Quá Yêu - Lê Tư

Chương 8: Ghé thăm




Hạng mục nhà máy điện bảo vệ môi trường đang hừng hực khí thế thi công. Lâm Tây Canh đích thân phụ trách. Hơn nữa, anh cũng là tổng chỉ huy dự án này, nên ngoài thời gian cho công việc ở công ty hầu như lúc nào anh cũng ở công trường, kể cả ngày nghỉ.

Nửa tháng nay Ngô Nhân Kì chưa được gặp anh, kể cả điện thoại cũng không thèm liên lạc. Mỗi lần cô chủ động gọi điện cho anh, nếu không tắt máy thì là bận họp, còn trực tiếp gọi điện đến văn phòng, đều là thư kí bắt máy, lần nào cũng không gặp được anh.

Đến khi không thể tiếp tục nhẫn nại được, Ngô Nhân Kì quyết định tự mình đến văn phòng anh. Mặc dù cha đã từng khuyên cô, khi đàn ông làm việc không nên quấy rầy, họ càng không thích phụ nữ tìm đến tận cơ quan, Lâm Tây Canh lại đích thực là một người như thế.

Không có thời gian chụp ảnh cưới, không có thời gian xem nhẫn cưới, lúc nào Lâm Tây Canh cũng chỉ có một câu: “Em chọn là được rồi.”

Ngô Nhân Kì thầm nghĩ, nhẫn cô có thể tự mua, đồ đạc cô có thể tự chọn, chuẩn bị đám cưới cô cũng có thể tự làm, nhưng chụp ảnh cưới thì không bao giờ có thể. Ảnh cưới sao có thể chỉ có mình cô dâu? Ngô Nhân Kì nghĩ đến đây cõi lòng chợt dâng lên một trận chua xót.

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Ngô Nhân Kì, vợ sắp cưới của Lâm Tây Canh. Đây là lần đầu tiên cô thấy cô ấy, quần áo hiệu Chanel mới nhất, tôn lên dáng người thon thả, đôi mắt to trong sáng, chỉ cần liếc nhìn một cái đã khiến tim đập thình thịch. Thật là một cô gái xinh đẹp, một tiểu thư lá ngọc cành vàng.

“Ngô tiểu thư, Lâm tổng đang họp, tạm thời không có ở văn phòng.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng dậy nói với Ngô Nhân Kì.

“Vậy khi nào họp xong? Tôi có việc tìm anh ấy.” Ngô Nhân Kì nhíu mày, lại họp, chẳng lẽ muốn cô vào tận phòng họp tìm anh sao?

“Tôi cũng không rõ. Không thì Ngô tiểu thư ở phòng nghỉ chờ một lát, tôi lấy mấy quyển tạp chỉ cho cô. Cũng có thể sắp xong rồi, được không?” Lưu Ỷ Nguyệt có phần đồng cảm với cô gái trước mặt. Cuối năm nay đã trở thành cô dâu, vậy mà lúc này lại ủ dột đứng trước cửa văn phòng chồng sắp cưới, vẻ mặt thật giống như sắp khóc thành tiếng.

“Được.” Ngô Nhân Kì đáp. Lưu Ỷ Nguyệt không biết an ủi cô thế nào, đành dẫn cô vào phòng nghỉ, đưa cho cô quyển tạp chí quý này, đoạn hỏi, “Cô từ từ xem. Muốn uống gì để tôi pha?”

“Hồng trà, cảm ơn.” Ngô Nhân Kì cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù thế nào, muốn nổi giận cũng không thể nổi giận trước mặt người lạ được. Đây là quy tắc ứng xử cơ bản nhất.

Lưu Ỷ Nguyệt lại một lần nữa bưng khay trà vào phòng nghỉ, vừa đặt chén trà xuống vừa nói, “Hồng trà, còn có bánh ngọt mới đưa tới. Cô nếm thử chút đi, Ngô tiểu thư.”

“Cám ơn.” Ngô Nhân Kì nhẹ nhàng nói. Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, “Không cần khách khí. Có việc gì gọi tôi, tôi ở bên ngoài.”

“Được, cô cứ làm việc đi, thư kí Lưu.” Ngô Nhân Kì cầm tạp chí lên định xem. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn cô, thấy sắc mặt cô cũng có vẻ bình tĩnh trở lại, không giống như vẻ mặt không biết làm sao vừa rồi. Cô chậm rãi đi ra, đóng cửa lại, ngồi vào bàn làm việc tiếp tục công việc của mình.

Vài lần Ngô Nhân Kì đi ra hỏi tin tức của Lâm Tây Canh, nhưng lần nào đáp án của Lưu Ỷ Nguyệt cũng luôn khiến cô thất vọng. Cô chán nản, cô mệt mỏi. Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì vậy giờ? Quay về ư? Không, đã đến tận đây không thể tay không đi về được. Tiếp tục chờ sao? Nhưng biết bao giờ Lâm Tây Canh mới họp xong.

