Nhưng dường như những sự trùng hợp lãng mạn chỉ có một lần.
Những tuần sau đó, trong các buổi tự học sáng, Ân Tư Thu không còn được Thẩm Phong sửa những bài viết tay nữa.
Và cô cũng chẳng thấy lại tờ giấy chép đầy điểm tuyệt đối của Thẩm Phong.
Tất cả những thứ như duyên phận hay định mệnh, cuối cùng chỉ là một chiếc lá phong vàng tình cờ rơi vào dòng sông phẳng lặng, làm dấy lên vài gợn sóng rồi biến mất, chẳng để lại dấu vết.
Có lẽ sự lãng mạn vốn dĩ chỉ sinh ra từ những niềm mơ mộng và tưởng tượng.
Nó chưa bao giờ cần đến lý lẽ gì.
Chớp mắt, đã đến đầu tháng mười một.
Hải Thành bước vào mùa thu sâu.
Ân Tư Thu sợ lạnh, bên ngoài đồng phục lúc nào cũng khoác thêm áo, quấn mình kín mít.
Cô vốn dĩ mảnh mai, nhưng ở Hải Thành vài năm, có lẽ vì đang trong giai đoạn dậy thì nên cũng có chút da thịt hơn trước, nhưng chỉ sau vài tháng lên lớp 12, cô lại nhanh chóng gầy đi.
Thêm nữa, cô cũng khá cao, từ xa nhìn lại, trông cô mang một dáng vẻ mảnh mai yếu ớt, dù có mặc áo dày cỡ nào cũng không che được.
Điều này khiến Đinh Tình thực sự hâm mộ từ tận trong lòng.
“Thu Thu, cậu gầy quá rồi đó!”
Gió thu se lạnh thổi qua sân trường, mang theo hơi lạnh mùa đông sớm.
Hai cô gái mỗi người cầm một ly trà sữa, kề vai nhau chậm rãi đi về phía tòa nhà dạy học.
Đinh Tình móc quai túi trà sữa vào ngón út, rảnh hai tay, kéo tay áo Ân Tư Thu lên một chút rồi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô.
Cô ấy không khỏi thở dài: “Cậu mà gầy thêm nữa thì chưa kịp thi đại học đã đổ bệnh rồi. Cậu nhìn đi, tớ chỉ cần bấm vào cổ tay cậu thôi mà có cảm giác nó sắp gãy đến nơi ấy. Đừng gầy thêm nữa, để mấy đứa uống nước thôi cũng mập như tớ còn có đường sống với chứ!”
Ân Tư Thu cười nhẹ nhìn cô ấy, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ.
“Nhưng tớ cũng không biết làm sao nữa.”
Mùa đông ở Hải Thành lạnh ẩm, lẽ ra là thời điểm ăn uống ngon miệng nhất, nhưng áp lực lớp 12 quá lớn khiến cô dù có món ngon trước mặt cũng không thể động đũa, thậm chí chỉ cảm thấy vô vị.
Ân Tư Thu lớn lên ở trấn nhỏ, từ khi ghi nhớ được mọi chuyện, cô đã sống với bà nội.
Bà nội đã già, tay chân run rẩy nhưng vẫn chăm lo cho cô cháu gái từng bữa ăn.
Cô không thể nói mình là đứa bé hiểu chuyện từ sớm, nhưng cô biết thương bà, không bao giờ đòi hỏi hay kén chọn món ăn, có gì ăn đó, đơn giản và tiện lợi, cũng tránh được lãng phí.
Vì thế, Ân Tư Thu đã hình thành thói quen tốt từ nhỏ, chưa từng kén ăn.
Nhưng không ăn được thì chính là không ăn được, mất khẩu vị thật sự là không có cách nào.
Dường như ăn thêm một thìa cơm nữa cũng khiến cô muốn ói ra ngay lập tức.
Ân Tư Thu đành phải tự an ủi bản thân, có lẽ là do áp lực quá lớn, chắc sau khi thi xong sẽ ổn thôi.
Vả lại, gầy thì đẹp mà.
Cô ngồi ngay trước tầm mắt của Thẩm Phong, chỉ cần cậu nhìn về phía trước một chút, từ góc độ này là có thể thấy cô ngay.
