Quái Vật - Hiểu Bạo

Chương 7




Tùy Khê là một người rất phức tạp, có lẽ mỗi một người trở thành như thế nào đều là do mình, nhưng sự phức tạp của Tùy Khê là người khác cho. Bố cô là ai cô cũng không biết, mà mẹ cô sau khi sinh hạ ra cô cũng phó thác cô cho người khác một cách qua loa. Người kia chính là mẹ kế của cô, cũng là người cho Tùy Khê rất nhiều "hồi ức" khi còn thơ bé.

"Cảm giác bây giờ và khi giết người, cái nào làm em thoải mái hơn?" Giọng Phó Trì Nghiên thổi từ bên tai qua, khiến Tùy Khê hoảng hốt tỉnh hồn trở lại. Đi qua hai lần lên đỉnh, hai người đã lăn qua lăn lại trên giường hơn một tiếng đồng hồ. Tùy Khê không cho rằng mình là người có thiếu sót về thể chất, nhưng thể lực và hơi sức của Phó Trì Nghiên lại vượt quá dự liệu của cô.

Dưới người là ngón tay đâm sâu có lực đang xuyên qua của nàng, một cái tay khác của nàng vẫn đang nâng hông, giúp cô đang không còn chút sức lực nào nhấp nhô lên xuống. Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng... mỗi lần nhấp nhô lại mang tới sự sảng khoái khiến da đầu Tùy Khê tê dại, cô co ngón chân, cơ hồ muốn dùng tất cả sức lực chống lại khoái cảm.

"Ưm... tại sao lại hỏi như vậy? Đây là hai loại cảm giác trái ngược, chị biết, là không giống... a... đừng bất ngờ đâm sâu như vậy."

"Xin lỗi, tôi rất thích dáng vẻ hiện tại của em, em có thể nói cho tôi biết chỗ khác biệt hay không?" Phó Trì Nghiên cẩn thận giữ lấy Tùy Khê đang nhấp nhổm trên người mình, bầu ngực xinh xắn mượt mà của cô cạ lên ngực mình, mồ hôi trên người đọng bên ngoài bề mặt da, tùy tiện sờ lên sẽ rợt thành giọt nước rơi xuống.

Nghe câu hỏi của nàng, Tùy Khê không trả lời ngay, ngược lại, cô một lần nữa chìm vào trong kí ức. Giết người, rốt cuộc là cảm giác gì chứ? Có một vài người sẽ cảm thấy sợ, sợ đối phương sau khi chết biến thành ác quỷ tới báo thù, không thì cũng sợ mình đụng phải chế tài pháp luật. Nhưng Tùy Khê không sợ, cô không sợ đối phương thành quỷ, cũng không sợ cảnh sát bắt.

Trong hồi ức, người đàn bà được gọi là mẹ kế đó là một người chỉ có thể dùng từ đáng thương để gọi, bà ta có chồng, chỉ có điều hai người này kết hôn mấy năm nhưng vẫn chẳng có con, bất đắc dĩ chỉ có thể nhận con nuôi từ chỗ mẹ ruột của cô. ở thời điểm đó, mua bán trẻ sơ sinh còn chưa được coi là chuyện gì lớn lao, huống chi là đôi bên tự nguyện chứ càng chưa nói tới phiền toái.

Tùy Khê từng coi người đàn bà này như mẹ mình, chỉ có điều khi người đàn bà trở nên điên cuồng, sau những giây phút cuồng loạn, Tùy Khê cũng hiểu ra, cô và bà ta chẳng qua chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau. Chồng của người đàn bà này có người khác bên ngoài, cũng có con nhỏ, cho nên sự thật không thể chối cãi đã được đặt trước mặt đó chính là người đàn bà không có khả năng sinh đẻ, cuối cùng bà ta cũng bị vứt bỏ, mà người không có chút liên hệ máu mủ nào như Tùy Khê, đương nhiên cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Đó là khoảng thời gian u tối nhất, Tùy Khê bị mẹ kế đưa đến một căn nhà trọ mỗi tháng chỉ mất 300 tệ tiền thuê, phòng ngầm dưới đất quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, không có cửa sổ, chỉ có giường nhỏ tả tơi cùng với một nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh luôn tỏa ra mùi khó ngửi, song sự đánh chửi của người đàn bà còn hôi thối hơn bất cứ sự vật nào.