Lưu Ỷ Nguyện thật không đành lòng nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia càng ngày càng lộ rõ vẻ ủy khuất, hai người họ là vợ chồng sắp cưới như vậy sao? Khó khăn lắm cũng không được gặp mặt, nói chuyện điện thoại cũng trở nên xa xỉ. Đã bao lần Lưu Ỷ Nguyệt nhận điện thoại của cô ấy, giọng nói rất êm tai, trong veo, dễ nghe, còn ân cần hỏi thăm cô, ngay cả khi nhận được tin tức không mong muốn, cũng không quên cảm ơn cô trước khi tắt máy.

Đang mải nghĩ, Lâm Tây Canh đã trở về, trong tay ôm một đống tư liệu. Đêm nay anh lại chuẩn bị tăng ca.

“Thư kí Lưu, nói nhà ăn chuẩn bị một phần ăn tối. Sáu giờ mang lên cho tôi.” Bước qua bàn làm việc của Lưu Ỷ Nguyệt, anh cũng bận không thèm ngẩng đầu lên.

“Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ gọi, hy vọng Lâm Tây Canh dừng chân lại, nhưng anh dường như không nghe thấy. Lưu Ỷ Nguyệt tiếp tục theo sau anh, “Lâm tổng, tối nay anh còn phải tăng ca sao?” Anh tăng ca bao nhiêu tối liền, Lưu Ỷ Nguyệt cũng không nhớ rõ.

“Có việc gì sao?” Lâm Tây Canh ngồi vào bàn, giương mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt.

“Lâm tổng, Ngô tiểu thư đã chờ anh rất lâu ở phòng nghỉ.” Lưu Ỷ Nguyệt nói. Lâm Tây Canh vừa nghe vậy liền chau mày, “Ở phòng nghỉ?” Anh hỏi, ngữ khí có phần than thở. Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu, đây là phản ứng gì chứ, biết vợ chưa cưới đang ở trong phòng nghỉ, còn không lập tức đứng dậy, lại nhíu mày. Xem ra, anh cũng không thích Ngô Nhân Kì đến đây.

“Đợi rất lâu rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt lặp lại.

“Cô không nói với cô ấy tôi bận họp, không có thời gian sao?” Lâm Tây Canh đặt tài liệu trong tay xuống, đôi mày nhíu chặt.

“Có nói.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

“Cô không nói với cô ấy, cô ấy không hẹn trước, không có ngày hẹn cụ thể. Làm một thư kí cô phải biết xử lý chứ!” Lâm Tây Canh giận tái mặt, quát lớn.

“Lâm tổng, đúng là Ngô tiểu thư không hẹn trước. Nhưng mà, Lâm tổng, dựa theo nguyên tắc của một thư kí, tôi không thể tùy tiện đuổi khách không hẹn trước đi được. Người tới đều là khách, tôi không thể khiến khách cảm thấy Lâm thị lạnh lùng. Cho nên tôi để Ngô tiểu thư đợi ở phòng nghỉ, hy vọng cô ấy thấy khó mà lui, nhưng cô ấy lại không hề có ý định trở về. Đối với một người khách một lòng một dạ đến tận cửa tìm anh, Lâm tổng, tôi nên đuổi đi sao?” Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, mạch lạc từng tiếng, hoàn toàn không siểm nịnh. Người đàn ông này thật lạnh lùng. Ai yêu anh đúng là đau khổ, nói chi tiểu thư Ngô Nhân Kì yểu điệu.

Lâm Tây Canh đan hai tay trên bàn, trừng mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt. Cô nói đúng, cô làm vậy cũng đúng.

Một lúc sau, Lâm Tây Canh nói, “Bởi vì cô ấy là vợ chưa cưới của tôi đúng không?”

Sóng mắt Lưu Ỷ Nguyệt khẽ lay động, chau mày nhìn Lâm Tây Canh, lắc đầu, “Không phải. Đối với tôi, cô ấy chính là một vị khách bình thường, giống như bất kì vị khách nào khác.”

“Vậy sao?” Lâm Tây Canh nghi ngờ. Nếu Ngô Nhân Kì không phải vợ chưa cưới của anh, cô còn có thể làm như vậy sao?

Thái độ khinh thường của Lâm Tây Canh khiến Lưu Ỷ Nguyệt thực khó chịu, “Đúng thế. Tôi làm đúng phận sự. Hơn nữa, Ngô tiểu thư cũng đã hẹn trước rất nhiều lần, chỉ có điều tôi chưa sắp xếp được thời gian. Hôm nay cô ấy đích thân tới đây, tôi không thể tiếp tục từ chối được. Việc này, Ngô tiểu thư có thể chứng minh.”

“Làm đúng phận sự? Được lắm, làm đúng phận sự.” Lâm Tây Canh nheo mắt, gật đầu.

“Anh Tây Canh.” Ngoài cửa truyền đến giọng dè dặt của Ngô Nhân Kì. Hai người đồng thời nhìn ra. Ngô Nhân Kì giống như vừa mới tỉnh ngủ, mợ mịt nhìn chồng chưa cưới trong phòng.

“Kì Kì, vào đi.” Lâm Tây Canh đành nói, đoạn nhìn đống tài liệu trên bàn, xem ra đêm nay chỉ có thể mang về nhà làm.

