Qua Thu - Mộc Điềm

Chương 2




Đinh Tình đứng chờ ở ngoài hành lang.

Ân Tư Thu nhanh chóng bước tới.

Cô bước nhanh từng bước dài, đuôi tóc buộc gọn phía sau nhẹ nhàng đung đưa, mang theo hương vị nhẹ nhàng thoải mái dưới ánh mặt trời mùa thu dịu dàng.

Thẩm Phong lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

Khi Ân Tư Thu đến gần, Đinh Tình liếc nhìn về phía cửa sau của lớp học, rồi thần bí hỏi: “Thu Thu, cậu vừa nói gì với Thẩm Phong đấy?”

Đinh Tình không phải là học sinh chuyển tiếp từ cấp hai mà vào trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành sau kì thi lên cấp ba.

Vì vậy, cô ấy không biết nhiều về những chuyện giữa Thẩm Phong và Ân Tư Thu trước đây.

Ân Tư Thu lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích: “Lần trước tớ quên mang tờ báo tiếng Anh, sau đó tớ mượn của Thẩm Phong để đi photo, vậy nên vừa rồi tớ chỉ nói cảm ơn thôi.”

Chuyện hôm đó cũng là tình cờ.

Hôm khai giảng là kỳ thi thử đầu tiên của lớp 12, Ân Tư Thu đã làm rất tệ.

Cuối tuần, sau khi có điểm giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện cho ba mẹ cô để báo cáo tình hình.

Ba mẹ Ân Tư Thu bận rộn với công việc, vì phải ở lại Hải Thành để lo cho cuộc sống gia đình nên họ không có thời gian trách mắng cô, chỉ bảo cô tự suy nghĩ lại.

Tâm trạng Ân Tư Thu lúc đó rất nặng nề, cô cảm thấy mơ hồ về tương lai, đến mức ngay cả bài tập về nhà cuối tuần cô cũng quên bỏ vào cặp.

Hôm sau đến trường rồi cô mới nhớ ra.

Ân Tư Thu vốn luôn đến trường rất sớm, nhưng lúc ấy việc quay về nhà để lấy rõ ràng không thực tế.

Lúc đó trong lớp mới có vài bạn học tới.

Chàng trai thanh tú ngồi một mình ở hàng ghế cuối, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết, những ngón tay dài và thon, khớp tay rõ ràng, nhưng ánh mắt lại xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ân Tư Thu.

Nếu mượn tờ báo tiếng Anh của Thẩm Phong… dùng giấy trắng che đáp án lại rồi mang đến văn phòng thầy cô photo một bản, sau đó làm bài lại thì chẳng phải là được rồi sao?

Dù sao thì hồi cấp hai, hai người cũng ngồi cùng bàn, cô cũng đã từng mượn bài tập của cậu.

Ân Tư Thu chớp mắt.

Chỉ là, ngay khi suy nghĩ đó xuất hiện, trọng tâm dường như đã chuyển từ “photo báo tiếng Anh để hoàn thành bài tập” thành “mượn báo tiếng Anh của Thẩm Phong”.

Trên thế giới này, bất cứ việc gì, chỉ cần thêm hai chữ “Thẩm Phong” thì đối với cô dường như cũng đều trở thành chuyện quan trọng nhất.

Ân Tư Thu hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại.

Cô lấy hết can đảm bước về phía cuối lớp.

Khoảng cách ngày càng gần.

Cô chậm rãi bước lại, nheo mắt nhìn cuốn sách trong tay Thẩm Phong.

Bìa sách màu vàng, trên bìa là hình một nhà thờ.

Bên cạnh là chữ “Rome” lớn và một dòng chữ nhỏ hơn được xếp theo chiều dọc: “Sự thịnh suy của một thành phố lịch sử”.

Kỳ thi tốt nghiệp ở Hải Thành là mô hình 3+1, gồm ba môn chính cộng thêm một môn tự chọn, đề thi Toán chia ra khoa học tự nhiên và khoa học xã hội. Để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, trường trung học Thực nghiệm Hải Thành đã phân lớp từ lớp 11.

Ngoại trừ những học sinh đã xác định du học được chuyển vào lớp quốc tế, các học sinh khác sẽ theo lựa chọn của mình, vào lớp Vật lý, Hóa học, Sinh học hoặc Chính trị, Lịch sử, Địa lý, mỗi môn chia thành ba lớp.

Thẩm Phong và Ân Tư Thu đều ở lớp Hóa học A.

Rõ ràng, nội dung thi của lớp Hóa học không liên quan gì đến lịch sử thịnh suy của Rome.

Nhưng đối với Thẩm Phong, việc đọc vài cuốn sách ngoại khóa chẳng ảnh hưởng gì đến vị trí nhất khối của cậu.

Nếu không phải vì không thể nói chuyện thì có lẽ cậu đã chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh của Thanh Hoa Bắc Đại kỳ sau rồi.

Nghĩ đến đó, đúng là có hơi đáng tiếc.

