Quá Yêu - Lê Tư

Chương 7: Cháo táo đỏ




“Dự án đã được phê duyệt.” Lúc này, Lâm Tây Canh mới nói chuyện, giữa anh và cha dường như chỉ có công việc, còn tình cha con sớm đã biến mất từ mười mấy năm trước.

“Ừ, tốt, lãnh đạo tỉnh cũng rất coi trọng hạng mục này, nếu đạt được hiệu quả như mong muốn, dự định sẽ mở rộng ra cả tỉnh.” Lâm Đông Dương nói.

“Con hiểu.” Lâm Tây Canh gật gật đầu. Dự án này anh đã lên kế hoạch từ nhiều năm trước, vấn đề môi trường sớm muộn cũng nên được chú trọng. Cùng với việc trái đất nóng lên, khí hậu bất thường, việc bảo vệ môi trường cũng dần được nhiều người nghĩ đến, đặc biệt là các chính khách. Bọn họ muốn danh, Lâm thị cần lợi, nhất cử lưỡng tiện, đôi bên cùng đạt được điều mình muốn, cớ gì không làm.

Lâm Tây Canh ngồi ở văn phòng của cha nửa giờ, đến khi bàn bạc xong về nhà máy điện anh mới rời đi.

Lưu Ỷ Nguyệt thấy Lâm Tây Canh đi về phía mình, vội vàng đứng lên, “Lâm tổng.”

Lâm Tây Canh phất tay với cô, “Cô gọi chủ nhiệm mảng pháp luật và hợp đồng đến gặp tôi.”

“Vâng, Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời. Lâm Tây Canh nói xong thì mở cửa phòng đi vào, cũng không quên xoay người đóng cửa lại. Anh luôn thích một mình trong thế giới của anh.

Lưu Ỷ Nguyệt lập tức thông báo đến hai vị chủ nhiệm kia. Chưa đến năm phút sau, bọn họ cùng nhau có mặt. “Thư kí Lưu, chuyện gì vậy?” Hai người hỏi Lưu Ỷ Nguyệt trước, chủ yếu là muốn biết tâm tình Lâm Tây Canh lúc này.

Lưu Ỷ Nguyệt vừa làm dấu tay ý bảo tôi cũng không biết vừa nói, “Tâm trạng giám đốc không đến nỗi nào, không giống như đang tức giận, hai vị vào đi.” Cô thầm cười trộm, không ngờ hai người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lại sợ một người kém mình gần mười tuổi như vậy, có thể thấy, Lâm Tây Canh bình thường rất biết cách lãnh đạo.

Cô gọi điện thông báo với Lâm Tây Canh, “Lâm tổng, chủ nhiệm Lý và chủ nhiệm Trương tới rồi.”

“Cho họ vào.” Điện thoại truyền ra giong nói trầm thấp.

“Mời hai vị vào, chúc hai vị suôn sẻ.” Lưu Ỷ Nguyệt ra hiệu cố lên với hai người khiến bọn họ không quên cười khổ.

Một lát sau, Lưu Ỷ Nguyệt bưng nước vào. Bên trong có tiếng nói chuyện vui vẻ, xem ra tâm trạng Lâm Tây Canh hôm nay thật sự rất tốt. Trên tay anh có một điếu thuốc lá, khói thuốc lượn lờ trong phòng. Lúc Lưu Ỷ Nguyệt đi ra không quên bật quạt.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Kim giây, kim phút, kim giờ, một vòng lại một vòng. Lưu Ỷ Nguyệt sốt ruột xem đồng hồ. Đã quá giờ tan tầm mà Lâm Tây Canh vẫn chưa cho phép cô tan ca, dạ dày lặng lẽ biểu tình, co thắt từng cơn. Lưu Ỷ Nguyệt mở ngăn kéo ra, bên trong có một gói bích quy.