Từ phía sau nhìn lại, một cái cổ thon dài, dáng người mảnh mai sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Là một cô gái đang chìm trong mối tình thầm lặng, khó tránh khỏi việc hay nghĩ vẩn vơ, tự tạo ra một vài khả năng trong đầu, hy vọng một ngày tưởng tượng đó sẽ thành hiện thực.
Chỉ cần Thẩm Phong có thể nhìn cô một lần, dường như cô sẽ mãn nguyện.
Nhưng trong ánh mắt đó, Ân Tư Thu mong rằng, cô sẽ là phiên bản hoàn hảo nhất.
Nghĩ đến đây, cô nhấc ly trà sữa lên, nhấp một ngụm.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, từ cổ họng thấm xuống dạ dày, khiến cô như sống lại.
Không lâu sau, lại một cơn gió thổi tới.
Ân Tư Thu rụt cổ lại, nói với Đinh Tình: “Chúng ta đi nhanh lên nào.”
Đinh Tình thở dài một hơi, lẩm bẩm: “…Thật chẳng muốn đi học tự học chút nào.”
Ở trường trung học thực nghiệm Hải Thành có một quy định: Tất cả học sinh lớp 12, dù là học sinh ngoại trú hay nội trú đều phải lên lớp tự học buổi tối.
Thời gian từ 7 giờ tối đến 9 giờ.
Mặc dù phần lớn các bạn đều than thở, nhưng Ân Tư Thu lại thấy không sao cả, thậm chí trong lòng còn có chút thích thú.
Bởi vì, nói chung là buổi tự học tối không có giáo viên giám sát, chỉ có thầy cô trực đi tuần tra ngoài hành lang.
Trong lớp không có giáo viên, cô có thể lén quay đầu lại nhìn Thẩm Phong vài lần. Nếu đủ dũng khí, thậm chí cô có thể khom người chạy đến hỏi mượn cậu một đề thi để tham khảo.
…
Hai người đến lớp, chỉ còn chưa đầy mười phút là đến 7 giờ.
Lớp học ồn ào, các bạn học tụm ba tụm năm tranh thủ những phút cuối cùng để tám chuyện đủ thứ trên trời dưới đất.
Ân Tư Thu vẫy tay chào Đinh Tình rồi trở về chỗ ngồi.
Cô vừa đặt ly trà sữa xuống, ngay sau đó, lớp trưởng Châu Gia Kỳ bước đến, đặt một tờ giấy lên bàn cô.
“Ân Tư Thu, cậu ký tên vào đây nhé.”
Ân Tư Thu hơi ngơ ngác, liếc nhìn tờ giấy: “Lớp trưởng, đây là gì thế?”
Châu Gia Kỳ đáp: “Xác nhận thông tin hộ khẩu của thí sinh ở trung học Thực nghiệm Hải Thành để nhà trường lưu trữ. Chủ yếu là kiểm tra số thẻ căn cước và địa chỉ hộ khẩu, nếu đúng thì ký xác nhận là được.”
Ân Tư Thu khẽ “ồ” một tiếng.
Ra là vậy.
Năm ngoái, cuối cùng ba mẹ Ân cũng tích đủ điểm để chuyển hộ khẩu, họ vay tiền mua một căn hộ nhỏ ở ngoại ô Hải Thành làm địa chỉ đăng ký.
Đương nhiên hộ khẩu của Ân Tư Thu cũng chuyển từ trấn Bạch Thuật lên, đủ điều kiện để thi đại học ở Hải Thành.
Tuy nhiên, vì ngoại ô quá xa nên gia đình cô vẫn thuê nhà ở gần trường nên cô không quá quen thuộc với địa chỉ kia.
Ân Tư Thu lần theo ký ức, đối chiếu kỹ lưỡng từng mục.
Sau khi chắc chắn không sai sót, cô liếc xuống một dòng, dừng lại ở số thẻ căn cước.
Cô dùng đầu ngón tay lần theo từng con số.
Bỗng nhiên, động tác của cô khựng lại.
Châu Gia Kỳ vẫn đứng bên cạnh đợi cô, thấy vậy, thuận miệng hỏi: “Có gì sai không? Nếu sai cậu lấy bút sửa lại.”
Nghe vậy, vành tai Ân Tư Thu ửng đỏ.
