Hà Tiêu Tiêu muốn khóc, nhưng cô tuyệt đối không hối hận, bởi vì cứu sống Đổng Tiểu Phàm mới là niềm vui lớn nhất của cô.
Trương Nhất Phàm nếu không có tiểu phú bà, chắc chắn hắn sẽ rất đau khổ. Tuy nói rằng người làm quan đến tuổi trung niên có ba niềm vui lớn, được thăng chức, có nhiều tiền và vợ chết, nhưng Trương Nhất Phàm nhất định là một ngoại lệ. Hơn nữa Đổng Tiểu Phàm ưu tú như vậy, cũng không ai muốn cô gặp chuyện không may.
Đối với Hà Tiêu Tiêu, niềm vui của Trương Nhất Phàm chính là niềm vui của cô.
Cho nên, cô không hề oán trách, không hề hối hận.
Viện trưởng Lâm đã giữ đúng lời hứa ban đầu, không nói với bất kỳ ai về chuyện Hà Tiêu Tiêu có thai. Vì thế, chuyện này tạm thời trở thành một bí mật.
Sau khi Đổng Tiểu Phàm trở về phòng bệnh, Hà Tiêu Tiêu đã được đưa vào một gian phòng ngay bên cạnh để tĩnh dưỡng. Viện trưởng Lâm giải thích, cô cũng phải được theo dõi vài ngày mới có thể xuất viện.
Trương Nhất Phàm ôm đứa con trai vừa mới sinh, bực bội mắng một câu:
- Cái thằng nhóc này, thiếu chút nữa đã cướp đi sinh mạng của mẹ mày rồi. Nếu sau này mày không có hiếu với mẹ mày thì thà hiện giờ bố giết mày còn hơn!
- Con điên rồi! Đừng sợ, cháu trai của ta!
Mẹ Nhất Phàm hoảng sợ, lập tức lao tới, giật lấy đứa bé trong tay hắn. Đứa bé hình như rất thông minh, thấy vẻ mặt đáng sợ của Trương Nhất Phàm, nó sợ đến mức khóc rống lên:
- Oa, oa, oa…!
Những người khác cũng vô cùng hoảng sợ, thấy vẻ mặt đó của Trương Nhất Phàm, họ còn không dám thở mạnh. Trương Nhất Phàm nhìn đứa bé, mắng:
- Nó vừa mới sinh ra đã hại người khác, giữ nó lại làm gì?
- Mẹ thấy con điên thật rồi! Đó không phải là lỗi của nó, là do khả năng của bệnh viện không tốt mà thôi!
Mẹ Nhất Phàm trừng mắt nhìn hắn, gọi một tiếng:
- Bội Bội, Khánh Sinh, các con đưa nó ra ngoài đi!
Chị gái Trương Bội Bội và anh rể Chu Khánh Sinh lập tức đi tới, hai người đẩy Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng bệnh.
Trương Bội Bội nói:
- Cậu Ba điên rồi hay sao, muốn làm mẹ tức chết à?
Trương Nhất Phàm vẫn chưa hết giận, bực bội nói:
- Anh rể, cho em điếu thuốc!
Chu Khánh Sinh cầm bao thuốc đưa cho hắn, Trương Nhất Phàm đi về phía cuối hành lang, hung hăng rút điếu thuốc ra hút. Tốt rồi, chuyện hôm nay xem như là biến nguy thành an, nếu không thì mình sẽ phải hối hận cả đời.
Nếu bắt phải chọn lựa giữa đứa bé và Đổng Tiểu Phàm, hắn tình nguyện chọn Đổng Tiểu Phàm, mà sẽ không chọn lựa đứa bé vừa mới sinh. Bởi vì đứa bé có thể tái sinh, còn người đã chết thì không thể thay thế.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Trương Nhất Phàm cũng hiểu mình đã quá kích động, không ngờ lại trút giận vào đứa bé.
Hồ Lôi đi về phía hắn:
- Sao rồi? Tâm trạng đỡ hơn chưa?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, lấy tay vuốt mái tóc đang ướt sũng, nói:
- Tôi đi thăm Tiêu Tiêu!
Hà Tiêu Tiêu nằm trong một căn phòng khác, vì hiến quá nhiều máu nên cơ thể cô rất suy yếu. Liễu Hồng đang ở cạnh cô, hai người không biết đang nói chuyện gì. Lúc Trương Nhất Phàm đi vào, chỉ thấy vẻ mặt Hà Tiêu Tiêu đang cố gượng cười. Tình cảm dành cho Hà Tiêu Tiêu của Trương Nhất Phàm luôn luôn rất đặc biệt, trong lòng hắn luôn coi Hà Tiêu Tiêu là người con gái yếu đuối nhất.
