Quái Vật C

Chương 18: Liên quan đến quái vật 2




Editor: Cam Đường

Sau khi biết được suy nghĩ của C, Mộc Miên kiên quyết không đồng ý, nếu kẻ sát nhân của vụ án giết người hàng loạt ở thành phố nào đó thực sự là một “con quái vật”, làm sao anh có thể xác định được liệu con quái vật đó có tấn công đồng loại hay không?  Làm thế nào có thể xác định được thực lực của đối phương?

Không phải cô có thành kiến với “con quái vật” đó, xét theo những chuyện đã xảy ra từ trước đến nay, nó thuộc loại chủ động tấn công và có mục tiêu rõ ràng, hoàn toàn khác với C lúc đầu còn ngây ngốc ngơ ngác, người cũng có người tốt kẻ xấu, huống chi quái vật còn mang bản chất của động vật chứ?

Cách làm này quả thật quá nguy hiểm, huống hồ “con quái vật” kia từ đâu tới, liệu anh ta có còn được tìm thấy bởi các nhà nghiên cứu trước đây hay không, một khi tung tích trong quá khứ của C được tiết lộ, kết quả thực sự không thể tưởng tượng được.

Cho dù thế nào, Mộc Miên cũng không dám tưởng tượng, nếu mất đi anh cô còn có thể sống nổi không.

Loài bò sát đuôi dài nào đó hiểu được đạo lý này, nhưng khát vọng trong lòng muốn tìm kiếm đồng loại và khẳng định chính mình không phải là “quái vật” duy nhất không được công nhận trên thế giới này, C vẫn cố chấp kiên định ý tưởng muốn đi.

Đây là cuộc cãi vã đầu tiên của bọn họ từ trước đến nay.

Mộc Miên giận dỗi, không nói một lời với tên cứng đầu đó.

C nằm trên giường ủ rũ cả ngày, không chịu ăn cơm.

Cứ như vậy qua vài ngày, người phụ nữ lo lắng cho thân thể của đứa nhỏ đành phải chịu thua, cô thở dài một hơi ngồi ở bên giường, mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ, lo lắng hồi lâu mới nói: “Muốn đi thì đi, nhưng chúng ta sẽ đi cùng nhau, chỉ cần xác nhận sự tồn tại của nó, sau đó lập tức trở về.” Đây là sự khoan dung lớn nhất của cô.

Cái đuôi xanh sẫm phía sau không đợi cô hạ giọng liền rối rít vẫy lên, sau đó giọng nói vui vẻ lấy lòng của C vang lên.

“Mộc Miên thật tốt, thích em nhất.”

Giống như một đứa trẻ xỏ lá khi không mua được món đồ chơi yêu thích.

……

Thành phố liên tiếp xảy ra những vụ giết người cách dãy núi Hưng An không xa lắm. Bọn họ liền giao nhiệm vụ tuần tra ngọn núi cho Đại Hưng An Lĩnh, nó vỗ ngực đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, rồi vội vã đến đó.

Để tìm kiếm dấu vết để lại, Mộc Miên đã tìm đến một khách sạn nhỏ rất khuất gần hiện trường vụ án thứ hai để thuận tiện cho bọn họ làm việc.

Thừa dịp nửa đêm, thời điểm bốn bề vắng lặng, bọn họ nhanh chóng tìm ra con hẻm nhỏ bí mật tối và khuất, nghe nói cái người chết kia đã kéo một cô gái vừa đi học về chuẩn bị cưỡng bức, và kết quả chết ngay tại đây.

Hiện trường đã được xử lý rất sạch sẽ, rốt cuộc đã qua hơn một tuần, ngay cả rác trong thùng rác cũng không biết đã thay bao nhiêu lần, sau khi Mộc Miên tìm kiếm vài vòng, căn bản không phát hiện ra manh mối có lợi nào cả.

