Quái Vật Chiếm Hữu

Chương 34: Ra ngoài (2)




Hai người đi đến đâu thì người dân thị trấn lại bàn tán đến đó, họ nhìn hai người bằng một con mắt đầy phán xét.

Mặc dù Rin là lãnh chúa vùng đất này nhưng người dân lại không hề hay biết đến hắn, vì từ khi xây dựng vùng đất này xong thì Rin không hề xuất hiện trước công chúng.

Bỗng dưng, hắn đưa tay ôm lấy eo cô, rồi bàn tay to lớn ấy đi đến bờ m.ông căng tròn của Via.

"Ưm... Rin... mọi người...đang để ý đến chúng ta..." cô cố gắng thoát khỏi bàn tay to lớn ấy nhưng làm vậy hắn lại càng siết chặt bờ mông cô hơn.

Mặt Via đã đỏ bừng lên, cô không thể tin được gương mặt không có chút cảm xúc ấy không hề để ý những người xung quanh.

Bỗng hắn nhìn chằm vào ánh mắt khó xử ấy lúc sau tay hắn liền bỏ ra và chỉnh trang lại trang phục.

"Đến nơi rồi" hai người dừng lại tại một cửa hàng quần áo lớn trong thị trấn.

Via thực sự không muốn tới đây vì may một bộ váy rất tốn kém.

"Thưa ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài không?"

"Ta sẽ đợi ở đây, nàng chọn đi"

Nói rồi người bán hàng dẫn cô vào phòng đo đồ. Rin ngồi xuống, ánh mắt vẫn hướng về cô.

"Thưa cô, cô muốn chọn kiểu nào ạ? Từ những tấm lụa độc đáo phương Đông đến những sợi dây buộc nhiều lớp, ngay cả những loại vải được nhuộm bằng kỹ thuật mới nhất”

"Dạ...cô cứ lấy cho tôi loại đơn giản nhất" Via ngại ngùng trước ánh mắt khó hiểu của người bán hàng. Nhưng cô ta vẫn đành phải đồng ý mà cẩn thận đo cho cô...

\=\=\=

Via bước ra ngoài với tâm trạng mệt mỏi đột nhiên cô hướng mắt lên, thấy được hình ảnh khó tin hiện ra trước mắt, tim cô dường như ngừng đập trước cảnh tượng ấy.

Hai người phụ nữ với trang phục 'sặc sỡ' đang đứng gần Rin và dùng giọng nói tán tỉnh hắn. Trong khi đó, hắn với gương mặt cực kỳ khó chịu và không hề để ý đến họ. Rin ngồi khoanh tay và nhắm mắt lại để tránh những câu hỏi của những người phụ nữ đó.

Via cố gắng đi tới chen vào giữa Rin và hai người phụ nữ ấy.

"Hai cô làm gì vậy?"

"Cô là ai?"

"Tôi là..." mặt Via đỏ bừng, cô trở lên bối rối vì câu hỏi của hai người họ. Bỗng Rin đứng dậy đi về phía Via, nắm lấy tay cô.

"Chúng tôi là vợ chồng" Via khó tin, cô quay sang nhìn chằm chằm vào ánh mắt vô cảm của hắn.

"Ồ, anh đẹp trai thật đấy. Cô có thể cho tôi mượn anh ấy một lúc không?" hai người đó cười toe toét, không hề có chút sợ hãi nào dường như họ đã uống rất nhiều rượu.

Via không thể tin được họ lại có thể trơ trẽn đến như vậy.

"Kh...Không được" Via cố trừng mắt nhìn họ nhưng họ không biết điều mà cố gắng cười lớn hơn.

Rin như một tảng đá, hắn lấy tay che đi gương mặt đỏ bừng của bản thân.

"V...ợ...Cô ấy nói không được rồi mà" anh lẩm bẩm quay đi chỗ khác, cố gắng tránh ánh mắt của Via. Hắn gặp khó khăn khi cố tìm điều gì khác để nói."Đi thôi"

Rin không quan tâm ánh mắt của bất kỳ ai, hắn vội vàng kéo cô đi ra khỏi cửa hàng.

Vẻ mặt anh có vẻ nửa ngượng ngùng, nửa vui mừng. Cô nhướn mày, quan sát khuôn mặt hắn. Khi thấy khóe miệng của Rin nhếch lên, cô tức giận thoát khỏi tay hắn.

Không cho cô thoát hắn liền ôm eo cô và nhìn xung quanh, như thể cố gắng tìm một nơi kín đáo.

"Một chút thôi" hắn kéo cô ra một chỗ và hôn cô một cách thô bạo, như thể hắn không thể kìm lại được nữa. Hơi thở nóng bỏng lướt qua môi Via khi hắn đưa lưỡi vào trong...