Cô vội vàng lắc đầu, cầm bút ký: “Không, không có gì sai.”
…Cô chỉ vô tình nhìn thấy số thẻ căn cước của Thẩm Phong ở dòng dưới bảng.
Trong đó có ngày sinh.
1019.
Ngày 19 tháng 10.
Đó là sinh nhật của Thẩm Phong.
Ân Tư Thu quen Thẩm Phong nhiều năm, từ khi cô 14 tuổi đến giờ đã 17 tuổi, sắp bước sang tuổi 18, nhưng đến bây giờ cô mới biết sinh nhật của cậu.
Thẩm Phong không nói chuyện, cũng chẳng chơi với các bạn cùng lớp.
Cậu không dễ gần nên không thể biết, cũng chẳng có cơ hội tiết lộ sinh nhật với ai.
Ân Tư Thu không có dũng khí hỏi, sợ rằng những suy nghĩ nhỏ nhoi, vụng trộm của mình sẽ bị phát hiện, khiến Thẩm Phong càng xa lánh cô hơn.
Giờ đây, khi sắp tốt nghiệp, cuối cùng cô cũng biết được.
Hóa ra, sinh nhật cậu đã qua hơn nửa tháng rồi.
…
Tiếng chuông tự học buổi tối vang lên.
Châu Gia Kỳ thu lại bảng ký rồi đi tìm người kế tiếp để ký.
Cậu ấy tiện miệng nhắc: “Yên lặng, yên lặng nào, mọi người ngồi xuống đi, đừng nói chuyện nữa!”
Lớp học dần yên tĩnh lại, nhưng Ân Tư Thu bắt đầu cảm thấy khó ngồi yên.
Bài tập hôm nay còn rất nhiều, cô vẫn chưa ôn bài và học thuộc lòng.
Thế nhưng, cô lại ngồi đó, ôm mặt, nhìn chăm chăm vào tấm bảng đen, thả hồn đi đâu đó.
Có nên tặng bù quà sinh nhật cho Thẩm Phong không?
Không, không nên gọi là tặng bù, mà phải nói là, có nên tặng một món quà sinh nhật cho Thẩm Phong không?
Ân Tư Thu biết rõ cô không thể đỗ vào Thanh Hoa, cũng chẳng thể đỗ vào Bắc Đại. Sau khi tốt nghiệp, cô và Thẩm Phong mỗi người một ngả.
Có lẽ, cả đời này họ cũng sẽ không gặp lại.
Tình cảm rung động của tuổi thiếu niên kéo dài bốn năm, nhưng cuối cùng sẽ chỉ trở thành một kỷ niệm trong năm tháng thanh xuân, dần dần phai nhạt theo thời gian.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy thật tàn nhẫn.
Rất nhiều chuyện, nếu không làm ngay bây giờ thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Giống như tặng cho Thẩm Phong một món quà sinh nhật.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, mà cũng là lần cuối cùng.
Thay vì nói là tặng quà cho Thẩm Phong, không bằng nói là để kết thúc một nghi thức thầm yêu của một cô gái, để bản thân có thể giữ lại chút ký ức đẹp, sau này cũng không còn hối tiếc.
Chần chừ thật lâu.
Cuối cùng, Ân Tư Thu đã hạ quyết tâm.
…
Đêm lạnh như nước.
Đúng chín giờ, học sinh lớp 12 ở trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành kết thúc buổi tự học tối.
Ân Tư Thu đeo ba lô, vội vàng chào tạm biệt Đinh Tình rồi nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Trung tâm thương mại đóng cửa lúc mười giờ, bây giờ cô chạy qua đó vẫn còn kịp.
Cô dự định chọn xong quà trong hôm nay, sáng mai sẽ là người đầu tiên đến lớp, sau đó lén bỏ quà vào ngăn bàn của Thẩm Phong.
Ký tên… vẫn nên ký tên.
Nếu không, chắc chắn sẽ bị cậu vứt vào thùng rác.
Nhưng Thẩm Phong chưa bao giờ vứt những thứ Ân Tư Thu tặng.
Những thứ như kẹo, nước, đồ dùng học tập, khi hai người ngồi cạnh nhau, cô luôn lén đẩy một phần cho cậu.