“Thư kí Lưu, cô có thể ra ngoài.” Anh lạnh lùng phân phó Lưu Ỷ Nguyệt.

Lưu Ỷ Nguyệt trái lại nhẹ nhàng thở ra, gật đầu với hai người, nói, “Lâm tổng, Ngô tiểu thư, tôi xin phép.”

Đi tới cửa, Ngô Nhân Kì đứng đó đột nhiên nhìn cô, “Cám ơn, Lưu tiểu thư, cám ơn.” Cô nhỏ giọng nói. Lưu Ỷ Nguyệt cười khích lệ cô, “Đừng khách khí.”

Ngô Nhân kì chờ nửa ngày trời, mơ màng nghe thấy giọng Lâm Tây Canh liền tỉnh dậy. Cô đứng lên khỏi sô pha, dụi dụi mắt, không biết chính mình ngủ từ lúc nào.

Cô đi đến cửa văn phòng Lâm Tây Canh, nghe thấy anh đang nổi giận với thư kí Lưu. Anh tức với cô, lại trút giận lên một người vô tội. Cô không thể để thư kí Lưu tốt bụng chịu đựng thay mình được, thế nên cô đẩy cửa ra nói chuyện.

Lâm Tây Canh đứng dậy đi đến bên Ngô Nhân Kì, “Đến đây, ngồi đi.” Anh kéo Ngô Nhân Kì ngồi lên sô pha. “Khát không? Em uống gì?” Anh hỏi.

Ngô Nhân Kì lắc đầu, “Em không khát. Ban nãy thư kí Lưu pha hồng trà cho em rồi.” Cô chậm rãi nhìn Lâm Tây Canh, ánh mắt tràn ngập ai oán.

“Thực xin lỗi. Anh phải họp, rất nhiều việc.” Lâm Tây Canh nhấn mạnh.

“Em biết. Em biết anh nhiều việc. Nếu có cách nào khác, em cũng không đến tìm anh. Chỉ là, anh Tây Canh, muốn gặp anh thật khó quá, không ngờ lại khó khăn như thế.” Ngô Nhân Kì cúi đầu. Nước mắt lã chã rời trên mu bàn tay. Cả buổi chiều lo lắng chờ đợi, đến khi gặp được, anh lại lãnh đạm như thế. Ngô Nhân Kì đầy bụng ủy khuất cuối cùng không cầm được nước mắt.

“Kì Kì.” Lâm Tây Canh chỉ có thể như thế với cô. Đây là lựa chọn của cô, cô phải nhẫn nại, giống như mẹ anh. Anh không có thời gian, không có sức lực, không có tâm tư lãng mạn với cô.

Lâm Tây Canh lấy hộp khăn giấy trên bàn đặt vào tay Ngô Nhân Kì. Ngô Nhân Kì nhận lấy, không ngừng lau nước mắt, sớm đã quên mục đích đến đây, chỉ còn nỗi đau vô tận.

Cuối cùng cô cũng ngừng khóc, không thể tiếp tục ngồi bên cạnh anh, nhận lấy sự thờ ơ, lãnh đạm của anh được, “Xin lỗi anh, em phải về đây.” Cô nhìn Lâm Tây Canh nói. Cô phải đi, phải rời khỏi nơi này, tìm một nơi của riêng cô.

“Kì Kì, không phải em có việc tìm anh sao? Việc gì vậy?” Lâm Tây Canh cố gắng nhẹ nhàng hỏi.

“Không có, không có. Em quên rồi. Em đi đây.” Ngô Nhân Kì đứng lên, chớp mắt đã ra đến cửa.

Cô không trông chờ Lâm Tây Canh đuổi theo. Nếu như vậy, đã không phải Lâm Tây Canh. Nhưng khoảnh khắc cánh cửa hé mở, dường như cô vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng anh có thể ngăn cô lại. Nhưng mà, hoàn toàn không có gì xảy ra, chỉ còn lại nỗi thất vọng ngập tràn.

Lưu Ỷ Nguyệt thấy Ngô Nhân Kì hai mắt đỏ bừng. Cô cứ tưởng hai người sẽ nói chuyện rất lâu, nhưng mà mới chỉ có vài phút đồng hồ, Ngô Nhân Kì đã bước ra, hơn nữa, cánh cửa đóng lại, cũng chưa hề thấy Lâm Tây Canh xuất hiện.

“Tôi đi đây, thư kí Lưu.” Ngô Nhân Kì nhìn Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu.

“Tôi tiễn cô.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, yên lặng đi đến bên Ngô Nhân Kì. Không hiểu sao, cô lại bị cảm hóa bởi cô gái đáng thương này.

Thang máy mở ra, Ngô Nhân Kì bước vào. “Tạm biệt, Lưu tiểu thư. Cô thật tốt. Cám ơn cô.” Cô xoay người nói với Lưu Ỷ Nguyệt.

Cửa thang máy đóng lại, gương mặt Ngô Nhân Kì nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại lớp vỏ thang máy sáng như gương. Lưu Ỷ Nguyệt thấy mình trong đó, vẻ mặt có chút đăm chiêu.