Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 223: Kinh hoàng




Ngày thứ hai vừa vào giờ làm việc, Đường Vũ liền lập tức chạy tới phòng làm việc của chủ tịch huyện:



- Lê Quốc Đào chết rồi.



- Cái gì?



Trương Nhất Phàm vừa mới nâng chén trà lên, còn chưa kịp uống. Đường Vũ nói như vậy thiếu chút nữa chén trà trên tay Trương Nhất Phàm rơi xuống đất. Lê Quốc Đào còn trẻ tuổi như vậy, còn chưa tới bốn mươi, sao đột nhiên đã chết rồi?



Đường Vũ còn thành thực nói:



- Sáng sớm nay đến báo án, ở một phòng trong khách sạn Tương Hối, lúc nhân viên phục vụ làm vệ sinh phát hiện ra thi thể của Lê Quốc Đào. Hùng Lâm Đỉnh lập tức dẫn người tới.



- Có phát hiện tình hình gì không?



Trương Nhất Phàm nhíu mày hỏi. Mấy hôm trước còn đang thương lượng có cần hành động với Lê Quốc Đào không, không ngờ ông ta chết nhanh như vậy. Là tự sát? Hay là bị giết hại?



Đường Vũ trả lời:



- Căn cứ hiện trường thấy rằng, không hẳn là tự sát, giống như bị người ta giết hại. Trong phòng rất hỗn loạn, khăn trải giường còn có dấu vết xê dịch của Lê Quốc Đào. Theo kết luận của pháp y, đêm qua ông ta đã trải qua một hồi điên cuồng. Sau đó say mê quá độ mà dẫn tới đột tử.



Trương Nhất Phàm không nói câu nào, chỉ cẩn thận nghe Đường Vũ báo cáo. Đường Vũ tiếp tục nói:



- Từ những vết trầy xước trên người chắc là do cô gái kia để lại, vào lúc làm chuyện đó, khi đạt tới hưng phấn cực độ. Pháp y cẩn thận xem xét hiện trường và kiểm tra những dấu vết trên người ông ta. Trên người không có vết thương chí mạng, vết đỏ này cũng là để lại do say mê quá độ. Bước đầu loại trừ khả năng bị giết hại.



- Trước mắt chúng ta phải điều tra thân phận người phụ nữ ở cùng ông ta tối qua, có lẽ từ chỗ cô ta có thể hiểu được tình huống cụ thể.



Đường Vũ nói xong, cười cười:



- Ông ta chết như thế này, cũng coi là đặc biệt. Người chết trong sung sướng thì làm quỷ cũng là quỷ phong lưu. Đó đỉnh cao của đàn ông!



Trương Nhất Phàm liền mỉm cười:



- Chẳng nhẽ cậu cũng hâm mộ.



- Thôi đi, tôi còn sống tốt. Thế này đi, tôi đi trước, khi pháp y có báo cáo tôi sẽ thông báo lại cho anh.



Trương Nhất Phàm phất tay:





- Đi đi!



Đợi Đường Vũ đi rồi, Trương Nhất Phàm liền trầm tư. Lê Quốc Đào thật sự do say sưa quá độ ư? Bị đột tử ư? Uỷ ban Kỷ luật đang chuẩn bị thẩm tra ông ta, thì ông ta liền lăn ra chết, có phải là trùng hợp hay không?



Chết ở trên bụng đàn bà, kiểu chết này cũng không tồi. Xem ra tất cả phải tìm được người phụ nữ kia mới có thể hiểu được chân tướng sự việc.



Trương Nhất Phàm đang nghĩ ngợi, Tần Xuyên liền đi vào:



- Chủ tịch Trương, bí thư Trịnh muốn ngài qua đó một chút, nghe nói là người của Uỷ ban Kỷ luật thành phố đến đây.



Người của Uỷ ban Kỷ luật thành phố chắc chắn là nhìn tài liệu mà bên này đệ trình lên, muốn hạ đòn với Lê Quốc Đào. Chỉ là bọn họ dường như đã đến chậm một bước, Lê Quốc Đào đã ra đi giữa lúc sung sướng, làm quỷ phong lưu.