Cô quay đầu nhìn C, bộ dạng dường như cũng không thu hoạch được gì, không khỏi lắc đầu, nhỏ giọng nói:  “Nơi này không có manh mối gì cả, trừ phi lại xảy ra một vụ án mạng khác, nếu nhanh chóng đến đó, nói không chừng chúng ta sẽ tìm được thứ gì đó.. “

“Không.” Đôi đồng tử thẳng đứng sắc nét của C phản chiếu ánh sáng xanh lục trong đêm tối, mũi anh giật giật, như thể anh vừa ngửi thấy mùi gì đó.

“Anh ngửi thấy mùi của nó, mặc dù rất nhạt.”

Người đàn ông khẳng định nói, chất pheromone đó mạnh mẽ đập thẳng vào mặt ngay khi anh vừa bước vào con hẻm, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.

*Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài.  

Mộc Miên ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, lúc đầu còn tưởng sẽ không có manh mối gì, nhưng hiện tại xem ra cô đã đánh giá thấp anh, dù sao anh cũng là vật thí nghiệm sinh hóa được đào tạo tỉ mỉ sau vô số lần thất bại, nói không có chút năng lực thật đúng là không thể nào.

“Cho nên nói…Thật sự là quái vật…Đúng không?”

Trải qua một khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng, có lẽ trong lòng cô đã có câu trả lời nhưng trong lòng vẫn còn một tia hy vọng.

“Ừm.”

Câu trả lời không chút do dự của C đã đập tan ảo tưởng của cô, gần như ngay lập tức, cô liền điều chỉnh trở lại, thương lượng hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao? Có manh mối nào khác không?”

“Không còn nữa.” Người đàn ông lắc đầu, cuộn đuôi ôm cô vào lòng, bước nhanh ra khỏi ngõ, chỉ để lại một câu.

“Chỉ cần lại xuất hiện làm tổn thương nhân loại, nhất định sẽ để lại mùi, đến lúc đó sẽ dễ dàng tìm được.”

Chỉ là sự chờ đợi này đã trôi qua bốn năm ngày. Trong khoảng thời gian này tình hình vẫn gió yên biển lặng và không có gì xảy ra, nhưng theo khoảng thời gian giữa hai vụ án, lẽ ra nạn nhân thứ ba sẽ sớm xuất hiện, nhưng bọn họ không thể chờ lâu như vậy, cứ cách tháng sẽ có người chuyên biệt gửi đồ cho bọn họ. Nếu bị phát hiện rời khỏi vị trí công tác mà không xin phép và báo cho Cục Lâm nghiệp, chỉ sợ sẽ bị đuổi việc hay gì đó, tóm lại không phải chuyện gì tốt.

Mộc Miên lo lắng, C tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rất sốt ruột, không có cách gì khác bọn họ chỉ có thể xem tivi mỗi ngày để đảm bảo nhận được thông tin sớm nhất có thể, dù gì thì vụ án này hiện đã gây chấn động cả nước, tất cả đều rất khẩn trương, phóng viên, cảnh sát đều đang túc trực để tìm ra sự thật.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, người phụ nữ vội vàng trả lời, biết được là người giao hàng, cô chào hỏi một tiếng rồi vội vàng xuống lầu lấy đồ.

Anh trai mặc áo vàng nhìn thấy người phụ nữ một mình ở trong khách sạn bỏ bé rách nát này vào buổi tối, lại nhớ tới tin tức vừa nghe được, liền có lòng tốt nhắc nhở: “Em gái, vừa rồi tôi nghe nói trên đường Hoàng Hà lại xảy ra chuyện gì đó, cô ở đây một mình sẽ không an toàn, tôi giao xong đơn này cũng sẽ trở về.”

“Chuyện gì?”

Trong lòng Mộc Miên cả kinh, nghĩ muốn giữ chặt anh ta để hỏi rõ hơn nhưng anh ta không muốn nói thêm, sau khi giao hàng liền leo lên xe điện đi mất, nghĩ đến những gì anh ta vừa nói, cô lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, liền lên lầu nói với C.

Con đường Hoàng Hà đó.

Nhiều khả năng là hiện trường của vụ án thứ ba.