Quái Vật Chiếm Hữu

Chương 26: Quá khứ của Artiers (7)




Rin mở mắt trước nỗi đau đớn khôn nguôi, anh không biết chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian dài. Anh có gắng thở một cách thô bạo như kiểu anh đã quên mất cách thở.

Bỗng nhiên anh cảm nhận được một nguồn năng lượng khiến cơn đau giảm đi. Anh nhìn sang thì thấy một người với một nguồn ánh sáng kì lạ truyền vào cơ thể anh.

"Tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng mà vết thương của cậu không thể khỏi ngay được đâu. Tôi chưa điều trị cho ai mà khủng khiếp như vậy đâu"

Rin cảm thấy rất bất ngờ về những phần xương trên bả vai như bị nát của mình nay lại trở nên lành lại. Đột nhiên cơn đau lại hiện lên, nó đau đến nỗi cậu đã phải cắn chặt lưỡi mình lại khiến máu chảy ra.

"Không được! Dừng lại đi! Tôi sẽ giúp cậu... đầu tiên...cậu phải nghĩ về điều hạnh phúc nhất cậu từng gặp"

Rin cảm thấy nực cười vì trong quá khứ không có điều gì làm cậu hạnh phúc. Bị bỏ đói, bị người mẹ của mình bán đi, bị đánh đập hay bị sỉ nhục điều gì mà cậu chưa từng trải qua...

Rin trở nên đau khổ, trong đầu không thể nghĩ ra điều gì làm anh hạnh phúc, đột nhiên cô gái ấy xuất hiện trong đầu anh...

Bỗng một không gian khác bao chùm lấy cậu. Lại là cảnh tượng ấy, cô gái với mái tóc bạch kim vẫn đang ngồi đó với trạng thái cô đơn rất giống anh... Cô như một hơi ấm xoa dịu cậu ngay lúc này. Rin có cảm giác như đang ở trên thiên đường, anh đứng đó như thể đứng được mãi mãi. Rin bắt đầu rơi vào cơn mê mà quên đi hết nỗi đau của bản thân đang gặp phải.

\=\=\=\=\=

Rin cố gắng mở to đôi mắt của mình ra, từ từ anh mới có thể có lại nhận thức. Anh di chuyển tay chân như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, anh cố gắng tìm kiếm những vết thương nhưng nó đã biến mất cách thần kỳ. Rin quay đầu nhìn kĩ người đã giúp anh.

"Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì với cơ thể ta?"

"Tôi là Simth, pháp sư duy nhất của vương quốc này" cậu ta nở ra một nụ cười thân thiện khiến anh Rin phải nghi ngờ cậu ta.

"Vì sao lại giúp ta?"

"Không vì điều gì cả"

Rin cảm thấy nực cười vì đối với anh không ai cho không ai điều gì cả.

"Ngươi muốn lợi dụng ta điều gì sao?"

Simth bắt đầu cười một cách điên cuồng:

"Đúng! Tôi muốn cậu làm vật thí nghiệm cho tôi"

Lông mày Rin dần nhăn lại, không phải anh sợ cậu ta mà anh cảm nhận được trong ánh mắt của Simth thật sự nguy hiểm so với vẻ bề ngoài.

"Ha... Như cậu biết đó, tôi chỉ có thể sử dụng một số phép thuật trị liệu cùng với một số phép thuật khác nhưng không hề có khả năng chiến đấu. Do tôi đã thấy được cậu thực sự như một con thú trên chiến trường nên...tôi đã chọn cậu làm vật thí nghiệm"

Rin vốn không quan tâm những việc Simth nói. Bỗng Rin không thấy bộ độ của mình, anh hoảng sợ liền đứng dậy.

"Bộ đồ của tôi đâu!!!"

"Sao?" vẻ mặt của cậu ta trở nên hoang mang và khó hiểu trước Rin.

Bỗng Rin tiến tới nắm lấy cổ áo của Simth và hét vào mặt cậu ta:

"M.ẹ kiếp! Nó đang ở đâu!!!"

Do thân hình to lớn của Rin cùng với biểu hiện đáng sợ khiến Simth bắt đầu sợ hãi.

"Để tôi tìm giúp cậu"

Rin không thể hiểu vì sao anh dần trở nên mất kiểm soát như vậy. Có thể là do phải chịu đựng việc Jastx hi sinh vì anh...