Một tay di chuột, một tay cầm bích quy, mắt không rời khỏi trang tin tức, miệng nhai bích quy xốp giòn, trong lòng thầm nghĩ, nếu lúc này đang ở nhà thì càng thoải mái hơn, có thể vô tư gác chân lên, nhưng đây là văn phòng, còn phải chú ý đến dáng vẻ, haizzz, cô không khỏi lắc đầu thở dài.

Nghĩ lại mục đích khi đến đây, lại nghĩ đến tiến độ hiện tại, mỗi ngày chỉ nói với anh mấy câu như công thức. Anh bận nhiều việc, ngay cả liếc cô một cái còn không có thời gian. Lưu Ỷ Nguyệt cá rằng, anh chỉ nhớ cô là “thư kí Lưu”.

Còn cô ngày nào cũng vội vội vàng vàng muốn về nhà ngủ, thư kí tổng giám đốc, công việc này không tệ, tiền lương không hề thấp. Khi Lưu Ỷ Nguyệt lĩnh tháng lương đầu tiên, nhìn đến số tiền trong thẻ ATM của mình còn che miệng cười trộm. Thậm chí trong đầu cô còn có ý nghĩ rằng nếu công việc này thật sự thuộc về mình cũng tốt.

“Thư kí Lưu, cô thật là, lại có thể trốn ở đây ăn vụng.” Phía sau có tiếng chủ nhiệm Lý chế nhạo.

Khụ khụ. Lưu Ỷ Nguyệt giật mình, bánh quy khô nghẹn ở cổ họng, vừa vỗ ngực vừa ho khan, vội vàng uống nước, khó khăn nuốt bánh xuống. Cô quay đầu nhìn chủ nhiệm Lý đầy vẻ oán trách, “Trưởng phòng Lý, thiếu chút nữa anh biến tôi thành người đầu tiên chêt vì nghẹn bánh quy.” Cô tức giận nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện, gương mặt phớt hồng vì trận ho vừa rồi.

“Ha ha, thư kí Lưu, cô thật đáng yêu quá.” Chủ nhiệm Lý thích nói đùa, chỉ cần mỗi lần không bị Lâm Tây Canh khiển trách khi ra ngoài đều trêu chọc Lưu Ỷ Nguyệt một hai câu.

“Đáng yêu? Ngài đúng là nói dối còn không chớp mắt. Ba mươi tuổi còn đáng yêu gì.” Lưu Ỷ Nguyệt trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Lâm Tây Canh ở văn phòng đi ra. Ban nãy anh vô tình nghe thấy thư kí Lưu nói chuyện vui vẻ với cấp dưới của anh. Thư kí này khác rất nhiều so với thư kí cũ. Chỉ cần không có anh, cô đều có thể hòa đồng với bất kì người nào, giảm bớt căng thẳng cho họ khi bước vào văn phòng tổng giám đốc. Anh thầm tự giễu, thì ra mình luôn khiến người khác sợ hãi như thế.

“Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt thấy Lâm Tây Canh đi ra, vội vàng thu hồi nét cười trên mặt, nghiêm trang đứng lên. Lâm Tây Canh không khỏi có chút thất vọng, anh đâu phải không muốn thấy cô cười.

“Thư kí Lưu, gọi điện đặt bàn ở quán Tinh Thái, nói họ nhanh chuẩn bị.” Lâm Tây Canh lên tiếng, nói chuyện một lúc không ngờ lại nhanh như thế, đến khi để ý thì đã sớm qua giờ cơm chiều.

“Vâng, mấy người ạ?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

Lâm Tây Canh để ý mẩu bánh quy còn sót lại trên bàn Lưu Ỷ Nguyệt, đoán chừng cô cũng đói bụng rồi, là do anh quên không cho phép cô tan tầm, “Năm người, cô cũng cùng đi đi.” Anh nói. Lưu Ỷ Nguyệt giật mình, nhưng lập tức trấn tĩnh lại, “Vâng.”

