Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 224: Sự trả thù điên cuồng




Trương Nhất Phàm không ngờ, lúc này lãnh đạo cũ lại gọi điện thoại cho mình, đúng là không ngờ thật. Trong điện thoại, Lâm Thư Hải nói:



- Tôi đã nói chuyện cùng với Bí thư Phùng rồi, sẽ điều Lý Trị Quốc đến đó cho cậu.



Trương Nhất Phàm còn có thể nói gì được chứ? Phía mình bên này đang cần nhân sự, hơn nữa vị trí trống còn rất nhiều. Bên huyện Sa này lại không có đồng bọn chân chính của mình, hiện cục diện ở Thông Thành đã được mở ra, Bí thư Lâm đã đàng hoàng nắm chắc đại quyền trong tay.



Chủ tịch huyện Uông Viễn Dương là người đồng nghiệp Bí thư Đoàn trước kia với Bí thư Lâm, cũng coi như là người của mình. Uông Viễn Dương cũng sẽ không tranh giành đấu đá gì với hắn. Thông qua huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện phối hợp với nhau, huyện Thông Thành đã không còn cục diện như lúc trước nữa. Năm ngoái đã được xếp thứ hạng cao hơn một bậc.



Bí thư Lâm có thể điều Lý Trị Quốc sang đây cho mình, đó là điều không thể tốt hơn được nữa. Trương Nhất Phàm liên tục cảm ơn, cũng không hề khách khí mà nhận người.



Lý Trị Quốc đến đây, thì Trương Nhất Phàm coi như là được thêm một viên tướng tài. Vì lần này chuyện ở khu mỏ núi Nam Vân đã liên lụy đến khá nhiều đơn vị. Nào là Phòng Tài nguyên Đất đai, cục Giao thông, Cục thuế, Cục công thương. Lần này ứng cử viên sẽ được định đoạt trong cuộc hội nghị thường vụ.



Trương Nhất Phàm chỉ muốn tranh thủ cho Lý Trị Quốc chức Phó phòng giao thông. Còn 3 đơn vị khác, tùy cho người của Trịnh Mậu Nhiên tranh giành, đấu đá.



Lã Cường lần trước bị trương nhất phàm điều đến xã Bách Mẫu, lần này cũng được điều quay trở lại, trở thành phó phòng Tài nguyên đất đai. Đường Vũ lần này cũng bị động chạm một chút, dưới sự can thiệp của Trương Nhất Phàm, gã cũng được thăng lên chức Phó phòng chuyên quản trị trị an.



Từ đó, Đường Vũ lại được về vị trí cũ, nhưng không giống ngày trước, lần này trong tay nắm thực quyền hơn.



Đại cục của huyện Sa đã ổn định, Đông Kiến Thành lại tỏ ra quá an phận. Trong cuộc hội nghị thường vụ cũng không nói gì nhiều. Trông thấy vẻ tự tin của Trịnh Mậu Nhiên, Đông Kiến Thành tự nhiên trong lòng chột dạ.



Trịnh Mậu Nhiên đạt được mục đích của mình rồi, nhưng tin chắc gã ta sẽ nhanh chóng có một sự công kích rất lớn đối với Trương Nhất Phàm. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Đông Kiến Thành quyết định một lần nữa lại ngồi nhìn hai hổ đấu với nhau, xem hai người diễn kịch.



Khu vực khai thác mỏ ở núi Nam Vân đã được Trương Nhất Phàm gập lại, trên cơ bản chắc đã dừng lại. Mấy ngày hôm nay hắn đang nghĩ, muốn sáp nhập hai khu mỏ lại, cùng tiến cử đầu tư nước ngoài, để nó trở thành một dự án mang tính phát triển. Chuyện này nhất định phải làm được, nếu không thì nền kinh tế của huyện Sa thật sự sẽ bị thụt lùi.



Hôm nay là thứ 7, khi tan giờ làm, Lý Trị Quốc gọi điện thoại đến, nói đã lâu lắm rồi mà mọi người không được tụ tập cùng nhau, nên muốn ra ngoài khuây khỏa chút. Trương Nhất Phàm cũng có ý nghĩ đó. Từ khi Lý Trị Quốc đến đây, hắn vẫn chưa có cơ hội để ngồi cùng bọn họ.



Vì thế mà hắn nói:



- Thế thì ở Duyệt Tân lâu nhé, cậu gọi Đường Vũ sắp xếp một chút đi.



Lý Trị Quốc cười ha hả đồng ý.



