so tài két thúc
Đây là là lấy ta ra đùa sao? Ngô Thần Y cảm thấy mình bị đùa giỡn.
Hắn có c·hết cũng không tin rằng với một bát súp liền có thể chữa hết được hàn độc trong người Bảo Bảo.
Mặc dù có thể nói, nấu ăn cũng là một cách khác của luyện dược, thế nhưng, người nhìn những nguyên liệu phổ thông trong món súp kia có thể áp chế và loại bỏ hoàn toàn độc dược thì hắn không tin. Không tin, không tin.
Và để xác định điều đó, Ngô Thần y tự gọi cho mình một phần súp cá mặt trời.
Thế nhưng người ngạc nhiên nhất chắc chắn không phải hắn mà chính là đám người.
Đám người ăn dưa giờ cũng mộng bức rồi, bọn hắn cảm thấy những đại nhân vật khi đến quán ăn thì có những cử chỉ rất là kì lạ.
Đầu tiên là Lâm tướng quân, ăn ăn liền chạy đi đột phá. Mặc dù sự thật là hiểu lầm cũng đã là sáng tỏ, thế nhưng dù gì cũng là một việc không hề bình thường.
Thế còn bây giờ, ngươi nói là ngươi là thần y, sau khi nói chuyện với chủ quán liền lấy lô đỉnh ra, còn bộc phát tu vi của tu sĩ cấp 7, tưởng ngươi chuẩn bị ra tuyệt chiêu gì kinh thiên động địa lắm, thế nhưng giờ sao, ngươi cất tất cả đi xong sau đó ngồi xuống ăn uống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đây là đem đám người bọn ta ra đùa hay sao?
Phải nói là tất cả mọi người đều rất khó chịu, bọn họ chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng cảm giác mình không hiểu chút nào, bọn họ bây giời rất muốn đến chỗ Ngô Thần Y, nắm cổ hắn và hét vào mặt : “ Mẹ nó, ngươi làm một nửa xong nghỉ, không muốn câu lên sự hiếu kì của mọi người rồi bỏ ngang giữa chừng, đừng tưởng ngươi là Thần Y với là tu sĩ cấp 7 là ngon.”
Thế nhưng có vẻ thân phận Thần Y là to thật, vì đám người chỉ có thể mỗi người nghĩ nghĩ phát tiết trong long, còn đứng ra làm điều đó, bọn họ thực sự không dám.
Đám người rất nhanh cũng tản đi, ngươi nói không tản đi thì có thể làm gì khác đây, bọn hắn vẫn thắc mắc những gì vừa xảy ra, thế nhưng không một ai muốn giải thích cho bọn hắn.
Quá đáng nhất là Ngô Thân Y, sau khi ngồi xuống dùng bữa, hắn như rơi vào trạng thái nhập định, không quan tâm bất cứ những gì xung quanh, chỉ có lâu lâu lại lấy thêm một thìa súp bỏ vào miệng, lúc khác lại trầm tư suy nghĩ, nhăn nhăn nhíu nhíu mày.
Không biết điều gì khiến hắn trở nên như vậy, thế nhưng đám người cũng không có thời gian quan tâm.
Những đợt khác lần lượt thay nhau ra vào, việc làm ăn của quán ăn Đại Phúc cứ vẫn là nào nhiệt như vậy. thế nhưng vẫn có một điều không đổi đó là vẫn có một lão nhân ngồi trầm tư ở góc quán, đó là Ngô Thân Y.
Hắn định ăn xong phản bác Duy Thiên, thế nhưng chỉ một miếng đầu tiền hắn đã nhận ra có điều gì đó không đúng và ngồi ở đó từ sáng đến giờ.
Đã đến giờ đóng cửa của quán ăn, nói thật, Duy Thiên có chút phục lão đầu này, chỉ một bát súp nhỏ, hắn có thể ăn từ sáng đến chiều cho ngươi xem, lại còn chưa hết, thật không thể không phục.
Nếu không đến giờ đóng cửa, Duy Thiên không biết lão đầu đó có thể ăn mãi đến bao giờ.
“ lão gia gia, đến giờ quán đóng cửa rồi.” Duy Thiên lên tiếng.
Tiếng gọi của Duy Thiên như một tia sét đánh khiến Ngô Thần Y đang ở trạng thái suy tư bừng tỉnh, hắn nắm lấy tay Duy Thiên điền cuồng hỏi, trông hắn giờ không khác gì một tên điên đầy cố chấp.
“ còn thiếu một thứ, còn thiếu một thứ,..” Ngô thần y như thất thần cứ lặp đi lặp lai câu nói đó khiên Duy Thiên cũng không hiểu gì.
Đang lúc không hiểu gì và cho rằng ngươi trước mặt bị điên khi giờ chỉ có thể lặp đi lặp lại mỗi một câu, Ngô Thần Y bắt đầu nói tiếp.
