Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quán Ăn Ở Dị Giới

cá cược




cá cược

“ Chủ quán, chúng ta có lẽ cần nói chuyện cần nói.” Ngô thần y nhanh chóng chuyển chủ đề, hắn tin chỉ cần chậm thêm 1 giây nữa thôi, vị đồ đệ định sẵn của hắn rất có thể sẽ rơi vào tay người chủ quán trẻ tuổi trước mắt này.

Kéo lấy tay Duy Thiên sang một góc, Ngô Thân y tiện tay nhẹ nhàng tạo ra một kết giới.

Phải nói, Ngô Thân Y tiện tay có thể tạo ra một kết giới không phải là do tu vi hắn cao nghich thiên, mà là Duy Thiên ngầm thao tác, khiến hắn có thể tạo ra kết giới trong quán ăn, nếu không đừng nói là hắn, ngay cả tu sĩ cấp 9 đến đây cũng không thể tạo ra một kết giới dù chỉ là một kết giới nhỏ bé.

“ có chuyện gì? “ Duy Thiên đưa ra thắc mắc, hắn muốn biết xem người đối diện muốn nói chuyện gì với hắn mà cần phải lẩn tránh đám người.

“ người huynh đệ, chúng ta đều là những người có tố chất, ngươi thấy đấy, bọn họ là tìm đến ta, và chỉ một xíu nữa thôi là ta có cho mình một học trò với thể chất thích hợp, thế nhưng ngươi lại chen vô, như vậy có phải quá đáng quá không?” Ngô Thần Y lí lẽ giải thích.

Phải nói đến, hắn vẫn là không tin tưởng Duy Thiên có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé, thế những lỡ vạn nhất chuyện đó xảy ra thì sao.

Ngô Thần Y là một người có suy nghĩ, thế nên việc khinh thường xong đánh cược với người khác là một việc không thể nào.

Người thử nghĩ nghĩ xem, nếu Ngô Thần Y bảo không tin Duy Thiên có thể chữa bệnh, sau đó Duy Thiên bảo chúng ta liền cá cược nếu ta có thể chữa người sẽ phải xxx,xxx sau đó hắn lại đồng ý lời đề nghị đó, không phải cho thấy hắn quá não tàn hay không.

Để dễ hình dung hãy đặt bản thân mình vào cùng một hoàn cảnh, ngươi sẽ thấy những việc làm của Ngô Thần y lúc này trở nên thật sự hợp lí.

Thế nên, đặt kết quả vào quyền quyết định trong tay người khác là một việc thật sự ngu ngốc.

Nên Ngô Thần Y chỉ có thể dùng lí lẽ mà dành lợi thế trước mặt Duy Thiên.

Đúng vậy, là đối với Duy Thiên chứ không phải hai cha con Bảo Bảo. Tại sao ư?? Ngươi không nhìn thấy ánh mắt đầy những ngôi sao sáng chối của hai cha con Bảo Bảo khi nghe Duy Thiên nói ra đề nghị của hắn sao.

Ngô Thần Y cũng không thể dùng b·ạo l·ực, đường đường là một vị thần y đức cao vọng trong, lại có thể ra tay với một tên tiểu bối mà tranh dành đồ đệ, nói ra hắn sẽ không còn mặt mà đối diện với người khác.

Thế nên, hắn chỉ có thể âm thầm thao tác thương lượng với Duy Thiên, hắn tin rằng mình đã nói rõ lý lẽ như vậy rồi, người đối diện trước mắt sẽ không làm mình rơi vào thế khó sử.

Nhưng những gì Duy Thiên trả lời khác xa hoàn toàn những gì hắn suy nghĩ.



Chỉ thấy Duy Thiên chắp tay sau lưng, ra vẻ đạo mạo, lúc này mà những người ở ngoài kết giới có thể nhìn thấy thần thái của Duy Thiên bây giờ cũng đều phải vỗ tay sau đó cất tiếng “ Đây chắc chắn là một vị đạo sĩ đắc đạo.”

“ Nhân duyên một thế không thay đổi, khác chi làm gi cho thêm khổ đau.” Duy Thiên chậm rãi nói.

Ngô Thần y chấn kinh rồi, hắn bị việc giả làm cao nhân đắc đạo vụng về của Duy Thiên làm chấn kinh.

Hơn nữa, Ngô Thần y khi nghe những lời của Duy Thiên, càng suy nghĩ hắn càng hoang mang,…. Đây là hoàn toàn không hiểu gì.

Ngô Thần Y cho rằng là Duy Thiên đang nói nhảm với hắn, thế nhưng nhìn người đối diện trước mắt không có vẻ là đùa giỡn, hắn lại do dự, hắn nghĩ lại những lời Duy Thiên nói ra, nhưng vẫn là không thể hiểu những lời đó có nghĩa là gì.