Có thể vì Hà Tiêu Tiêu là người con gái đã hiến dâng cả sinh mạng cho hắn, cho nên, hắn vô cùng quan tâm đến Hà Tiêu Tiêu. Sau khi bước vào, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng đóng cửa lại, dường như trong nụ cười gượng gạo của Hà Tiêu Tiêu, hắn cảm thấy có chuyện gì đó.
- Tiêu Tiêu, em khỏe chứ?
- Em không sao, hãy chăm sóc cho Tiểu Phàm, cô ấy vừa mới sinh con, lại vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn như vậy, rất cần anh ở bên cạnh săn sóc.
Hà Tiêu Tiêu dịu dàng nói.
Lúc hắn bước vào, Liễu Hồng liền chủ động đi ra ngoài:
- Tôi qua bên kia xem Tiểu Phàm thế nào, hai người nói chuyện đi.
Trương Nhất Phàm nhìn cô gật đầu, đi đến bên cạnh giường cầm tay Hà Tiêu Tiêu:
- Hôm nay rất cảm ơn em, Tiêu Tiêu!
Nắm chặt lấy bàn tay cô, gương mặt Trương Nhất Phàm lộ rõ vẻ biết ơn.
- Nói cái gì vậy? Đồ ngốc!
Hà Tiêu Tiêu giơ tay vuốt ve gương mặt góc cạnh của Trương Nhất Phàm, thản nhiên cười. Nhưng, cho dù cô có cố gắng che giấu đến mức nào đi nữa, cũng vẫn không thể giấu nổi sự đau buồn tận trong đáy lòng.
- Tiêu Tiêu, em có chuyện gì giấu anh phải không?
Trương Nhất Phàm đã nhận ra, chỉ có điều hắn không rõ tại sao cô lại như vậy. Chẳng lẽ cô ấy vì chuyện Đổng Tiểu Phàm sinh con mà sợ rằng mình sẽ ít quan tâm đến cô ấy hơn?
Trương Nhất Phàm cũng chỉ có thể đoán được như vậy.
Hà Tiêu Tiêu hoảng sợ, cô cũng không ngờ rằng Trương Nhất Phàm lại tinh tế như vậy, hiểu rõ cô đến thế. Nhưng bất kể thế nào, chuyện đứa bé trong bụng mình cũng không thể nói với bất kì ai.
- Không có chuyện gì đâu, em chỉ vui mừng thay cho Tiểu Phàm thôi, anh đừng nghĩ lung tung!
Nghe cô nói như vậy, Trương Nhất Phàm lại càng khẳng định, suy nghĩ của cô đúng là như vậy, sợ rằng mình vì có đứa con mà không quan tâm đến cô nữa.
Vì thế, hắn nắm chặt tay Hà Tiêu Tiêu, thề thốt:
- Tiêu Tiêu, hãy tin anh, bất kể sau này ra sao, em vĩnh viễn vẫn là Tiêu Tiêu trong lòng anh. Chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời, với em, với Tiểu Phàm, với Liễu Hồng cũng vậy, tất cả mọi người đều như vậy, vĩnh viễn không chia cách!
Hà Tiêu Tiêu nhận ra, thì ra Nhất Phàm nghĩ rằng mình đang ghen tị. Vì thế cô vội nói:
- Không phải, không phải, Tiêu Tiêu không hề ghen tị! Em chỉ cảm thấy vui mừng thay cho em Tiểu Phàm, thật đấy! Cũng cảm thấy vui mừng thay cho anh nữa!
Thấy vẻ cuống quýt đáng yêu của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm giơ tay ôm lấy đầu cô:
- Thật ra, bọn anh mới là người phải cảm thấy vui thay cho em mới đúng, bởi vì em đã cứu sống Tiểu Phàm! Em là ân nhân của cô ấy, cũng là ân nhân của anh. Tiêu Tiêu, em là một cô gái tốt!
Hà Tiêu Tiêu hờn dỗi, trợn mắt nhìn hắn:
- Em không muốn làm ân nhân của anh!
- Vậy em muốn làm gì?
Trương Nhất Phàm buông cô ra, trìu mến nhìn người con gái đáng yêu này:
- Chẳng lẽ em muốn làm vợ hai?
Hà Tiêu Tiêu chỉ chỉ vào vách tường:
- Anh nói nhỏ thôi!
Hai người vui vẻ nói đùa, Trương Nhất Phàm cũng không còn cảm thấy buồn bực nữa. Thấy Hà Tiêu Tiêu có vẻ mệt, trên tay còn đang được truyền nước, hắn liền đứng lên nói:
- Em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Anh đi thăm Tiểu Phàm và thằng nhóc con kia thế nào.