“ cá mặt trời, ớt địa ngục, boom tiêu, hành ngàn lớp, quế, hồi, thảo quả,…. Vẫn thiếu một thứ, vẫn thiếu một thứ.”
Duy Thiên ngạc nhiên, người đối diện này thực sự rất đáng kinh khủng, chỉ ngồi ăn mà có thể nói ra tất cả những nguyên liêu làm ra món súp cá mặt trời, à không còn thiếu một thứ, nhưng như vậy là quá đáng sợ rồi. Người này không đi làm đầu bếp thực sự quá đáng tiếc.
“ là cam, là một vài giọt cốt cam.” Duy Thiên lên tiếng.
Ngô Thần Y như bừng tỉnh, hắn đã hiểu ra tất cả.
Một vài giọt cam không mấy quan trọng, có cũng được không có cũng không anh hưởng đến dược liệu và tác dụng trị độc của món ăn, thế nhưng nếu không có chúng, món ăn này thực sự sẽ rất khó ăn.
Ngô Thần Y không thể tìm ra được nguyên liệu cuối cùng đó là vì hắn đã nghĩ sai. Đối với một thầy thuốc nhưng hắn thì chỉ cần thuốc chữa bệnh là mọi thứ hoàn thành.
Thế nên khi thôi diễn hàng ngàn lần trong đầu, hắn vẫn cảm thấy thiếu một nguyên liệu gì đó rất quan trọng có thể ảnh hướng đến cả món ăn, sự thật là vậy nhưng nó lại là ảnh hương theo hướng khác.
Đối với một đầu bếp thì ngược lại, ngươi không những cần giữ nguyên và phát huy dược tính của các nguyên liệu mà còn phải làm cho chúng trở nên mỹ vị.
Không ai hơn ai cả, suy cho cùng đó là những góc nhìn và nhiệm vụ khác nhau cũng mỗi người thôi.
Ngô Thần Y đi cũng ra lúc quán ăn đóng cửa.
Hôm nay thực sự rất bận rộn, cho đến bây giờ hắn mới có thời gian sắp xếp cho hai cha con Bảo Bảo.
“ chủ quán tốt, không biết ngươi có thể nhận ta trở thành đầu bếp của quán ăn, không giấu gì ta cũng là một đầu bếp cao cấp.” cha của Bảo Bảo c·ướp lời lên tiếng.
Việc Bảo Bảo trở thành nhân viên của quán ăn đã là chú định, thế nên hắn cũng muốn theo nàng chỉ còn cách cũng trở thành nhân viên của quán ăn.
“ Hệ thống người này có thể trở thành nhân viên của quán ăn.” Duy Thiên hỏi hệ thống.
“ Đinh, người này tư chất hơi kém, đã hơn 40 tuổi mới chỉ trở thành một tên đầu bếp cao cấp, thế nên chỉ có thể trở thành nhân viên tạm thời của quán ăn.”
Nhưng lời này Duy Thiên nghe cũng không suy nghĩ gì, đối với hắn, hắn vẫn còn hiểu quá ít về đại lục này.
Thế nhưng nếu để một người khác ở đại lục này nghe những lời đó người đó chắc chắn sẽ lao lên liều mạng với hệ thống. mẹ nó, ngươi bảo hơn 40 tuổi trở thành đầu bếp cao cấp là thiên phú không cao, là ngươi điên hay ta điên.
Thực vậy, mới chỉ hơn 40 tuổi mà đã là một tên đầu bếp cao cấp, thiên phú đã coi là thiên tài trong các thiên tài, nhưng như vậy vẫn bị hệ thống gọi là thiên phú không tốt, không biết trong mắt hệ thống thiên phú như thế nào mới gọi là thiên tài.
“ được, ta có thể nhận ngươi trở thành nhân viên tạm thời của quán ăn.”
Ba của Bảo Bảo bất ngờ, đây là chê hắn sao? Không thể tin được điều hắn tự hào nhất sau Bảo Bảo đó chính là trình độ nấu ăn của mình.
Chưa đến 40 tuổi đã trở thành một đầu bếp cao cấp không thể nói là trước sau không có, những cũng không phải ai cũng muốn là có thể làm được, phải nói là ai gặp hắn cũng đều cho hắn hai chữ Thiên tài, thế mà bây giờ mình bị một quán ăn nhỏ ghét bỏ, hơn thế nữa, người ghét bỏ hắn lại chỉ là một tên đầu bếp sơ cấp trẻ tuôi.
Hắn muốn mở đầu của Duy Thiên xem trong đó chữa nhưng thứ gì, ngươi không nhìn lại bản thân mình sao mà lại đi ghét bỏ ta, ngươi có chắc bằng tuổi ta có thể trở thành một tên đầu bếp cao cấp hay không?
Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng hắn cũng chỉ có thể đồng ý, đây là địa bạn của người ta, và dù gì mà nói người trước mắt cũng là ân nhân của cha con hắn, nhịn, phải nhịn xuống.
Một cách tự nhiên, hai cha con Bảo Bảo ở lại quán ăn thế nhưng thân phận nói ra có chút không dám nói.
Mọi thứ coi như đã giải quyết xong, hắn dắt hai cha con Bảo Bảo vào phòng thời gian, ở đó hắn giới thiệu quán ăn và nói ra quy củ. quán ăn Đại Phúc lại có thêm thành viên mới.
Ở một nơi nào đó của đế đô, à không, là ở bãi rác của đế đô, người mà mọi người mong chờ thấy nhất đây rồi, hắn không ai khác đó chính là một thiên chi kiêu tử đã rớt xuống thần đàn Hồ Nam.
Cuộc sống của hiện tại của hắn theo một góc nhìn nào đó có thể gọi là khá tốt,
Không còn ngươi lừa ta gạt, không còn hơn thua, bình bình an an qua những ngày bình phàm, một cuộc sống mà Hồ Nam không thể nào tưởng tượng ra khi hắn còn ở vị trí thánh tử của Phong Dực Môn.
Một cuộc sống an lành như vậy có lẽ điều duy nhất khiến Hồ Nam bận tâm đó chính là đồ ăn, hắn lại bắt đầu cuông cuộc đi xin ăn của mình rồi.
Cầm cho mình một cái chén bẻ lụm ở đâu đâu đó, cùng với bộ quần áo rách rưới, không sai đây chính là tố chất của một tên ăn xin cần có. Nếu có thể chấm điểm, ta cho hắn 9đ, không phải 10 điểm bởi vì 10đ sợ hắn bay lên.
Hàng trang đã đầy đủ, Hồ Nam tự tin tiến đến chỗ công tác của mình, không phải khen chứ chỗ công tác của hắn cũng rất tốt, đó là ở trước cửa một thanh lâu.
Thanh lâu, một nơi với lượng người đông đúc, nhưng người tiến vào tiêu phí làm mấy chuyện xấu hổ xấu hổ đó cũng có thể coi là có tiền, thế nên chỗ này ăn xin quả là một nơi tuyệt vời.
Ngươi hỏi một nơi tuyệt vời như vậy sao lại đến phiên Hồ Nam sao, đừng hỏi, nếu cố chấp hỏi, đó là đánh ra đến.
Mặc dù kinh mạch bị phế, hắn không khác một người thường, có thể nói là thân thể hắn còn thua một người bình thường, thế nhưng điểm hơn người của Hồ Nam là hắn có kinh nghiệm đánh nhau.
Thế nên cho dù ở thế yếu, hắn vẫn có thể tự tin xử lý vài tên ăn mày cùng lúc.
Thanh lâu làm ăn rất nhộn nhịp, người hưởng ké là Hồ Nam cũng kiếm không ít, không chỉ là đồ ăn mà còn là cả tiền lẻ, thật là bội thu.
Thế nhưng hắn không biết rằng có một đám người núp nơi nào đó để mắt đến hắn.
“ Lão đại, là hắn c·ướp địa bàn của tụi mình.” Một tên ăn mày chỉ vào Hồ Nam tức giận nói.
“ mẹ nó, dám c·ướp địa bàn của lão tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết trái đất tại sao hình tròn.”
“ nhưng đại ca, Thiên Lam đại lục hình phẳng mà,” một tên nói ra thắc mắc của mình, hắn không biết tại sao đại ca hắn lại nói như vậy.
“ bốp”
“ Mẹ nó, ngươi làm như ta không có học vấn, nãy là vô tình quên đi thôi. Không quan trong, các huynh đệ theo ta cho tên nhóc này một bài học.”
Đám người theo sau Hồ Nam, khi thấy hắn đi vào con ngõ, thì tất cả lao lên chăn đầu hắn.
“ Không nói nhiều, tất cả xông lên đánh cho ta.” đại ca ra lệnh.
Đám người đồng loạt lao vào hội đồng Hô Nam không một chút khí chất giang hồ, người ta có câu ăn mày không hỏi xuất thân.
Quả vậy, cho dù ngươi có từng là thành tử đi chẳng nữa cũng không thoát khỏi nỗi đau da thịt.
Hô Nam hắn tự tin có thể đánh gục vài người cùng lúc, nhưng đối diện với đám người, kết quả chỉ có một, đó là nằm im chịu trận.
Một lúc sau, đám người bỏ đi cùng với chiến lợi phẩm là tất cả những gì Hồ Nam có trong người. và bỏ mặc hắn một lần nữa nằm như chó c·hết ở con hẻm nhỏ, mặc kệ hắn sống c·hết.