Tại cung điện Wedom,
Rin đang sải bước trên hành lang của cung điện rộng lớn, hai bên là hàng lính đang đứng một cách nghiêm trang.
Cậu cúi hành lễ trước nhà vua. Ông ta là Rabort vua của một đất nước, tuy đã lớn tuổi nhưng ông vẫn chưa thể nào mà chọn ra người thay thế ngai vàng.
Ông ta tuy ngoài mặt cười vui vẻ với Rin nhưng bên trong ông ta lại cảm thấy rất khó chịu về anh.
"Được rồi! Đứng lên đi! Thì ra cậu là người lập được công lớn. Như đã hứa ta có thể ban cho ngươi bất cứ điều gì mà cậu muốn" ông ta bắt đầu nheo mắt lại, nói như vậy nhưng thật ra bản thân ông ta rất sợ Rin sẽ đưa ra điều kiện quá cao.
Rin cười nhạt trước mặt ông ta, hiện giờ anh còn có thể tự tin rằng sẽ thay thế ông ta ngồi trên ngai vàng...
"Tôi muốn vùng đất ở phía Bắc"
Nghe vậy ông ta tức đến nỗi tay nắm chặt vào ghế, mặt mũi đỏ bừng. Ông ta chưa gặp ai hống hách như cậu. Nhưng dù sao là một nhà vua ông ta hứa không thể rút lại lời nói, đồng thời ông ta cũng nghĩ mảnh đất phía Bắc chỉ là mảnh đất hoang sơ không có ảnh hưởng gì đến ông ta.
"Được thôi. Nhưng cậu vẫn phải đóng thuế cho ta"
"Tôi từ chối" Rin không hề sợ hãi trước ông ta, cậu còn trừng mắt nhìn ông ta. Khiến ông ta phải nổi điên lên.
"Ta không ngờ lại có kẻ ngạo mạn như vậy"
Rin cười lên nhạt: "Nếu không có tôi chắc ông cũng không còn ngồi được ở đây đâu"
Mặt mũi ông ta giận dữ đến nỗi không thể thở bình thường được. Rin cảm thấy thích thú trước biểu cảm của ông ta.
"Được thôi!"
Rin không thể ngờ bản thân chỉ là tên nô lệ mà có thể thuyết phục được cả nhà vua. Và đặc biệt anh chỉ quan tâm hiện giờ anh chính là lãnh chúa của vùng đất phía Bắc.
\=\=\=\=\=\=
Tại gia tộc Abert,
"Ngài nghe gì chưa? Tên nô lệ đó...đã thắng trận và trở thành lãnh chúa của một vùng đó" bà cố gắng hét lớn, với một vẻ mặt ghen tị.
"Bà im đi" Draot cắn răng bất lực trước câu nói ấy.
"Thưa ngài Draot, tên đó... đã đến đây"
Nghe xong ông ta như vớ được vàng bật dậy khỏi ghế chạy ra ngoài tiếp đón Rin.
"Ồ con trai của ta Artiers, ta không ngờ con có thể trở về..."
"Vậy là ông đang mong tôi chết ở đó sao?" anh trở nên lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt ông ta.
"À...không. Dù sao cũng nhờ có ta mà con có thể như ngày hôm nay. Ta rất..."
Ông ta chưa kịp nói thì Rin đã kêu người đến phá và đốt nơi này.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" ông ta hoảng hốt cùng với bà vợ chạy ra khóc lóc van xin thảm thiết.
"Artiers... Ta là người nuôi cậu lớn, giúp cậu thoát khỏi..."
"Sao? Ông nuôi tôi bằng cách nào? Đánh đập tôi, chửi rủa tôi, hay để tôi nhịn đói? Nói đi?" Hiện giờ Rin không còn có thể bình tĩnh được như trước kia. Anh cắn răng để giữ lại tỉnh táo cho bản thân mình.
"Xin cậu đấy" ông ta và bà vợ liền quỳ xuống trước mặt Rin.
"Ha... Ông biết không? Tôi đã giết ch.ết mẹ ruột của tôi. Tôi tha cho ông đã là tốt lắm rồi đó"
"Tôi van xin cậu, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu hết"
"Giấy bán thân của tôi đâu?"
Nghe xong ông ta hoảng loạn đứng dậy chạy thẳng vào phòng làm việc.
Ông ta hoảng sợ đưa nó cho anh, Rin không ngần ngại mà xé rách thành nhiều mảnh.
Sau đó anh quay đi, ông ta nghĩ sẽ được thoát khỏi anh nhưng quay lại thì thấy căn biệt thự đã bị lửa thiêu đốt.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Mùa đông khác nghiệt nhất của phía Bắc đã đến nhưng Rin vẫn kiên trì xây dựng nơi này từ một nơi hoang vu thành một nơi sầm uất nhất. Anh đã miệt mài chăm chỉ trong vòng những năm qua.
Mọi người dần đến đây sinh sống và buôn bán. Anh không chỉ cải thiện đời sống của họ mà còn bảo hộ những cư dân ở đây. Vì thế bọn họ luôn tôn sùng anh. Nhưng bọn họ không thể nào biết được từ một tên nô lệ nay đã trở thành lãnh chúa nơi này.
Rin đã xây mộ cho Manld và Jastx , tuy họ chỉ quen nhau có vài ngày nhưng đối với anh họ chính là người bạn đầu tiên của anh. Mỗi khi cảm thấy cô đơn là anh thường tới thăm họ.
_____
Bây giờ Rin mới có thể cảm thấy được bản thân đã bị dính lời nguyền. Cậu không hề bị già đi dù đã rất nhiều năm trôi qua. Đặc biệt cậu đã trở nên như một tên quái vật, đôi khi cậu không thể nào mà kìm chế được cảm xúc của bản thân, cậu đã đuổi và giết chết rất nhiều người làm. Đặc biệt, cậu phải cố gắng vượt qua những chu kỳ động dục như một tên quái vật.
Đó là lí do Rin quyết định sống tách biệt ở sâu trong rừng.