Quái Vật - Hiểu Bạo

Chương 6




"Rõ ràng chỗ kia rất nóng, tại sao ở chỗ này vẫn còn lạnh chứ?" Giọng nói êm ái của Phó Trì Nghiên truyền tới từ phía dưới, Tùy Khê hơi cong chân nằm trên giường, đôi mắt cô hơi chớp chớp, tựa như vẫn còn đang hưởng thụ dư âm mà cơn sóng tình đang mang tới. Cảm thấy Phó Trì Nghiên đang sờ chân mình, đôi bàn tay ấm áp của nàng vẫn còn dính chất lỏng bên trong cơ thể mình, có chút ướt át, không thể ngờ nó lại dính như vậy.

"Không biết, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, không phải sao?" Tùy Khê dường như đã bị lạnh tay chân từ nhỏ, thể chất như vậy cũng rất rõ ràng trong mùa hè, bất kể những chỗ khác nóng như lửa tới mức nào, chỉ có tay chân lạnh như băng. Một chân bị Phó Trì Nghiên nắm lấy, lại còn được nàng vuốt ve nắn bóp một cách tỉ mỉ, dục vọng vừa mới an ổn lại bắt đầu có triệu chứng bốc lên đầu. Tùy Khê nghĩ, hóa ra chân cũng là vị trí nhạy cảm như vậy, bị Phó Trì Nghiên vuốt ve chút đã khiến cô khuất phục dưới ma pháp.

"Tôi thích chân của em, to nhỏ vừa vặn, rất ít thịt, có thể thấy gân mạch và xương trên lưng chân em. Cổ chân em cũng rất đẹp, nhỏ đến mức như có thể tùy tiện gãy." Giọng nói của Phó Trì Nghiên bị đè xuống rất thấp, cảm thấy tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve nơi mắt cá chân của cô, sau đó lại cúi người dùng răng cắn. Cảm giác hơi đau nhói khiến Tùy Khê mở mắt ra, nhìn về phía người phụ nữ giờ phút này coi mình như thức ăn để gặm cắn.

Nàng vẫn rất ưu nhã, cho dù mới làm qua dạng chuyện trưởng thành kia, cảm giác nàng cho người khác cũng không chứa tính dục. Mái tóc dài màu đen hiền thục rớt xuống, trái ngược với mái tóc được cắt tỉa chỉn chu ngày thường, những sợi tóc hơi rối loạn rơi rớt hai bên gò má nàng. Nàng khép nửa mắt, rất chuyên chú gặm cắn cô, đó cũng không phải là cắn chơi chơi, mà thực sự có hơi đau. Tùy Khê hiểu rằng, chỗ bị nàng cắn qua nhất định sẽ lưu lại dấu vết rất sâu, rỉ ra một chút máu.

"Tôi rất thích nghe tiếng hô hấp của em, bình tĩnh, hổn hển, còn có dáng vẻ em lên đỉnh lúc vừa rồi, tất cả tất cả đều rất đẹp đẽ." Phó Trì Nghiên cắn xong thì nhả ra, cười cười rồi áp tới một lần nữa. Nàng nhào tới hôn, răng ngậm lấy môi mình, đặt một nụ hôn có chút gấp gáp vội vã. Tùy Khê không nhịn được ôm lấy nàng, đưa tay vuốt ve khe núi của nàng, tỉ mỉ mô tả từng nét phập phồng trong xương cốt của nàng. Bị cô sờ như vậy, Phó Trì Nghiên đột ngột bật cười.

"Em biết không? Nếu như tách da ra, rồi mài vỡ xương chỗ đó một chút, sau đó một lần nữa vá lại vết thương thì sẽ đẹp hơn. Rất nhiều người không thể nào hiểu được nhưng tôi thích đường cong như vậy, thích hơn nữa là nghe tiếng mài bể xương." Hai tròng mắt Phó Trì Nghiên lóe lên vẻ hưng phấn, nhất là khi nhìn thấy Tùy Khê nghe mình nói xong còn rất nghiêm túc sờ khe núi của mình, phản ứng của cô khiến Phó Trì Nghiên vô cùng vui vẻ. Nàng không nhịn được lật người đối phương lại, để cô quỳ trên giường, sau đó chặn cô từ phía sau, cúi đầu hôn gáy và sau lưng của cô.