Cô gọi điện cho quán cơm, thông báo số người, thời gian, lại điểm ra mấy món ăn mọi người thích ăn. Lâm Tây Canh nhìn biểu hiện của cô mới thấy cô rất nhanh nhẹn. Chọn đồ ăn đều dựa theo khẩu vị của người khác, điều hòa giữa mọi người, lại cố ý bỏ qua chính mình.

Chủ nhiệm Lý và chủ nhiệm Trương đều đi xe riêng, còn Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xe Lâm Tây Canh.

Xe chạy nhanh ra khỏi ga ra. Thời gian không còn sớm, trên đường cũng không quá đông đúc. Lâm Tây Canh mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đưa tay gỡ cặp kính xuống, hai mắt khép hờ.

Lưu Ỷ Nguyệt lén liếc nhìn anh, thầm thấy anh thật đáng thương, ai có thể nghĩ rằng, một ngày của tổng giám đốc Lâm thị luôn chỉ có công việc, ngoài công việc cũng vẫn là công việc, cuộc sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ? Rốt cuộc anh vì cái gì mà phải liều mạng như vậy? Tiền ư? Lâm thị không thiếu tiền, anh cũng không thiếu tiền. Lưu Ỷ Nguyệt thật nghĩ không ra.

Rất nhanh tới quán Tinh Thái, trong phòng được bày sẵn mấy thứ đồ uống lạnh, bốn người ngồi trong phòng, còn lái xe ở đại sảnh. Một vị quản lý nhà hàng tự mình đến tiếp đãi, “Hôm nay muộn thế Lâm tổng?” Anh ta hỏi.

“Mải nói chuyện quá. Mang đồ ăn lên đi, mọi người đều đói bụng rồi.” Lâm Tây Canh ngồi xuống nói.

“Uống chút rượu chứ ạ?” Người quản lý hỏi. Lâm Tây Canh nhìn hai chủ nhiệm, “Có thể uống một chút chứ?” Anh hỏi, chủ nhiệm Lý và chủ nhiệm Trương không chần chừ gật đầu đồng ý.

Lưu Ỷ Nguyệt đi theo vị quản lý ra khỏi phòng, “Trước tiên mang lên cháo táo đỏ. Ấm bụng uống rượu mới đỡ hại người.”

Người quản lý nở nụ cười, “Ha ha, thư kí Lưu, cô thật chu đáo.”

Lâm Tây Canh nhìn bát cháo nhỏ trước mặt, bên trong có mấy quả táo đỏ, hạt gạo nở bung, phảng phất hương táo thơm mát.

“Đây là cái gì?” Anh biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.

“Cháo táo đỏ. Lâm tổng, là quán ăn tặng.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

Lâm Tây Canh múc một muỗng nhỏ lên miệng. Vị ngọt tự nhiên, là vị ngọt của táo đỏ hòa quyện với vị gạo chín mềm, dư vị để lại thật lâu trên đầu lưỡi. Đúng lúc mọi người đều đói bụng, một chén cháo rất nhanh hết sạch. Hai trưởng phòng vừa nói vừa uống liên tục. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn phản ứng ba người bọn họ, liền biết quyết định của mình là đúng.

Lâm Tây Canh buông chén, vô tình nhìn thấy vẻ mặt Lưu Ỷ Nguyệt. Cô lẳng lặng quan sát phản ứng của bọn họ rồi mới yên tâm cúi đầu ăn bát cháo trước mặt. Cô nhặt táo đỏ trong bát ra.

Đúng lúc trưởng phòng Trương nhìn thấy, liền nói: “Ơ kìa, thật lãng phí a. Cô không ăn táo đỏ sao?” Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy thì đỏ mặt lè lưỡi nói, “Tôi không ăn táo đỏ, không nuốt được vỏ táo.” Cô giải thích cho hành vi lãng phí của mình.

“Thế à, sớm biết thế cho tôi có phải hay không. Tôi thích ăn. Tiếc quá a!” Trưởng phòng Trương nhìn táo đỏ bị trên bàn, chép miệng.