Lúc đi vào văn phòng Trình Mậu Nhiên, Trương Nhất Phàm gặp Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật thành phố Cừu Tranh Vanh. Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật huyện Hoàng Gia Vệ cũng ở đó. Mấy người đang ngồi cùng Trình Mậu Nhiên trò chuyện gì đó. Thấy Trương Nhất Phàm đi vào, Cừu Tranh Vanh đứng dậy tiếp đón:



- Chủ tịch Trương.



Cừu Tranh Vanh mặc dù đang ở trong thành phố, cũng vài lần nói chuyện với Trương Nhất Phàm, nghe nói vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi cũng không tồi lắm, từng bước một làm việc. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm để lại cho gã ấn tượng không tồi.



Trương Nhất Phàm liền đón nhận, nắm tay bí thư Cừu.



Cừu Tranh Vanh nói:



- Hôm nay chúng tôi đặc biệt vì chuyện của Lê Quốc Đào mà tới đây, tài liệu các anh trình lên đã thông qua tổ chức xét duyệt, quyết định tiến hành bắt giam đối với đồng chí Lê Quốc Đào. Nếu các anh không có ý kiến gì thì lập tức chấp hành.



Trịnh Mậu Nhiên đang muốn nói, Trương Nhất Phàm nói:



- Các anh đến chậm rồi.



- Cái gì?



Mấy người đều nhìn Trương Nhất Phàm, bí thư Cừu không thể hiểu được:



- Ông ta chạy rồi à?



Trương Nhất Phàm lắc đầu.




- Pháp luật dương gian không quản được ông ta nữa rồi, sáng nay mới nhận được tin, phó chủ tịch Lê ở một khách sạn vì miệt mài quá độ, đột tử rồi.



Trịnh Mậu Nhiên liền gọi điện thoại đến cục Công an, Vương Bác tiếp điện thoại giải thích:



- Trước mắt pháp y đang làm việc, hai giờ sau sẽ có kết quả. Bọn họ đang nghi ngờ nạn nhân khi còn sống đã uống một loại thuốc gì đó, khiến cho hưng phấn quá độ. Bởi vì không kịp cứu chữa mãi đến ngày hôm sau nhân viên phục vụ làm vệ sinh mới phát hiện ra.



Thật sự sự việc như thế nào, mọi người đều thở dài ngao ngán. Cũng có người nói Lê Quốc Đào chạy đâu cho hết nắng, đây là cách giải quyết tốt nhất cho ông ta. Làm tới Phó chủ tịch huyện, lại chết cái kiểu như vậy, cả đời ông ta kể cũng đáng.



Chỉ có điều rất nhiều người đều đoán người đàn bà ở cùng với ông ta, rốt cuộc là người như thế nào? Không ngờ có thể khiến cho một Phó chủ tịch huyện điến cuồng vì cô ta mà đến nỗi đột tử. Một vài người bắt đầu quan tâm tới vấn đề này.



Cục Công An đã truy tới vấn đề này nhưng chứng minh thư đăng ký thuê phòng là nam, đương nhiên không phải là người sử dụng. Vậy người phụ nữ kia là ai?



Nguyễn Anh Tư sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sáng hôm sau Đông Kiến Thành lập tức phái người đưa cô ta đến khu biệt thự ở Hải Nam. Cảnh sát phá án thông qua video ghi lại tìm thấy bức ảnh của Nguyễn Anh Tư, nhưng tìm toàn bộ huyện Sa cũng không phát hiện bóng dáng cô ta. Bọn họ đoán có thể khi phát hiện sự việc, cô ta đã chạy mất.



Rất có khả năng, cô ta chỉ là nhân viên gội đầu, cũng có khả năng là nhân viên tiếp thị của khách sạn nào đó. Vì thế cảnh sát không ngừng điều tra các tiệm cắt tóc gội đầu, các tụ điểm ăn chơi nhưng đều không ai nhận ra người phụ nữ này.



Biểu hiện của Đông Kiến Thành trong thời gian này rất bình tĩnh, khiến cho người khác không thể đoán được tâm tư của ông ta.