Bận rộn suốt cả một thời gian dài, khó có được một lúc nào rảnh rỗi, Trương Nhất Phàm gọi thêm Liễu Hải. Khi hai người cùng dến Duyệt Tân Lâu, bọn họ đều đã tề tựu đông đủ.



Hồ Lôi, Lý Trị Quốc, Đường Vũ ba người họ đều ngồi trong một phòng bao. Liễu Hải đẩy cửa vào, nhường cho Trương Nhất Phàm vào trước. Sau khi hai người bước vào, ba người lập tức đứng dậy:



- Anh Phàm đến rồi à!



Trương Nhất Phàm khoát tay:



- Ngồi xuống đi, đều là người nhà cả, khách sáo cái gì chứ?



Lý Trị Quốc nói:



- Cuối cùng thì tôi cũng đã được về với tổ chức. Đây đúng là đi theo hồng quân đến Xô Viết!



- Ha ha…. Mọi người cùng cười ồ lên, không ngờ cái cậu Lý Trị Quốc hơn nửa năm không gặp đã thay đổi đến như vậy, cũng ăn nói đâu ra đấy.





Trông nét mặt rạng rỡ của gã, Đường Vũ liền trêu chọc một câu:



- Tôi là Trị Quốc, cậu có phải đã đi hái hoa không mà không hề giống với trước đây thế!



Đường Vũ nói như vậy, Lý Trị Quốc liền cảm thấy mất tự nhiên:



- Chỉ nói bừa, cứ nghĩ là tôi giống anh chắc, đối với phụ nữ nào cũng có để động lòng được sao.



Tuy nhiên Trương Nhất Phàm phát hiện thấy nét mặt của gã có phần không được tự nhiên, chắc hẳn là có chuyện như vậy.



Khi uống rượu, Hồ Lôi kiến nghị, hay là tối hôm nay cả bọn đi khuây khỏa một chút? Trương Nhất Phàm liền lắc đầu, gần đây hắn không gần nữ sắc, nhỡ lại gây ra chuyện linh tinh thì hỏng bét.



Thế cục huyện Sa không bình lặng như mọi người nhìn thấy, lúc nào cũng có kẻ đang rình mò mình. Càng chủ yếu là vụ án tử của Ôn Trường Phong, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào hai tay cán bộ xã tép riu là Tôn Thái Chính và Liêu Kiến Bình mà có thể làm được. Sau lưng vụ án chắc hẳn còn có rất nhiều uẩn khúc.



Mà cái chết của Lê Quốc Đào quá kỳ quái, đến nỗi mất luôn cả mục tiêu và phương hướng để truy cứu, điều tra. Đối thủ quá giảo hoạt, tuy rằng Phòng công an cung cấp cho một kết luận, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn không tin tưởng lắm.



Theo báo cáo khám nghiệm tử thi, thì trước khi Lê Quốc Đào chết, lão có dùng thuốc kích dục. Chính vì thuốc đó mới dẫn đến nguyên nhân cái chết của lão.



Từ hiện trường có thể tưởng tượng ra cảnh điên loạn của buổi tối hôm đó. Chắc Lê Quốc Đào cũng không thể ngờ rằng, đó là giây phút thăng hoa cuối cùng của cuộc đời lão. Vui quá hóa buồn! (Lạc cực sinh bi!) Mọi chuyện chắc chỉ có thể khi tìm thấy người đàn bà kia mới lộ được chân tướng.



Chính vì thế mà trong thời gian này, Trương Nhất Phàm cũng không có tâm tư mà đi chơi, hơn nữa lại cộng thêm chuyện của Đổng Tiểu Phàm, lúc nào cũng đau đáu trong lòng, nếu như có thời gian thì chắc chắn hắn đã bay sang New York từ lâu rồi.



Tối hôm nay mọi người uống khá nhiều rượu, hầu như đã ngà ngà say. Liễu Hải vẫn giống như thường ngày, đưa Trương Nhất Phàm đến cửa cầu thang máy, trông thấy Trương Nhất Phàm đi vào trong rồi gã mới quay lưng đi.



Ra khỏi thang máy, Trương Nhất Phàm bỗng nhiên phát hiện, đèn điện của khu tầng hắn ở sao không sáng, không hiểu có chuyện gì nhỉ? Hắn dùng sức vỗ vỗ vào cái công tắc trên tường, nhưng đèn vẫn không sáng. Thêm vào đó men rượu ngà ngà, Trương Nhất Phàm vừa rút chùm chìa khóa vừa lẩm bẩm:



- Chuyện quỷ quái gì không biết, đến đèn cũng không sáng nữa.