Vào lúc đó, Tùy Khê hiểu được rất nhiều thứ, cô thậm chí còn không căm ghét người đàn bà, bởi vì trước mặt một người vô dụng chỉ biết tiêu tiền không biết sinh con, có lẽ đại đa số người cũng ứng xử như vậy. Dần dần, sự yên lặng của Tùy Khê khiến mẹ kế bất mãn, bà ta bắt đầu dày vò cô một cách tệ hại hơn. Dây da, dao dọc giấy, rất nhiều đồ nhọn đã lưu lại dấu vết trên người cô, đau đớn nhưng không hề sợ hãi.

Chẳng qua Tùy Khê ghét cuộc sống như thế, ghét những ngày như vậy, cũng ghét mẹ kế. Cô giết bà ta không có tính toán gì, cũng không có xung động căm ghét đả kích gì, cô chỉ muốn thử một lần xem đoạt đi sinh mạng của người khác và khiến cho cô sợ hãi thì cái nào khó hơn. Câu trả lời vậy mà cũng rất đơn giản. Chết khiến cho người ta sợ hãi, hóa ra đánh bại mẹ kế cũng chỉ là chuyện như vậy mà thôi.

Tùy Khê ở năm 12 tuổi dùng dao dọc giấy giết chết mẹ kế của mình, chuyện này cũng tạo thành chấn động không nhỏ, cho tới khi bạn học cùng lớp của Tùy Khê, thậm chí là rất nhiều hàng xóm chung quanh đều biết. Đến nỗi cảm giác giết chết mẹ kế lúc ấy như thế nào cô cũng không còn nhớ. Ấn tượng khắc sâu chính là mùi máu cũng khó ngửi, nhưng ngửi quen rồi cũng chả sao.

Tùy Khê chưa bao giờ phủ nhận chuyện mình là hung thủ giết người, bởi vì cô đã có kế hoạch muốn giết mẹ kế. Cô dùng dao dọc giấy nhọn cứa đứt cổ mẹ kế, nhiệt độ của máu bắn lên đầy mặt giống như một ly nước nóng phơi ba giờ dưới trời hè, ấm áp tươi mới. Lúc ấy Tùy Khê đã biết, cứ coi như mình đã giết người đàn bà cũng sẽ không phạm tội, cô lại không tin thần không tin quỷ, càng không cho rằng quỷ hồn của mẹ kế sẽ còn tới tìm mình.

Mẹ kế không có tiền, không chỉ nghèo khó về vật chất mà còn nghèo khó về tinh thần, mất đi tên đàn ông vô dụng kia, bà ta dường như không còn cách nào sống tiếp. Ăn năn hối hận, tự mình lụn bại. Là cô giải thoát cho bà ta, bởi vì để bà ta tiếp tục sống cũng là một loại hành hạ.

Kết liễu một người ở thời điểm chật vật nhất chính là cứu rỗi.

"Chị cảm thấy em kỳ quái sao? Em giết bà ta, nhưng em lại không nghĩ là mình làm sai, em cảm thấy em đã cứu bà ta, bởi vì bà ta không còn chút ý chí sống còn nào nữa, bà ta... a... ưm... chị sao vậy... Phó tiểu thư... Chậm một chút..." Tùy Khê cò chưa dứt lời, những tiếng lọt ra đều là tiếng thở dốc đứt quãng cùng tiếng rên khẽ, cô không biết tại sao Phó Trì Nghiên đột nhiên lại đòi hỏi như phát điên vậy, nàng đè cô xuống giường, ngón tay đâm vào trong thân thể cô vừa nhanh vừa dùng sức.