Hà Tiêu Tiêu gật đầu. Lúc Trương Nhất Phàm bước vào phòng bệnh, Hồ Lôi liền đứng ở cửa canh chừng cho hắn. Quan hệ giữa Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu, ngoài Hồ Lôi và Liễu Hồng ra, ngay cả Băng Băng cũng không biết rõ. Bởi vậy, khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào, Hồ Lôi liền lập tức đứng canh chừng ở cửa!
Trở lại phòng bệnh của Đổng Tiểu Phàm, tiểu phú bà đã tỉnh, cô nhìn đứa bé trong tay mẹ chồng, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Vài người đang nói chuyện, nói đứa bé này trông giống hệt Trương Nhất Phàm, nhất là lông mi, cái miệng, cái mũi, ngay cả cái mũi cũng giống hệt.
Mọi người xem, mọi người xem, đúng là đúc từ một khuôn, ngoại trừ hàm răng, còn mọi thứ khác đều giống nhau như đúc.
Thật là choáng, đứa bé mới sinh đã có răng?
Trương Nhất Phàm biết, bọn họ đều đang nói mấy câu dễ nghe. Người làm cha, sợ nhất là nghe người khác nói, con mình giống người khác. Tuy nhiên, đứa bé này thật sự rất giống hắn.
Đổng Tiểu Phàm nằm trên giường, nói với Trương Nhất Phàm:
- Nâng cao giường lên, để em ôm Tiểu Ngoan một cái.
Tiểu Ngoan là biệt danh mà Đổng Tiểu Phàm đặt cho đứa bé, bởi vì tên còn chưa quyết định, nên tạm thời gọi là Tiểu Ngoan.
Trương Nhất Phàm đành phải làm theo yêu cầu của cô, nâng chiếc giường lên cao một chút, mẹ chồng liền đặt đứa bé vào lòng cô.
- Bác sĩ nói, hai tiếng sau là có thể cho bú. Tiểu Phàm, em thấy có sữa không?
Trương Nhất Phàm bỏ qua sự buồn bực ban nãy, tâm trạng tốt hơn, liền pha trò cười.
Mặt Đổng Tiểu Phàm đỏ bừng lên, đằng đằng sát khí nhìn hắn.
Mẹ Trương Nhất Phàm thấy vậy, liền bước tới hòa giải:
- Đừng nghe nó nói bừa, trước tiên nên cho thằng bé uống chút nước, sau đó mới cho bú.
Phòng bệnh liền trở nên ồn ào, Viện trưởng Lâm bước vào:
- Mọi người về hết đi, chỉ cần một hai người ở lại là được. Sản phụ cần được nghỉ ngơi!
Bà Tô Tú Khanh lúc này mới nói:
- Vậy mọi người đi về đi! Ở đây để tôi và Bội Bội là được rồi!
Những người khác cũng không chịu đi, cũng muốn ở lại chăm sóc Đổng Tiểu Phàm. Liễu Mỹ Đình thì sang phòng bên cạnh thăm Tiêu Tiêu. Cuối cùng nọi người quyết định, để bà nội thằng bé và Liễu Hồng ở lại trong này, còn những người khác về trước.
Trương Nhất Phàm toàn thân ướt sũng, đến bây giờ vẫn chưa thay quần áo, hắn liền hắt xì một cái thật mạnh. Bà Tô Tú Khanh lúc này mới nhớ ra:
- Con trai, con mau về nhà thay quần áo, đừng để bị cảm!
Trương Nhất Phàm còn định nói thêm điều gì, nhưng chị gái Trương Bội Bội đã kéo hắn ra khỏi phòng bệnh.
Mọi người vừa đi khỏi, dì Ngô đã chạy tới bệnh viện, bà nhìn thấy đứa cháu ngoại mới sinh thì vô cùng vui mừng. Bà ôm đứa bé trong tay, vừa hát vừa nhảy, thật sự rất vui mừng.
Trương Nhất Phàm về đến nhà, vừa mới thay quần áo, Lưu Hiểu Hiên liền gọi điện thoại tới:
- Làm cha rồi à?
- Ừ, thông tin của em thật nhanh nhạy!
Lưu Hiểu Hiên cười nói:
- Em có thể đến thăm cô ấy không?
- Em ư? Lấy thân phận gì mà đến?
Trương Nhất Phàm không hiểu Lưu Hiểu Hiên có ý gì, Thẩm Uyển Vân vừa mới đi, nếu để Đổng Tiểu Phàm biết mình còn có cả Lưu Hiểu Hiên, trong lòng cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Lưu Hiểu Hiên nở một nụ cười rất mờ ám:
- Em là phi tử dù sao cũng phải đến ra mắt Hoàng hậu nương nương một chút chứ!