Thấy người trước mắt lầm vào trầm tư, trong lòng Duy Thiên cười thầm, nghĩ đi nghĩ đi, ta cho ngươi nghĩ, nói thật lúc nãy là thực sự là hắn nối hứng, mấy câu nói đó cũng là do hắn lảm nhảm, đừng nói là ý nghĩa, bây giờ hắn còn chả nhớ vừa nữa hắn nói gì.

Nhưng nhìn người đối diện lâm vào trầm tư, Duy Thiên cảm thấy việc này có thể trở thành một việc tốt ngoài ý muốn.

Duy Thiên lại lên tiếng, đánh thức Ngô Thần y đang trong trạng thái trầm tư.

“ ý của ta là, nhân duyên không liên quan đến việc đến trước đến sau, nếu chú định là của người chắc chắn sẽ là của ngươi, còn không thì có cưỡng cầu cũng không thành.”

Bị kéo ra từ trạng thái trầm tư, Ngô Thần Y cũng nghe hết câu của Duy Thiên nói, câu này hắn hiểu.

Càng nghĩ, Hắn càng cảm thấy câu của Duy Thiên trở nên hợp lí.

Nhưng, hợp lí cái rắm ấy, nào là duyên không cưỡng cầu, nếu không phải là ngươi chen ngang thì bây giờ hắn đã có một vị đệ tử ưng ý.

Ngô Thần Y lúc này cũng nhận ra là nãy giờ những việc Duy Thiên nói với hắn đều là nói nhảm, cố tỏ ra thần bí.

Hắn cũng thấy được thái độ của Duy Thiên, đây là nhất quyết muốn c·ướp đồ đệ với hắn đúng không.

Thai độ đó cũng cho thấy răng người đối diện nắm chắc có thể chữa khỏi cho Bảo Bảo, hắn cảm thấy mình cần làm gì đó, nếu không hắn thực sự sẽ mất người độ đề hợp ý vào tay người trước mắt.



“ Tiểu huynh đệ, Lão phu là một người đầy cô độc, suốt cuộc đời luôn muốn tìm một người có thể kế thừa y bát của bản thân, hôm nay lại thấy tiểu cô nương có thể chất thích hợp trở thành một vị thầy thuốc, nên muốn dốc lòng truyền thụ. Không biết tiểu huynh đệ có thể cho lão phu hoàn thành tâm nguyện?” Ngô Thần Y thành ý nói.

Đây là đánh tình bài, nói thật Duy Thiên muốn thẳng thắn từ chối vị lão giả này, thế nhưng vừa nãy người ta đứng ra giúp đỡ quán ăn, mặc dù không cần thiết nhưng nếu từ chối dứt khoát hắn không làm được. Còn nhường Bảo Bảo cho lão giả này sao, haha, ta chỉ có thể nói các ngươi nghĩ nhiều, vị tiểu tiểu cô nương này, Duy Thiên có chặt.

“ thật xin lỗi, ta không thể làm điều này được, vị tiểu cô nương này quán ăn của ta cũng thực sự rất cần.”

“ Không bằng chúng ta tỉ thí đi, nếu ai thua phải từ bỏ ý định đó” Duy Thiên đề nghị

“ tốt, tỉ thí tốt, hắn còn đang sợ Duy Thiên sẽ không để ý những lời nói của hắn, tính ra người trẻ tuổi này tính tình cũng không tệ” Ngô Thần y nghĩ trong lòng.

“ không biết tiểu huynh đệ muốn lão phu tỉ thí cái gì” không vội đồng ý, Ngô Thần y muốn xem người trẻ tuổi này có phải đang đào hố đợi hắn nhảy vào.

Mặc dù có thể nói là nghiền ép Duy Thiên về mọi mặt, từ gia tài, danh tiếng, tu vi đến kiến thức. Thế Nhưng Ngô Thần y cũng không vội đáp ứng, lỡ đâu người trẻ tuổi đối diện vô sỉ đòi so tài nấu nướng với hắn, ngươi bảo một vị thầy thuốc đi so tài nấu ăn với một đầu bếp, đây không phải là ngu ngốc hay sao.

Duy Thiên biết lão giả đối diện nghĩ gì, hắn cũng không thừa nước trong không thả câu.

“ Dĩ nhiên là so xem ai có thể chữa được bệnh của Bảo Bảo nhanh hơn.” Duy Thiên nói.

“ Tốt, tốt, quá tốt” Ngô Thần Y nói liên tục ba từ tốt, hắn cũng không quên giải trừ kết giới.