Tùy Khê vịn tay vào đầu giường, cả người lẫn giường đều bị Phó Trì Nghiên đâm tới đung đưa. Giờ phút này, Tùy Khê cảm nhận được cái gì gọi là điên cuồng, từ vẻ nghiêm trọng của Phó Trì Nghiên, cô thấy được sự yêu thích nồng đậm cùng với ý muốn chiếm làm của riêng, là nàng đang đòi hỏi mình. Rõ ràng mới gặp mặt hai lần, rõ ràng trước đây hai người chỉ là bạn qua mạng trên diễn đàn, nhưng... lại ăn nhập ngoài dự liệu như thể hai người đã biết nhiều năm.

"Em biết không? Dáng vẻ bây giờ của em, thật sự khiến cho tôi muốn giết người, tại sao... tại sao em lại hoàn mỹ tới thế, tôi thực sự rất thích em, em là tôi, em là tôi..." Phó Trì Nghiên khó mà che giấu được sự xao động và vui sướng trong con mắt nàng, mà nàng cũng không có cách nào khống chế động tác của mình. Cứ nhất mực đòi hỏi Tùy Khê, cũng khiến thân thể của nàng sinh ra ham muốn. Nàng kẹp thật chặt đầu gối Tùy Khê, rồi ma sát nơi mềm mại nhạy cảm của mình với chỗ đó, cũng nhận được khoái cảm.

"A... có hơi đau... nhưng mà... cũng không phải khó chịu đựng, ngón tay của chị đang dằn ở chỗ rất thoải mái, em thích chỗ đó." Tùy Khê không nhớ lại nữa mà mặc sức vùi đầu trong hoan ái với Phó Trì Nghiên. Lúc này cô mới biết, hóa ra đàn bà làm với đàn bà lại còn có nhiều thủ đoạn mánh khóe như vậy, ngoài ra còn cảm thấy những lời như người không thể xem vẻ bề ngoài quả thực không sai.

Giống như Phó Trì Nghiên, nhìn qua rõ ràng là một người dịu dàng nhưng lại có sức lực lớn đến như vậy, thậm chí rất nhiều tư tưởng của nàng còn điên cuồng đến mức khiến cho mọi người không thể hiểu. Mặc dù là như vậy, Tùy Khê vẫn cảm thấy... mình có thể hiểu, có thể biết ý tưởng của nàng, suy nghĩ của nàng.

"Ừ... cô gái ngoan, em biết không, tôi rất ít khi có thể đạt được khoái cảm vui vẻ trong những loại chuyện này, nhưng bây giờ, em lại có thể cho tôi cảm giác này. Tôi cũng rất thoải mái, thậm chí tôi còn có thể cảm giác được sự thoải mái của em. Em lại đang lên, đúng không?" Giọng Phó Trì Nghiên không quá giống ngày thường, chất giọng dịu dàng của nàng dính tình dục, trở nên càng có từ tính hơn, giống như bọt biển mềm mại hút nước, nhưng không có vặn hết nước ra ngoài một lần, mà là rỉ ra chút xíu một.

Giọng nói rất dễ nghe, tiếng thở dốc rất êm tai, hai người ôm đối phương, dính sát vào người còn lại, Tùy Khê rất nhanh đã bị Phó Trì Nghiên đưa lên đỉnh một lần nữa. Khoái cảm cực hạn trên thân thể khiến cô mất khống chế khẽ rên rỉ, bị tiếng rên của cô kích thích, Phó Trì Nghiên bất ngờ cọ eo lên trên, cạ mảnh đất giữa hai chân vào bắp đùi của Tùy Khê, cảm nhận khoái cảm tình dục lên tới mức độ cao nhất.

Hai người thở hổn hển ôm nhau ngồi một chỗ, họ không có động tác tiếp theo, cũng chỉ quấn thật chặt đối phương, giống như rắn đóng đuôi không chịu tách ra.