Lê Quốc Đào chết, để lại cho Tôn Thái Chính và Liêu Kiện Bình áp lực tâm lí rất lớn, chỗ dựa vững chắc của bọn họ trước tới nay đã đổ rồi, trong lòng hai người vô cùng hoảng loạn.



Thêm vào đó không ngừng có người tố cáo việc xấu trước kia của bọn họ. Hai người rất nhanh đều sụp đổ rồi, bèn đem chuyện của mình nói thẳng ra. Quan trường huyện Sa như đang bị dời non lấp biển, nổi lên một trận gió lốc.



Ngay sau đó Phòng Tài nguyên đất đai, cục Công thương, cục Giao thông và vài cán bộ trọng yếu đều lần lượt ngã ngựa. Lần này đã liên lụy tới rất nhiều người, một tấm lưới vô hình lớn đã được vén ra, toàn bộ những người hễ nhận hối lộ ở xã Nam Vân thì đều bị liên đới.




Hơn nữa rất nhiều đầu mối câu chuyện đều nhằm vào cái chết của Lê Quốc Đào. Nhưng có chuyện khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ, manh mối tới chỗ Lê Quốc Đào, rồi lại giống như trâu đất xuống biển, vô phương tìm kiếm. Tất cả các manh mối giống như một khối máu vô hình, nuốt chửng hết toàn bộ. Có thể tra ra được cũng chỉ là nhóm người có quan hệ với Tôn Thái Chính với Liêu Kiện Bình mà thôi.



Nhìn một đám tham quan ngã ngựa dẫn theo một đống những chuyện kinh thiên động địa. Theo tiến triển điều tra vụ án, ngạc nhiên phát hiện ra ở núi Nam Vân hai năm trước, tai nạn quặng mỏ là sự cố phát sinh rất lớn.



Đó là mỏ quặng của Lê Minh Huy và Tôn Giang Hải đào tới mạch quặng của nhau. Hai khối quặng giao nhau. Sau một lần phá mìn, sự việc xảy ra không ngờ khiến cho hai khu vực khai thác mỏ lớn lớn vùi lấp ít nhất là năm mươi mấy người.



Chuyện này trước giờ vẫn bị che giấu, Lê Minh Huy và Tôn Giang Hải sau khi xảy ra vụ tai nạn mỏ cũng không có yêu cầu cứu trợ, hơn nữa dùng thuốc nổ cho san bằng miệng hố, toàn bộ các thợ mỏ đều bị chôn vùi dưới đáy giếng.



Vì để che giấu chân tướng sự việc, Lê Minh Huy và Tôn Giang Hải dùng rất tiền để bịt miệng nhiều người, còn biện ra một lời đồn nói có một đám công nhân được một chủ thầu dẫn tới Giang Tây, nói đây là lần trốn chạy tập thể.



Nhưng mỏ quặng vẫn xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, vẫn phát tiền lương cho bọn họ. Bảo người nhà cũng đừng đến mỏ quặng tìm người, chuyện sau này của bọn họ mỏ quặng không chịu bất kì trách nhiệm gì.




Chuyện này vốn dĩ có nhiều người nhà nghi ngờ, nhưng không lâu sau đó, liền có vài người nhà thợ mỏ nhận được tiền từ Giang Tây gửi về, nói là bên đó tiền lương rất cao, rất nhiều người đều ở lại đây.



Đương nhiên không phải người thợ mỏ nào cũng gửi tiền về nhà, bởi vì có hơn nửa người trả lại tiền. Lại thêm những người nhà này đem chuyện này mỗi người một vẻ, rất nhiều người liền bắt đầu tin.



Nhìn những chuyện kinh hoàng như thế, mỗi người trong lòng đều có chút kinh ngạc, có chút oán giận.



Trừ lần đó ra, còn có rất nhiều thôn dân trách cứ, nói Lê Minh Huy và Tôn Giang Hải ức hiếp người khác, hơn nữa bọn họ còn tổ chức một lượng lớn người xã hội đen, xưng bá một phương.