Dường như chúng chưa từng bị cậu ném bỏ.
Điều đó có phải có nghĩa là, cô vẫn có chút đặc biệt không?
…
Chín giờ hai mươi.
Ân Tư Thu thở hổn hển bước vào trung tâm thương mại.
Có lẽ do bước đi quá nhanh nên cô cảm giác hơi khó thở, đứng ở cửa hồi lâu, cô mới từ từ đi về phía thang máy.
Gần đến giờ đóng cửa, các cửa hàng trong trung tâm thương mại đều đã bắt đầu dọn dẹp.
Ân Tư Thu có mục tiêu rõ ràng, cô đi thẳng đến cửa hàng điện tử ở tầng bốn.
Cô định tặng cho Thẩm Phong một chiếc tai nghe Bluetooth.
Bởi vì, có lần cô nhìn thấy Thẩm Phong đeo tai nghe nghe nhạc bên ngoài cổng trường.
Cậu là người câm, không thể nói chuyện, không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Vì vậy, chắc cậu sẽ thích nghe nhạc? Có lẽ đó là cách để cậu tiếp nhận âm thanh?
Hơn nữa, tai nghe Bluetooth có giá thành hợp lý, làm quà tặng giữa các bạn học sẽ không quá kỳ lạ hay bất thường.
Phù hợp.
Ân Tư Thu bất giác mỉm cười.
Trong cửa hàng tai nghe, nhân viên bán hàng đang lau sàn.
Thấy có người bước vào, nhân viên đứng thẳng dậy, nhìn cô một cái rồi lịch sự nói: “Bạn học, em muốn mua tai nghe hả? Em có nhu cầu gì cụ thể không? Có cần chị giới thiệu vài mẫu cho không?”
Nghe vậy, không biết vì sao, má Ân Tư Thu hơi nóng lên, nhưng cô vẫn nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình.
“…Dùng cho con trai, âm thanh chất lượng tốt một chút, rồi giá cả…”
Nhân viên bán hàng đưa tay, lấy xuống vài mẫu từ trên kệ, đặt lên quầy để cô lựa chọn.
Một lúc sau, cuối cùng, Ân Tư Thu cũng quyết định.
Cô chọn một chiếc màu đen.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh, như thể có thể thấy được gợn sóng phản chiếu: “Em lấy cái này, xin hỏi thanh toán ở đâu vậy?”
Nhân viên bán hàng: “Ở đây.”
Nói rồi, người đó chỉ về một hướng.
Ân Tư Thu theo nhân viên đi về phía quầy thanh toán.
Chỉ có mười bước chân.
Không ngờ, sự cố lại xảy ra ngay lúc này.
Trên sàn đá cẩm thạch, nước vẫn chưa khô, Ân Tư Thu không để ý mà bước thẳng lên.
Trong khoảnh khắc, cơ thể cô mất kiểm soát, nặng nề ngã xuống sàn.
Một cơn đau nhói ở mắt cá chân truyền đến.
“Xì…”
*
Sáng hôm sau.
Sau khi buổi tự học sáng kết thúc, Đinh Tình vẫn chưa thấy Ân Tư Thu đến.
Cô ấy không kìm được, cũng không dám lấy điện thoại ra, đành phải hỏi Châu Gia Kỳ.
“Lớp trưởng, sao hôm nay Ân Tư Thu không đến vậy? “Gió bên tai” nói gì với cậu không?”
Giọng cô ấy không to không nhỏ nhưng cũng đủ để truyền đến hàng ghế cuối cùng.
Thẩm Phong siết chặt cây bút, hơi thở ngừng lại trong nửa giây. Dù khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trái tim cậu như đang trĩu nặng, chờ đợi một câu trả lời.
Châu Gia Kỳ: “Nói rồi, cậu ấy bị trẹo chân, sẽ đến vào tiết hai.”
Tiết một là tiết thể dục.
Đinh Tình “à” một tiếng rồi nhíu mày: “Bị trẹo chân á? Chuyện xảy ra từ khi nào vậy? Chẳng phải hôm qua vẫn ổn sao?”
Châu Gia Kỳ nhún vai.
“Chờ cậu ấy đến thì hỏi đi.”
Ở một góc không ai chú ý, Thẩm Phong khẽ nhíu mày.