẹp và bộ ngực trước mặt trắng tinh đến hoàn hảo.
Đàn bà ngày nay đặc biệt là minh tinh vẫn còn những người MC nổi tiếng như Lưu Hiểu Hiên như thế này, bọn họ cũng thích phô ra bộ phận đẹp nhất của mình.
Các cô ấy phô ra điểm của mình, đa phần là những bộ phận này. Tự nhận bộ ngực là được nhất, chỉ cần có được độ dốc là bọn họ sẽ luôn tìm trăm nghìn kế để biến cho chúng được đáng chú ý hơn, đẹp mắt hơn. Cho nên đa số minh tinh điểm đầu tiên để họ kiêu ngạo đó chính là bộ ngực.
Nếu thực sự bộ ngực quá thảm thì cho dù mặc thêm hai cái áo ngực đệm bằng nệm Thượng Hải cũng không thấy được hiệu quả gì, hết cách. Chỉ đành lộ chân, đương nhiên điều kiện đầu tiên là chân phải đủ dài và có độ cao.
Nếu ngực cũng không được, chân cũng không được, họ sẽ nghĩ đến cách lộ lưng hay là thêm hoa lên rốn… Giả vờ thuần khiết và đáng yêu để lộ cả cái bụng ra, hở một tấm thân trắng bóng để đạt đươc mục đích.
Nếu trước kia ba thứ này cũng không được thì không có gì đáng để lộ nữa. Như trong vòng biểu diễn nếu một cô gái nào đó với dáng vóc không cao, ngực lại không lớn, giọng không hay lưng cũng không được đẹp mắt thì vì để hợp cảnh quay cũng phải lộ ra chỗ nào đó chứ?
Nhưng không sao, người hóa trang chỉ cần trát một chút phấn vào sau, làm cho đằng sau lưng đều có thể để lộ ra cả, một tấm lưng trống trơn sẽ phô ra cho mọi người nhìn thấy một bức tường trắng như tuyết.
Lưu Hiểu Hiên về điều kiện nào cũng rất khá. Áo dây của ngày hôm nay có thêm vài nét thành thục và quyến rũ. Nhưng cô ta vẫn rất hoàn hảo, không làm cho Trương Nhất Phàm làm ra vẻ nhăn nhó cảm thấy phản cảm. Hơn nưa hôm nay giữa Đổng Tiểu Phàm và hắn có khiêu khích với nhau một trận, hắn có chút chịu không nổi.
Áo dây, ngực đẹp, gương mặt yêu kiều, chân dài, không phải là em muốn hấp dẫn người đó chứ? Trương Nhất Phàm nhìn cô ta liền nhớ đến những tấm ảnh quyến rũ trong phòng ngủ.
Lưu Hiểu Hiên từ trong lòng của hắn ló ra nói:
- Để em đi hâm lại đồ ăn đã!
Đồ ăn sớm đã chuẩn bị sẵn chỉ đợi Trương Nhất Phàm tới. Nhưng Trương Nhất Phàm có chút chịu không nổi. Ở Song Giang hơn một tháng, ngày nào cũng như hòa thượng ăn chay vậy. Vì công việc mà gần như hắn không có thời gian nghĩ chuyện khác.
Hiện giờ lại nhìn thấy vẻ đẹp dịu dàng như hồ ly tinh của Lưu Hiểu Hiên, còn có tâm trạng nào mà ăn cơm nữa chứ?
Ngay trong lúc Lưu Hiểu Hiên đang hâm lại đồ ăn, hắn liền từ sau ôm lấy lưng của Lưu Hiểu Hiên, rồi từ từ di chuyển lên trên.
Cảm ơn nhà thiết kế vĩ đại đã cho phụ nữ có cơ hội lộ ra được vẻ đẹp như vậy của mình. Lưu Hiểu Hiên mặc áo dây còn dễ dàng cho bàn tay thần tốc của Trương Nhất Phàm tấn công tới.
Một cặp ngực mềm mại bị hắn ta niết chặt trong tay, tùy ý mà nắm lấy mấy chỗ. Lúc nãy nắm lấy cái của Đổng Tiểu Phàm vẫn còn không dám dùng sức nhiều. Ở chỗ của Lưu Hiểu Hiên thì không cần phải áp chế mình như vậy.
Lưu Hiểu Hiên cô bé này, dường như đã quen với kiểu bạo lực này. Nhéo vài cái mà cô ta cũng không hề kêu đau, ngược lại như không mất hồn chỉ hừ vài tiếng, chỉ là vài câu hại chết người ta rồi… Như một cây ngòi nổ đột nhiên châm vào trong lòng Trương Nhất Phàm một ngọn lửa tích tụ đã hơn một tháng.
Trương Nhất Phàm đưa tay lần xuống phía tam giác vàng của cô ta. Lưu Hiểu Hiên lập tức như bị vô lực, cô ngã dựa vào người của hắn. Đôi môi nóng bóng cuồng nhiệt cùng quấn lấy nhau, Trương Nhất Phàm không nói không rằng, cứ thế ôm xiết lấy Lưu Hiểu Hiên, dìu nhau bước vào phòng ngủ.
Ngọn lửa tình dục đầy đam mê đang bùng cháy dữ dội, thiêu đốt hai con người đang thèm khát…