Rút chùm chìa khóa ra định mở cửa, bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng gọi:



- Chủ tịch huyện Trương!



Trương Nhất Phàm cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền hỏi:



- Ai đấy?



Nào ngờ, từ trong góc tối có hai tên xông ra, trong bóng tối ánh lên lưỡi dao sáng lóa. Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy phía sau lưng mình đau khủng khiếp, rồi sau đó bên tai bỗng nghe thấy tiếng gió rít, đầu hắn đã bị người ta dùng gậy đánh cho một cú rất mạnh.



A___



Trương Nhất Phàm kêu lên thảm thiết.



Tên cầm dao dường như còn chưa giải xong hận, rút dao ra dâm liên tiếp 2 nhát vào Trương Nhất Phàm. Một nhát trúng sườn dưới, trong lúc mơ hồ Trương Nhất Phàm còn nghe thấy tên đó chửi:



- Tao đâm chết mẹ mày đi, mày không cho người ta con đường sống thì bố mày cũng sẽ tiễn mày về tây thiên.




Lúc này Ôn Nhã ở trong phòng của mình nghe thấy tiếng động, liền mở cửa ra ngó:



- A___ Giết người rồi, mau cứu người, a___



Ôn Nhã kinh hoàng hét lên, làm kinh động đến những người dân ở quanh đó, có người đẩy cửa ra xem. Hai tên kia thấy tình thế không ổn liền vội vàng chạy trốn.



Cầu thang máy lại mở ra, Liễu Hải từ trong đó xông ra:



- Có chuyện gì vậy? Anh, anh….



Ôn Nhã hét lên:



- Mau lên, đưa đến bệnh viện.



Cô ta nghe thấy bên ngoài có tiếng động không bình thường, hình như có người còn kêu lên thảm thiết, vì thế mà đẩy cửa ra ngó, không ngờ Trương Nhất Phàm lại bị ám sát ngay trước cửa nhà.



Liễu Hải từ xưa vốn có một thói quen, mỗi lần đưa lãnh đạo về nhà, gã đều đứng ở dưới đợi cho phòng của lãnh đạo sáng đèn, lúc này gã mới yên tâm lên xe rời đi. Nhưng lúc nãy, đợi mãi, mà căn phòng của Trương Nhất Phàm vẫn không thấy sáng đèn, đang định lên lầu, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết!



Liễu Hải không nghĩ gì nữa, liền vội vàng chạy thẳng lên đây.



Quả nhiên đã xảy ra chuyện! Chuyện này đúng là ngoài dự đoán của Liễu Hải, không ngờ Trương Nhất Phàm lại bị ám sát ngay trước cửa nhà của mình.



Liễu Hải vốn muốn đuổi theo bọn kia, nhưng nhìn thấy Trương Nhất Phàm đang nằm trong vũng máu, liền lập tức bế Trương Nhất Phàm xông vào thang máy. Ôn Nhã cũng không cần gì, vội vàng chạy đuổi theo.



Trên xe, Trương Nhất Phàm hôn mê bất tỉnh, bị trúng hai nhát dao, nên máu chảy rất nhiều.



- Anh, anh cố chịu đựng!



Liễu Hải chạy xe với tốc độ nhanh khủng khiếp, giống như một chiếc xe điên vậy. Ôn Nhã ôm lấy Trương Nhất Phàm ngồi ở phía sau, hai tay ấn chặt lấy hai vết thương không cho máu chảy nữa.




Xem ra lần này bọn chúng ta tay quá tàn độc, muốn giết chết người ngay. Liễu Hải vừa gọi tên Trương Nhất Phàm vừa lái xe, nhanh chóng đã lái đến cổng bệnh viện.



- Mau tránh ra, mau tránh ra!



Liễu Hải hò hét những người ở cổng bệnh viện, sau đó bế Trương Nhất Phàm lúc này người bê bết máu chạy về phòng cấp cứu.



- Bác sĩ, bác sĩ đâu. Mau gọi bác sĩ đến đây!



Liễu Hải dường như phát điên. Trương Nhất Phàm là do mình bảo vệ mà lại xảy ra chuyện, vậy thì một người vệ sĩ như gã có ích lợi gì chứ?



Nhìn Trương Nhất Phàm đang hôn mê bất tỉnh, Liễu Hải như một con sư tử gầm lên:



- Bác sĩ, mấy ông bác sĩ chết dẫm ở đâu rồi?