“Nếu ngài không chê, lấy đi, tôi không ý kiến.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ vào quả táo nói đùa. Cô giống như đã quên mất Lâm Tây Canh đối diện.

Lâm Tây Canh thấy nụ cười của cô. Cô không còn trẻ, khi cười rộ lên, khóe mắt có mấy nếp nhăn rất mờ, nhưng không hiểu sao, anh lại thích nụ cười này hơn nụ cười của Ngô Nhân Kì.

Ba người cũng không uống nhiều, mỗi người mấy chén nhỏ, thật sự chỉ để thêm vui. Đồ ăn cũng rất nhẹ nhàng. Ăn xong ai cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

“Để tôi đưa cô về.”

Lâm Tây Canh đứng trước cửa quán nhìn lên bầu trời đen kịt, đoạn quay sang nói với Lưu Ỷ Nguyệt. “Không cần, Lâm tổng, anh không tiện đường. Tôi bắt xe về nhà là được rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt từ chối, trong lòng thầm nghĩ, Lâm Tây Canh, nếu anh để tôi tự bắt xe về nhà, chút thiện cảm của tôi với anh hoàn toàn giảm sút, ngàn vạn lần đừng đồng ý với tôi.

“Khoan đã, một mình cô về nhà không an toàn. Lên xe tôi đi.” Lâm Tây Canh kiên trì. Lưu Ỷ Nguyệt khẽ cười, “Thôi được, cám ơn Lâm tổng.”

Lưu Ỷ Nguyệt không ngờ Lâm Tây Canh tự mình mở cửa cho cô, “Mời.” Lâm Tây Canh nhẹ nhàng nói. Lưu Ỷ Nguyệt thấy vậy thì chần chừ nửa giây rồi nhanh chóng bước vào.

Lâm Tây Canh ngồi cạnh. Lưu Ỷ Nguyệt ngửi thấy mùi khói đậm đăc trên người anh. Rốt cuộc ba người ở trong phòng hút bao nhiêu thuốc, chẳng lẽ muốn tự tử mãn tính, nghĩ đến đây cô không khỏi nhíu mày.

“Cám ơn cháo của cô.” Lâm Tây Canh đột nhiên nói.

“Dạ?” Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu, nghi hoặc nhìn anh.

Lâm Tây Canh cười thoải mái, “Cô cho rằng tôi ngốc đến nỗi tin đó là cháo nhà hàng tặng sao?” Đuôi mày anh khẽ nhếch lên, vẻ mặt ung dung.

“À. Chuyện đó, không có gì. Chỉ là tôi thấy đói bụng lâu chưa vậy rồi uống rượu thì thật không tốt.” Lưu Ỷ Nguyệt thật thà trả lời. Mọi việc vốn là như thế.

“Cô nói đúng. Bữa cơm này thực thoải mái, vẫn nên cảm ơn cô.” Lâm Tây Canh lại nói.

Lưu Ỷ Nguyệt thật có chút ngượng ngùng. Mặc dù khiến anh chú ý là mục đích của cô, nhưng, khi ở gần anh như vậy, gần đến nỗi nghe được hơi thở của anh, cảm nhận được giọng nói ấm áp của anh, không hiểu sao lại có chút choáng váng? Cô miễn cưỡng xốc lại tinh thần, xua xua tay:

“Lâm tổng không cần cảm ơn tôi. Đây vốn là công việc của tôi, hơn nữa, cũng vì dạ dày tôi không tốt, nếu không có một ít thức ăn nóng, đêm nay về nhà lại khó chịu.” Lưu Ỷ Nguyệt không dám kể công, vội vàng biện giải.

Đoạn đường còn lại hai người không nói thêm gì nữa. Lưu Ỷ Nguyệt yên lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài. Cô không hề biết rằng, lúc này Lâm Tây Canh đã nhớ kĩ, cô không phải thư kí Lưu, mà là Lưu Ỷ Nguyệt.