Trương Nhất Phàm ngẩn ngơ, Thẩm Uyển Vân tự xưng tây cung, Lưu Hiểu Hiên tự xưng phi tử, chẳng lẽ các cô ấy đã bàn bạc trước với nhau?
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, chắc không phải Thẩm Uyển Vân đã tìm đến Lưu Hiểu Hiên rồi chứ? Nghĩ tới đây, Trương Nhất Phàm không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nếu mấy cô gái cùng đồng loạt vùng lên thì cũng không phải là chuyện tốt.
Vì thế, hắn trầm giọng nói:
- Đợi đến lúc đầy tháng thằng bé, bọn anh sẽ mời em được không? Em xuất hiện như vậy quá đột ngột.
Lưu Hiểu Hiên cười lớn:
- Cũng đúng, nô tì xin tuân lệnh!
Lúc sắp gác máy, Lưu Hiểu Hiên đột nhiên hỏi:
- Đứa bé đã có tên chưa?
- Vẫn chưa có, gần đây bận quá nên quên mất chuyện này.
Lúc ở thành phố Song Giang, ngày nào hắn cũng bận rộn với công việc làm lãnh đạo, làm sao có thời gian suy nghĩ tên cho con. Hơn nữa, lại không biết là trai hay gái, không biết đặt thế nào.
Thật ra, Lưu Hiểu Hiên cũng chỉ tiện hỏi một câu, câu cuối cùng mới là mục đích chính của cô:
- Vậy tối nay anh đến đây đi, em sẽ nấu cho cô ấy vài món bổ dưỡng. Người ở cữ rất cần được bồi bổ!
Tay nghề của Lưu Hiểu Hiên không tồi, nếu so với Liễu Hồng, hai người cũng ngang nhau. Đã có Liễu Hồng ở đây, chuyện này sẽ không phải phiền đến Lưu Hiểu Hiên. Trương Nhất Phàm biết tỏng suy nghĩ của cô, hơn một tháng nay hai người không gặp nhau, xem ra cô lại muốn.
- Thế này vậy, trước khi anh quay về Song Giang, sẽ đến tìm em!
Đây xem như là lời hứa của Trương Nhất Phàm. Lưu Hiểu Hiên tỏ vẻ thất vọng gác máy. Đương nhiên, cô không biết chuyện xảy ra hôm nay, nếu không cô cũng sẽ không yêu cầu như vậy.
Hiện giờ Hà Tiêu Tiêu và Đổng Tiểu Phàm, hai người con gái mà mình yêu thương, đều đang nằm trong bệnh viện, Trương Nhất Phàm nào có tâm tư nghĩ đến chuyện kia.
Hắn quyết định ăn trưa xong sẽ lại đến bệnh viện.
Không ngờ vừa mới cầm bát mì lên, chưa kịp ăn, cha hắn đã gọi điện thoại từ Thủ đô đến:
- Cha, sao cha lại rảnh rỗi mà gọi đến đây?
Trương Kính Hiên không muốn nói chuyện vô nghĩa với hắn, ông nói thẳng:
- Ông nội con muốn đặt tên cho thằng thằng bé.
Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy vui mừng, không ngờ ông nội còn nhớ đến chuyện đặt tên cho thằng bé? Đây chính là một sự ưu đãi đặc biệt! Trương Nhất Phàm vội hỏi:
- Ông nội nói thế nào ạ?
Trương Kính Hiên càng tỏ ra bình thản, hiện giờ ông đã vào đến Bộ Chính trị, mặc dù đang ở thủ đô, ông cũng là một vị lãnh đạo có thực quyền khá lớn. Trương Kính Hiên hơn năm mươi tuổi, càng tỏ ra phong độ của một vị lãnh đạo lão thành.
Nghe con trai hỏi gấp như vậy, ông liền mắng:
- Càng ngày càng chẳng có tiền đồ gì cả, đã làm đến chức Bí thư Thành ủy mà còn thiếu kiên nhẫn như vậy hay sao?
Bị cha phê bình mấy câu, Trương Nhất Phàm liền ha hả cười:
- Trước mặt cha, không phải con mãi mãi vẫn chỉ là trẻ con hay sao?
Trương Kính Hiên cũng không nói nhiều với hắn, chỉ chậm rãi nói:
- Con trai của Chấn Nam tên là Trương Húc, ông cụ đặt cho Tiểu Ngoan ba chữ, Trương Thiên Vũ!
- Trương Thiên Vũ!
Trương Nhất Phàm toàn thân chấn động, liền bật dậy!