Tùy Khê rất gầy, vì đang nằm sấp nên Phó Trì Nghiên có thể thấy đường sống lưng thẳng nhỏ và dài sau lưng cô một cách rõ ràng. Sau lưng cô có rất nhiều vết sẹo nông sâu không đồng nhất, Phó Trì Nghiên có thể nhìn ra đây là vết thương do roi và những dụng cụ rất cùn tạo nên dễ như trở bàn tay, vết sẹo đã mờ đi, không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra. Nhưng vết thương như thế nào mà mười năm rồi vẫn có thể thấy đây? Chuyện này không khó đoán, vết thương ban đầu không hề nông như thế.

Đây là lần đầu tiên Phó Trì Nghiên nảy sinh hứng thú và tò mò nồng đậm như vậy với một người, nàng thích Tùy Khê như vậy, thích cô gái xứng đôi với mình này, hoặc phải nói là đàn bà.

"Em đang run rẩy." Phó Trì Nghiên hôn một đường xuống dưới, lướt tới tận bên eo Tùy Khê khẽ liếm láp. Nàng cảm thấy hai chân vốn vô cùng vững vàng của người nằm dưới chợt phát run, phần mông nhỏ trắng nõn của cô gần sát mắt nàng, nàng còn có thể thấy nơi bí mật của cô lại tràn ra chất lỏng ham muốn.

"Ừm, bởi vì chị khiến em cảm thấy thoải mái, nhưng mà em ghét cái tư thế này, sẽ rất mệt." Tùy Khê lần đầu tiên thân mật với người khác, so với tư thế lúc này, cô thích tư thế mình nằm, không làm một cái gì, chỉ tiếp nhận một cách bị động hơn.

Giọng nói của Tùy Khê lơ lửng bất định, cô quay đầu nhìn lại nàng, đôi tròng mắt kia nhuộm màu dục vọng, trở nên mê hoặc hơn so với bình thường. Môi của cô bị nàng hôn tới sưng đỏ, nhìn qua giống như bôi son, vừa tươi tắn vừa xinh đẹp. Phó Trì Nghiên đang suy nghĩ, nếu đôi môi này rên rỉ những câu từ cầu xin tha thứ, vậy nhất định sẽ rất đẹp. Ngược lại, nếu như cô căm ghét nàng, không thể nào hiểu sự hoàn mỹ nàng để lại cho cô thì Phó Trì Nghiên sẽ rất thất vọng.

"Lại ướt, thích tôi làm em sao?" Phó Trì Nghiên phát hiện ra thân thể Tùy Khê nhạy cảm hơn mình tưởng rất nhiều, đây là một cơ thể chưa hề được khai thác, chỗ nào cũng toát ra vẻ non nớt và hoàn mỹ. Nàng siết ngón tay rồi một lần nữa đưa vào bên trong cơ thể của Tùy Khê, chỗ kia bị nàng khiêu khích tới nóng rẫy, ngón tay mới đi vào đã bị chỗ kia đầy khao khát kẹp lại, Phó Trì Nghiên rất hài lòng với phản ứng của Tùy Khê.

"Thích, nếu như không thích thì sao lại làm với chị đây? Em ngay cả... ừ... em ngay cả chị làm gì, quá khứ của chị, rất nhiều chuyện của chị, em đều không biết. Nhưng mà, rất kích thích." Bụng Tùy Khê căng lên, cô dùng sức lực toàn thân duy trì thăng bằng của bản thân. Lúc trước, cô không biết chuyện làm tình sẽ cho người khác có cảm giác vui thích như vậy, hốc mắt bị nước mắt nhuộm ướt, cô vẫn ghét động tác này, bởi vì tư thế này đối với thể lực của cô đúng là một loại khảo nghiệm.