Lúc này, một người từ trong phòng cấp cứu đi ra, Ôn Nhã liền chạy đến:




- Mau lên, Chủ tịch huyện Trương bị người ta ám sát, mau lập tức phẫu thuật.



Tay bác sĩ này vốn rất chậm chạp, nhưng nghe thấy bệnh nhân mà người ta bế đến đây là một nhân vật mà gần đây vô cùng nổi tiếng là Chủ tịch huyện Trương Nhất Phàm thì lập tức liền lên giọng quát mấy tay bác sĩ đang ngồi nói chuyện phiếm:



- Mau lên, Chủ tịch huyện bị ám sát, mau chuẩn bị phẫu thuật.



Mấy tay bác sĩ đang nói chuyện, nghe thấy Chủ tịch huyện bị ám sát, liền phút chốc cuống quýt đứng cả lên. Có người chạy đi đẩy xe, Liễu Hải đặt Trương Nhất Phàm xuống, mấy bác sĩ và y tá liền vây đến, chiếc xe nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu.



Tay bác sĩ lúc nãy hò hét người nói với bọn họ:



- Mọi người cứ chuẩn bị đồ dùng cấp cứu đi, tôi sẽ thông báo cho Viện trưởng.



Trông thấy chiếc xe được đẩy vào phòng cấp cứu, ông ta nói:



- Cậu đi làm thủ tục đi.



Liễu Hải liền ném cái thẻ công tác của mình ra trước mặt ông ta:



- Cứu người quan trọng hơn, tôi là tài xế của Chủ tịch huyện Trương, nếu để xảy ra sơ suất gì, liệu viện của các ông có gánh được trách nhiệm không?



Tay bác sĩ kia cũng không dám nói năng gì, chỉ cầm điện thoại lên gọi Viện trưởng. Viện trưởng bệnh viện nhân dân huyện Sa vừa về đến nhà, nghe thấy điện thoại từ phòng cấp cứu, liền hoảng hốt, lập tức tổ chức những tay bác sĩ giỏi nhất lập tức tiến hành cứu chữa, không dám có thêm sai sót, chậm chễ!



Mấy tay bác sĩ của phòng cấp cứu nghe nói người bị thương là Chủ tịch huyện của huyện Sa, trên ti vi bộ dạng của Trương Nhất Phàm bọn họ đã được nhìn thấy, nên bọn họ không ai dám có sơ suất gì cả, cố gắng hết sức để tiến hành cứu chữa.



Liễu Hải vừa thở, vừa gọi điện cho Đường Vũ, Hồ Lôi:



- Chủ tịch huyện xảy ra chuyện rồi, mọi người mau đến đây, đến bệnh viện nhân dân huyện.



Hai người vừa nghe thấy vậy, lập tức đến bệnh viện. Đường Vũ và Hồ Lôi, còn có cả Băng Băng gần như là đến cùng một lúc. Sau khi 3 người gặp mặt, liền chạy bổ đến phòng cấp cứu.



Đường Vũ vừa chạy vừa gọi điện cho Lý Trị Quốc:



- Chủ tịch huyện xảy ra chuyện rồi, ở bệnh viện nhân dân huyện.



Lý Trị Quốc vừa về đến nhà, còn chưa bước vào nhà, nghe thấy vậy liền không thiết gì nữa, vội vàng chạy đến đó.



Khi đến được cửa phòng cấp cứu thì Trương Nhất Phàm đã bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật rồi. Khi Viện trưởng trên đường tới đây đã vừa đi vừa cho triệu tập tất cả những bác sĩ ngoại khoa, giải phẫu tốt nhất đến.



Bọn Đường Vũ vừa đến đó, lập tức nhìn thấy Viện trưởng Lý vừa mặc vội áo trắng vừa vội vã bước vào phòng mổ. Theo sau còn có mấy bác sĩ đầu ngành đi cùng.



Trông thấy bọn họ đang khẩn trương như vậy, Đường Vũ cũng không chào hỏi nữa.



Lúc này Đường Vũ mới gọi điện thoại cho Vương Bác, nói Chủ tịch huyện bị người ta sát hại, lập tức phái người truy tìm hung thủ. Vương Bác trong lòng cả kinh, kẻ nào mà lại to gan đến vậy chứ? Không ngờ lại dám ám sát cả Trương Nhất Phàm. Huyện Sa lần này lại có kịch hay để xem rồi!