Đám ngươi thấy chủ quán và Ngô Thần y vừa vào đã chớp mắt lại ra, bọn họ thắc mắc không biết hai người nói gì với nhau thế những chú định bọn họ sẽ không bao giờ biết vì cả hai người đều không muốn giải thích.

Không cần trọng tài, Duy Thiên và Ngô Thần Y cũng rất ăn ý chuẩn bị điều chế thuốc chữa cho Bảo Bảo.

Chỉ Thấy Ngô Thần Y biến ra trong không gian giới chỉ của hắn ra một chiếc đỉnh, không nghi ngờ gì nữa, hắn muốn trực tiếp luyện thuốc ở đây.

Một người trong đám người có tầm mắt thì lên tiếng kinh hô “ mẹ nó, đây là Hoa Lam đỉnh.”

“ Hoa Lam đỉnh là cái gì ? ăn được không? No bụng không? Nó là gì mà ngươi phải ứng lớn như vậy” Một người thắc mắc.



Một tên đứng bên cạnh bộp vào đầu hắn một cái, “ Hoa Lam đỉnh mà người còn không biết, đúng là sống uổng phí cuộc đời” nói xong, người này cũng không định giải thích, hắn vừa nhận ra rằng vừa nói xong điều đó, hắn cũng không biết Hoa Lam đỉnh là cái gì mà, thế nhưng hắn không sợ, chỉ cần hắn không nhận mình cũng không biết thì không ai có thể đánh hắn, còn việc giải thích ư, haha, quân tử không c·ướp danh tiếng của người, hắn dùng ánh mắt trông đợi nhìn người vừa nói ra cái tên Hoa Lam đỉnh.

Thấy người kia nhìn lại mình, hắn cũng không giải thích, có thể thấy hắn là một người ít nói, hồi nãy buột miệng hô nên là do quá mức kinh ngạc.

Ánh mắt của đám người vẫn đang đổ dồn vào người chê người khác kiến thức hạn hẹp chờ người đó giải thích Hoa Lam đỉnh ruốt cuộc nó là thứ gì, thế nhưng đám người sẽ chẳng thể nào dám tin rằng người đó cũng không hề biết chút thông tin gì.

Cục diện trở lên rất xấu hổ.

Thế nhưng cục diện xấu hổ đó rất nhanh b·ị đ·ánh tan, và người làm việc đó không ai khác đó chính là Ngô Thần y.

Chỉ thấy hắn lấy Hoa Lam đỉnh ra cũng không dừng lại mà dùng chân khí của tu sĩ cấp 7 của mình mà đốt lên ngọn lửa.

Ngô Thần Y thực sự rất tập chung, hắn không những muốn chữa khỏi cho Bảo Bảo, hắn còn phải chữa khỏi nàng trước tên chủ quán của quán ăn này.

Với 150% sự tập trung cao độ, Ngô Thần y cảm thấy đây là lần phát huy tốt nhất trong cuộc đời, chiến thắng ta tới đây.

Nắm chắc trong tay chiến thắng, hắn nhìn qua vị đệ tử đắc ý tương lai của mình.

Thế nhưng, đồng tử của hắn co lại, đây là ngạc nhiên, thế nhưng đó không là ngạc nhiên bth, mà đó là ngạc nhiên tột độ.

Trong lúc hắn và đám người không chú ý, có ai đó đã chữa khỏi bệnh cho Bảo Bảo.

Thu hồi mọi thứ vào không gian giới chỉ của mình, hắn tiến đến phía Duy Thiên dơ ngón tay cái lên.

“ Thật không ngờ lão phu sống đến bằng này tuổi rồi, thế nhưng lại bị một vãn bối đưa vào tròng.” Ngô Thần Y cảm thán.

“ Không biết tiểu hữu dùng đan dược gì để chữa cho vị tiểu cô nương này.” Ngô Thần Y thắc mắc.

Ngô Thần y có lẽ đã hiểu lầm, hắn cho rằng Duy Thiên đã có đan dược cứu chữa Bảo Bảo trong tay thế nên mới đưa ra lời đề nghị so tài với hắn. bởi có lẽ trong thời gian ngắn như vậy, lô đỉnh còn chưa kịp nóng chứ đừng nói là chế thuốc.

Duy Thiên cười cười, cuộc tỉ thí này hắn đã dành chiến thắng, vừa rồi hắn cũng đã kí xong hợp đồng với bảo bảo, hiện tại hắn không sợ người trước mắt c·ướp người.

“ Haha, không có một loại hàn độc nào mà một bát súp cá mặt trời không giải quyết được, nếu không thì đó không phải hàn độc.” nói xong hắn chỉ vào menu, nơi món ăn đặc biệt : “ súp cá mặt trời.”