Simth bước vào và đưa cho cậu chiếc áo. Nó thật sự rất kinh khủng, máu của Rin cùng với nước mưa dính vào khiến nó dần biến thành màu đỏ sẫm.

Rin cố gắng lục lọi trong túi, anh rút ra một chiếc vòng làm từ hoa cỏ dại đã bị khô héo chỉ còn những cành cỏ méo mó. Rin bắt đầu trở nên bình tĩnh, anh nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng và cúi xuống mỉm cười...

"Cậu muốn gặp cô ấy không?"

Rin nhanh chóng ngẩng lên rồi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, anh thử hỏi liệu cậu ta có thể đọc được suy nghĩ của anh.

"Ngươi biết cô ấy?"

"Biết chứ! Nhưng cậu phải làm thí nghiệm cho tôi"

Rin không nói câu nào chỉ nhìn cậu ta với ánh mắt nghi ngờ.

"Thôi được rồi. Cậu không muốn cũng được thôi"

"Tôi muốn!" Rin trả lời cậu ta một cách dứt khoát khiến Simth chưa kịp phản ứng.

"Tốt! Nếu thành công cậu sẽ trở nên mạnh hơn và có khả năng bất tử"

"Bất tử?"

"Đúng! Nhưng rủi ro thất bại rất cao. Nếu thất bại cậu sẽ phải trả bằng mạng sống của mình..."

Rin trừng mắt lạnh lùng nhìn cậu ta.

"Lảm nhảm đủ rồi thì làm đi".

Simth thở dài bất lực nhìn Rin, vì cậu chưa kịp nói xong. Cậu nhẹ nhàng lấy ra một mũi tiêm, rồi tiêm trực tiếp vào cánh tay của Rin.

Rin cảm nhận được nó đang được truyền vào cơ thể anh, bỗng tim anh đập một cách liên hoàn. Rin bắt đầu lấy tay cào xuống đất khi xương và thịt của anh muốn tan ra. Cơn đau đó như một lưỡi dao cứa vào tim gan anh. Chưa bao giờ anh có thể chịu đựng được sự khủng khiếp này. Một lúc sau, Rin trở nên bất động dưới sàn.

"Thất bại sao" cậu ta nhìn Rin với vẻ mặt tiếc nuối. Cậu ta nghĩ anh đã chết định ném xác anh đi.

Bỗng nhiên ngón tay anh bắt đầu cử động. Một lúc sau Rin ngồi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra. Simth không biết liệu có thành công như mong đợi không. Cậu trở nên bất ngờ nhìn chằm chằm vào Rin.

"Cậu ..không sao chứ!"

Rin lạnh lùng đưa mắt nhìn cậu ta.

"Sao?"

"Cậu... có bị thương ở đâu không? Hay là... đau chỗ nào. Cậu có cảm nhận được gì trong người cậu không...."

Lông mày Rin nhíu lại: "M.ẹ kiếp! Cậu lảm nhảm đủ chưa?"

Simth bắt đầu trở nên sợ hãi, cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Rin. Nhưng cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói câu gì.

"Này! Tôi sẽ được gặp cô ấy chứ?"

"À...có thể. Cậu...có thể điều khiển...phép thuật không?"

Rin cảm thấy cậu ta thật nực cười.

"Đùa tôi sao?"

"Tôi thực sự nghiêm túc. Cậu thử đi!"

Rin nhăn mặt lại và định ra khỏi đây. Vừa định bước chân thì Simth cản anh lại, cậu ta hỏi rất nhiều khiến Rin cảm thấy khó chịu.

Bỗng cổ Simth như ai bóp chặt làm cậu ta không thể nào thở nổi.

"Cậ...u..thả..."

Rin bắt đầu hoang mang, cậu tiến lại gần thì cổ của Simth mới có thể nới lỏng ra.

Simth cố gắng hít thở một cách mạnh mẽ, nhưng cậu ta vẫn cố gắng nói với Rin:

"Như tôi mong đợi, nó có thể giúp cậu giết bất kì ai.... Nhưng cậu sẽ phải dính một lời nguyền"

"Lời nguyền gì chứ?" Rin không tin lời Simth nói vì bản thân cậu không có bất kỳ điều gì khác thường.