"Nhưng tôi rất thích cái tư thế này, có thể giúp tôi nhìn thấy rõ đường rãnh lưng của em. Tôi ôm em rồi em sẽ thích." Phó Trì Nghiên vừa nói, vừa dùng tay nâng bụng của Tùy Khê, ôm cô vào trong ngực dễ như trở bàn tay. Lúc này Tùy Khê mới phát hiện, mặc dù Phó Trì Nghiên rất gầy nhưng hai cánh tay của nàng lại vô cùng có sức lực, lúc mới rồi khi nàng tiến vào trong, Tùy Khê mơ hồ cảm thấy vậy.

"Ừ... đừng nhanh như vậy." Tùy Khê khẽ hừ một tiếng, cô cảm thấy lần nào Phó Trì Nghiên muốn mình đều rất gấp gáp, mà mình lại thích kéo dài cảm giác hưởng thụ. Ở sau lưng Tùy Khê, Phó Trì Nghiên nhìn cô vì muốn làm giảm khoái cảm, cố gắng nhổng mông lên. Trên lưng cô còn rải một lớp mồ hôi mỏng, làm nền cho những vết thương kia sáng lên. Cảnh tượng này rất đẹp khiến cho Phó Trì Nghiên không thể nhịn được cắn lên người cô một lần nữa, gặm nhấm ở bên eo cô.

"A... đau..." Tùy Khê không ngờ Phó Trì Nghiên sẽ bất ngờ cắn mình, chỉ có điều trong cảm giác đau đớn còn kèm theo sự sảng khoái khiến bản thân sa đà. Cô chưa bao giờ cho rằng mình thích bị làm đau, thậm chí còn rất ghét loại cảm giác đó. Khi còn bé, cảm giác cô trải qua nhiều nhất chính là đau, là người vốn dĩ phải thân cận nhất với mình lại lưu lại dấu vết trên người mình, cô cho là mình bài xích nên mới kháng cự, nhưng... hôm nay người làm đổi thành Phó Trì Nghiên, cô vậy mà không hề khó chịu không ưa như đã từng. Cần phải nói, con người đều sẽ thay đổi hay sao?

"Xin lỗi, là tôi quá hưng phấn." Phó Trì Nghiên nghe được giọng Tùy Khê, ngay lập tức nới lỏng miệng, cảm thấy nàng đang liếm qua chỗ mới cắn, Tùy Khê còn run mạnh hơn lúc nãy. Cô tin chắc, nếu không phải Phó Trì Nghiên đang nâng người cô, rất có thể cô sẽ ngã thẳng xuống giường. Rõ ràng đã nhận ra cô không còn sức lực nào vậy mà Phó Trì Nghiên vẫn xấu xa dùng sức đâm ngón tay vào bên trong, tay còn lại đang nâng bụng cũng cùng lúc bấm xuống.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tùy Khê được cảm nhận cảm giác đánh gọng kìm, mặc dù cô đã từng tự thủ dâm nhưng trái ngược với cảm giác rõ ràng hiện tại. Khoái cảm Phó Trì Nghiên cho cô mãnh liệt đến mức đủ để người ta choáng váng, mà kỹ thuật và lực tay của nàng đối với thân thể non nớt mà nói, từng chút từng chút cũng có thể khiến người ta thoải mái chết.

"A... Phó Trì Nghiên... Ư..." Tùy Khê cố gắng duy trì lý trí của mình, chỉ có điều thân thể không biết nói dối. Cảm thấy cô co rút càng ngày càng gấp gáp, vào giờ phút này, Phó Trì Nghiên càng phải giữ vững sự cảm nhận cùng với lực khống chế, chỉ có như vậy nàng mới không cướp đi sự hoàn mỹ của Tùy Khê lúc này.