Bởi vì hai người cung khai, cảnh sát theo dõi nhà của bọn họ, khu biệt thự, lục soát tài sản, xe hơi quý giá, còn có biệt thự tắm nắng xa hoa. Huyện Sa trong khoảng thời gian này, đã trở thành tâm điểm chú ý của các đài truyền hình, báo chí.



Vụ án của Ôn Trường Phong rốt cuộc cũng có tin tức. Tôn Thái Chính giải thích, tài khoản khổng lồ của Ôn Trường Phong cũng là do y bảo người chuyển vào.



Giống như Trương Nhất Phàm, Ôn Trường Phong vào núi Vân Nam, nhìn cảnh hỗn loạn ở Núi Vân Nam, ông ta liền đề xuất chỉnh đốn và cải cách. Thời điểm đóng cửa một số quặng nhỏ khai thác trái phép Tôn Thái Chính có đưa cho ông ta một khoản tiền. Nhưng Ôn Trường Phong là người không hám tiền, vì thế những người này lại vắt óc suy nghĩ, đem đàn bà ra nhử Ôn Trường Phong.



Càng làm thế này, Ôn Trường Phong càng cảm thấy bên trong có trò quỷ, cũng càng kiên định thêm quyết tâm chỉnh đốn tốt cục diện rối rắm kia. Chỉ có điều ông ta tuyệt đối không nghờ những người này dám xuống tay với chính mình, bịa đặt chứng cứ và sự thật. Hơn nữa lại thêm sự triển khai của một số người cấp cao, Ôn Trường Phong bị Uỷ ban Kỷ luật tra xét.



Uỷ ban Kỷ luật luôn luôn xử lý sự việc chứ không nhìn người, có nhiều chứng cớ và điểm đáng nghi như vậy, ngày lập tức Ôn Trường Phong bị bắt giam. Nhưng bọn họ không ngờ rằng Ôn Trường Phong đã đem toàn bộ những gì nhìn thấy ghi vào một cuốn nhật ký.



Có thể vì ý thức được tình trạng nguy hiểm của mình, Ôn Trường Phong liền đem cuốn nhật ký giấu đi. Nhưng không lâu sau đó, sự việc bại lộ, Ôn Trường Phong bị bắt giam.



Đối mặt với nhiều chứng cứ như vậy, lại bị nhiều người vu oan hãm hại, Ôn Trường Phong cuối cùng chịu thua cứng.



Vụ án Ôn Trường Phong nhận hối lộ, rốt cục chứng cớ là bị vu oan. Vốn dĩ việc này không còn trong quá trình điều tra, không ngờ có người lại ném đá xuống giếng giết hại Ôn Trường Phong ngay trong trại giam.



Rốt cục chứng thực được bố mình trong sạch, Ôn Nhã khóc tới lả cả người. Tuy rằng chứng minh Ôn Trường Phong là trong sạch nhưng cái chết của ông ấy cũng vẫn chưa rõ ràng, Ôn Nhã nói mặc kệ thế nào cô còn muốn tiếp tục điều tra nữa.



Núi Vân Nam ở huyện Sa sau khi sự việc bại lộ, một vài cán bộ chức cao đã ngựa. Trương Nhất Phàm liền nhận được điện thoại của bố và chú Đổng.



Trương Kính Hiên chỉ bảo hắn chú ý, tình hình hiện tại không hề lạc quan. Bởi vì lần này liên quan đến rất nhiều người, cục diện hỗn loạn ở huyện Sa lại một lần nữa được điều chỉnh lại.



Mà chú Đổng dường như đã quên đi chuyện không vui của Đổng Tiểu Phàm nói:



- Thằng ranh, cháu giỏi lắm, gây ra chuyện chấn động lớn như vậy. Ngay cả Phương Gia cũng không ngồi yên, phỏng chừng không đợi chuyện này ổn định lại, lập tức có người nhúng tay vào, sắp xếp tiến cử người của mình vào. Cậu cũng có thể nhân cơ hội này bồi dưỡng thế lực của mình một chút.



Được chú Đổng chỉ điểm, Trương Nhất Phàm mới nhớ ra đã quên mất chuyện tranh đấu của mình. Xem ra nhân cơ hội này, đề bạt một số người của mình mới được.