Editor: Cam Đường
Mộc Miên chưa bao giờ cảm thấy, rằng trên thế giới này C là sinh vật duy nhất được tạo ra bởi sự kết hợp giữa gen động vật và gen người, chắc chắn phải có những “quái vật” tương tự như anh tồn tại, chẳng qua là không bị phát hiện mà thôi.
Ngay cả khi bọn họ đã ẩn cư sâu trong núi rừng, cô vẫn luôn lo lắng về việc liệu họ có bị các nhà nghiên cứu khoa học tìm thấy đem về nghiên cứu hay không.
Cô cũng muốn hỏi anh chàng này, nhưng lại luôn ngập ngừng và không thể nói rõ, dù sao thì có lẽ ngoài anh ra thì những đối tượng thí nghiệm khác cũng đã chết.
Theo thời gian, vấn đề này cũng đã bị lãng quên, cho đến ngày hôm nay, cô vô tình nhìn thấy một tin tức rất phổ biến trên mạng gần đây.
“Một băng cướp ở ngoại ô thành phố đã bị tấn công bởi những sinh vật lạ khi chúng gây án vào khoảng 3 giờ sáng. Cảnh sát xác nhận rằng bảy người đã chết.”
Bởi vì thời điểm tử vong lúc 3 giờ sáng, cho nên ngày hôm sau được một nhân viên vệ sinh phát hiện, không ít người đi đường xung quanh cũng nhìn thấy hiện trường vụ án, vì vậy một số lượng lớn các bức ảnh có độ nét cao của thi thể tại hiện trường vụ án đầu tiên đã được phát tán trên Internet, để không gây hoang mang cho quần chúng, cảnh sát đã nhanh chóng cấm những bức ảnh như vậy, nhưng trong thời đại Internet phát triển như hiện nay, nhất định không thể che đậy sạch sẽ.
Không biết tại sao, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tin tức này, Mộc Miên cảm thấy rất quen thuộc, giống như trường hợp trước kia của chính cô vậy.
Cô thoáng suy nghĩ, rồi nhìn tới những bức ảnh về thi thể tại hiện trường, ngay khi đập vào mắt cô là cảnh tượng tứ chi máu me bay tứ tung, trong lòng cả kinh, cô đột ngột ngồi dậy.
Không phải bị những bức ảnh này dọa sợ, nhưng miệng vết thương và vết xước trên xác chết cực kỳ giống với những vết xước trên cơ thể của tên biến thái hồi đó.
“C! Anh mau qua đây!”
C đang rửa bát thì nghe thấy tiếng kêu lo lắng của người phụ nữ, tưởng có chuyện gì xảy ra nên vội đặt bát xuống, chạy đến, nhìn thấy người phụ nữ hoàn hảo không bị thương gì, vạn phần nghi hoặc lắc lắc cái đuôi.
“Anh nhanh đến xem!” Người phụ nữ nhanh chóng kéo anh ngồi xuống, chỉ vào bức ảnh đáng sợ trên màn hình điện thoại: “Anh nhìn vết thương trên người những người này! Có giống như trước đây…”
Vẻ mặt của C dần trở nên nghiêm túc theo những bức ảnh trượt trên màn hình, giống như xuất hiện một chuyện gì đó rất khó giải quyết.
Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi trả lời, nhưng lại là một đáp án phủ định.
“Không, vết thương này khác với vết móng vuốt của anh.”
Vừa nghe thấy không giống nhau, Mộc Miên vui mừng khôn xiết, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe được lời người đàn ông bổ sung, trái tim lại như treo trên thân kiếm.
“Những người này bị chết ngạt do bị cắn vào động mạch chủ dưới cổ họng, các vết móng vuốt trên cơ thể rất giống với động vật họ mèo.”
“Không thể nào …” Cô không thể tin lẩm bẩm nói, nhưng sau đó nghĩ ra điều gì đó: “Cũng có thể là một con hổ hay gì đó?”
C mím môi, không khẳng định cũng không phủ nhận.
“Cũng có thể.” Anh nói
Bởi vì tin tức khó giải thích nhưng lại làm cho người ta hoang mang này, Mộc Miên trằn trọc cả đêm, hết lần này tới lần khác nằm mơ thấy C bị người lạ bắt đi, lại thường mơ thấy có một con quái vật khủng khiếp đang đuổi theo cô, liên tiếp vài ngày, tinh thần phờ phạc đi rất nhiều.
Kết quả là, một vài ngày sau, một tin tức tương tự khác có tiêu đề bùng nổ trên nhiều trang web khác nhau.
“Một người đàn ông trong thành phố bị tấn công bởi một sinh vật lạ khi đang định cưỡng hiếp một cô gái.”
Lần này, cảnh sát nhanh chóng khống chế hiện trường nên trên mạng cũng không có hình ảnh hiện trường, tuy nhiên những vụ án mạng liên tiếp xảy ra dường như đều có mục tiêu rõ ràng, chúng đều là những tên tội phạm lưu manh, giống như đang làm việc nghĩa, lại càng giống như đang săn lùng cặn bã của xã hội này.
Càng kỳ quái hơn là có người lật lại vụ án một tên biến thái giết người từ mấy năm trước, cảnh sát phán đoán hắn bị chó hoang tấn công, thoạt nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng khi liên hệ với hai vụ án này lại với nhau thì mọi chuyện liền trở nên khó phân biệt.
Nhưng một số người cho rằng điều đó không quan trọng, vì cả thành phố và thời điểm đều không phù hợp, khoảng thời gian giữa hai trường hợp này chỉ cách nhau vài ngày, nhưng chuyện đó đã xảy ra 4 năm trước.
Mộc Miên đau đầu xem tin tức trên mạng, trong lòng nảy ra một ý tưởng nào đó, lúc trước cô còn nghĩ rằng may mắn đó là một con hổ hay gì đó, nhưng một con hổ sẽ không xuất hiện trong thành phố thường xuyên như vậy, mục tiêu săn lùng cặn bã lại càng không thể, hơn nữa, Đại Hưng An Lĩnh cũng chưa từng chủ động tấn công con người.
Phải làm sao đây, trong lòng cô càng ngày càng cảm thấy khó chịu, bất lực ôm con quái vật nào đó vẻ mặt cũng đang thâm trầm, cái đuôi bất an vẫy qua vẫy lại.
Lời nói của C có thể chắc chắn, chỗ ở trước kia quả thật chỉ có anh là con quái vật duy nhất còn sống, Z đã chết khi anh ta còn rất nhỏ.
Sau đó, những người mặc áo khoác trắng ngày càng ít lấy anh thử nghiệm, cũng không biết có phải liên quan đến cái chết của Z hay không. Theo thứ tự đặt tên của họ, Z phải là con quái vật cuối cùng mà bọn họ nghiên cứu ở đó. Phải chăng vì chìm vào giấc ngủ sâu ngày càng lâu nên bọn họ nghĩ rằng cuối cùng C cũng không thể thoát khỏi số phận chết chóc nên đã bỏ rơi anh trên biển.
Nghĩ thế này thì mọi chuyện càng rắc rối hơn, chẳng lẽ đám áo khoác trắng kia lại nghiên cứu ra hàng mới, một con quái vật mang gen mới, liệu có liên quan đến vụ án gần đây ở thành phố nào đó không?
C thực sự rất muốn tới nhìn một cái, rất muốn xác nhận xem có ai đó giống như anh không.
Giống như anh, là đồng loại.