Đúng vậy, Tùy Khê của thời khắc này thật đẹp, khiến cho Phó Trì Nghiên lần đầu tiên sinh ra suy nghĩ vội vã muốn chiếm đoạt. Ở thời khắc hoàn mỹ nhất dành cho chung cuộc, đây chính là tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao nhất. Nhưng Tùy Khê còn có nhiều thứ đẹp đẽ hơn đợi mình đi tìm hiểu, nàng còn không biết dấu vết trên người cô, không biết quá khứ của cô, cứ như vậy cướp đi vẻ hoàn mỹ của cô là điều không thể.

Phó Trì Nghiên suy nghĩ rồi bất ngờ cúi đầu, hôn phần giữa hai chân đang phát run của Tùy Khê, động tác tay cũng không hề dừng lại. Môi lưỡi quyến luyến bên ngoài viên ngọc tròn trịa nhạy cảm mà cứng rắn kia, từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, Phó Trì Nghiên chưa từng chạm qua chỗ này của Tùy Khê, nàng cố ý làm vậy, bởi nàng biết nơi này rất nhạy cảm, cũng cực kỳ sung sướng, nhưng nàng không muốn cho nhanh như vậy.

Bây giờ mọi chuyện phát triển vượt qua dự liệu, muốn đòi hỏi càng nhiều hơn, cho Tùy Khê Nhiều khoái cảm hơn nữa, Phó Trì Nghiên buông bỏ ý định trong lòng mình, nàng hôn viên ngọc nhỏ nhạy cảm kia, quả nhiên nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp của Tùy Khê. Đôi môi đỏ mọng của người đàn bà hé mở, bật ra tên mình, lại một lần nữa muốn nàng chậm chút, Phó Trì Nghiên không muốn nên cứ đi ngược lại, Tùy Khê dưới tình huống bất ngờ này bị đưa lên đỉnh.

"A ư...." Tùy Khê hừ một tiếng, cơ thể không còn sức lực bị Phó Trì Nghiên ôm vào lòng. Dư âm sau khi lên đỉnh của cô sẽ kéo dài rất lâu, đây cũng là điều Phó Trì Nghiên mới phát hiện. Nàng không buông người ra, ngược lại còn để cho Tùy Khê ngồi trên đùi của mình, ngón tay chôn sâu trong thân thể Tùy Khê từ dưới lên. Nàng cảm thụ sự co rút trong cơ thể cô, cảm thụ sự căng thẳng và sung sướng của cô, trong đó co rút kịch liệt, lại vì sự chôn sâu của nàng mà kẹp chặt ngón tay nàng lại.

Phó Trì Nghiên có chút khó nín nhịn cà ngực mình lên lưng Tùy Khê một cái, nàng chèn cô, ôm lấy cô, hai người thân mật không khoảng cách.

"Lần này chị đi vào rất sâu." Cuối cùng cũng vượt qua thời điểm khoái cảm mãnh liệt nhất, Tùy Khê tựa đầu vào bả vai của Phó Trì Nghiên, nhẹ giọng nói. Tư thế ngồi dựng đứng khiến ngón tay Phó Trì Nghiên đâm vào chỗ sâu, loại cảm giác này cũng không đáng ghét. Ngược lại, Tùy Khê yêu cảm giác đến cuối cùng bị xuyên qua như vậy đến chết đi sống lại.

"Đúng vậy, vì tôi cảm thấy em sẽ thích."

"Em thích, nhưng mà..."

Tùy Khê nói đến nửa chừng bỗng nhiên đứng dậy, cô xoay người, ngồi trên đùi Phó Trì Nghiên, mặt đối mặt, lại cầm tay đối phương đặt dưới người, rồi chậm rãi ngồi xuống. Ngón tay nàng bị đường lót gạch ấm áp nuốt vào, trên mặt Phó Trì Nghiên toát ra vẻ hưng phấn, nàng nhướn mày nhìn Tùy Khê, phát hiện cô gái đã từng bước lột xác thành đàn bà cũng chỉ nghiêng đầu không hề nhìn nàng, nhưng lời nói ra miệng lại làm người vô cùng rúng động.

"Em muốn vừa nhìn mặt chị vừa lên đỉnh, có thể không?"