Từ năm 14 tuổi, Ân Tư Thu đã rất rõ ràng khoảng cách giữa hai người họ lớn như thế nào.

Khoảng cách này không thể được bù đắp bằng việc cô cố gắng hết sức, chọn ngành học mà cô không giỏi, chọn lớp Hóa học, cố gắng thi vào lớp A để gần Thẩm Phong hơn.

Có một số người, sinh ra đã định sẵn chỉ có thể ngước nhìn người khác.



Có lẽ vì Ân Tư Thu đứng gần đó quá lâu, dường như Thẩm Phong cảm nhận được, cậu quay mặt lại, rời ánh mắt khỏi cửa sổ và nhìn cô.

Ánh mắt của cậu thản nhiên, như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Ân Tư Thu cụp mắt, đôi má ửng đỏ.

Sợ rằng Thẩm Phong sẽ nghi ngờ, cô lại hít sâu một hơi, nắm chặt tay, bước nhanh đến bàn của cậu.

Sau đó, cô mới khẽ nói: “Thẩm Phong, cái đó… tớ quên mang báo tiếng Anh rồi, cậu có thể cho tớ mượn để photo một bản không?”

Vẫn còn thời gian cho tiết tự học buổi sáng.

Vẫn kịp làm.

Thẩm Phong gần như không chút do dự, lặng lẽ úp quyển Rome xuống mặt bàn. Sau đó, cậu rút tờ báo tiếng Anh từ trong ngăn bàn ra, đặt trước mặt Ân Tư Thu.

Tờ báo tiếng Anh được cậu gấp lại thành kích thước của một quyển vở, mặt trước là một bài đọc hoàn chỉnh.

Có lẽ những bạn học giỏi không cần ghi chú, bài báo không có dòng từ khóa nào được gạch chân, mọi khoảng trống đều sạch sẽ.

Chỉ có duy nhất hai chữ “Thẩm Phong” viết ở góc trên của tờ báo.

Chữ của Thẩm Phong rất đẹp, không phải kiểu nắn nót tinh tế của con gái mà hơi nghiêng về kiểu hành thư hơi cẩu thả, trông vừa sắc bén lại vừa mạnh mẽ. Mỗi nét bút hất lên đều rất có lực, nét chữ cứng cáp.

Giống như một lưỡi dao sắc bén, xé toạc không trung mà đến.

Hoàn toàn không giống với tính cách “im lặng” của cậu.

Ân Tư Thu đã thấy nó nhiều lần, nhưng mỗi lần gặp lại, trái tim cô vẫn đập thình thịch.

Cô luôn cảm thấy cậu chỗ nào cũng tốt, dường như toàn bộ con người cô đã rơi vào cái bẫy của thợ săn.

Tuy nhiên, cô kiểm soát bản thân rất tốt, chưa bao giờ để lộ dấu hiệu nào trước mặt cậu.

Không nghĩ thêm nữa, Ân Tư Thu cầm tờ báo tiếng Anh lên, cẩn thận nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu. À, để lát nữa tớ photo xong rồi nộp hộ cậu luôn.”

Cô dừng lại một chút rồi thò tay vào túi.

Không tìm thấy thanh kẹo.

Ân Tư Thu rất thích kẹo Mentos vị nho, thường ngày cô hay mang theo một thanh bên mình, nhân lúc lúc thầy cô không để ý, cô sẽ lén bỏ một viên vào miệng.

Vị ngọt nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng, khiến tâm trạng con người không tự chủ mà tốt lên.

Thời còn ngồi cùng bàn ở cấp hai, cô cũng từng chia sẻ kẹo với Thẩm Phong.

Nếu đưa cho cậu một viên, chắc chắn cậu sẽ không chìa tay ra.

Nhưng nếu cô đặt cả thanh kẹo lên bàn cậu, cậu sẽ không từ chối.

Tiếc là hôm đó vì bài kiểm tra định kỳ nên Ân Tư Thu hơi lơ đãng, cũng chẳng nghĩ đến việc mang kẹo.

Cô chỉ còn cách cắn nhẹ môi, ngập ngừng một lúc rồi mở miệng: “Lần sau mời cậu ăn kẹo nhé.”



Đó là nguyên nhân dẫn đến lời nói hôm nay.

Ân Tư Thu không giải thích chi tiết với Đinh Tình, chỉ kể qua loa vài câu.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến phòng nước.

Trường trung học Thực nghiệm Hải Thành là trường tư thục, cơ sở vật chất rất đầy đủ. Trong mỗi tòa nhà giảng dạy, cứ hai tầng lại có một phòng nước lớn, bên trong đều là nước lọc tiêu chuẩn, có hẳn một hàng 20 vòi, cả nước nóng lẫn nước lạnh, không cần xếp hàng, đảm bảo học sinh luôn có nước uống.

Sau khi nhóm Ân Tư Thu lên lớp 12, hành lang và phòng học của khối trung học đều được lắp camera giám sát.

Mặc dù có tin đồn rằng ngoài kỳ thi ra thì camera không bao giờ bật, nhưng sự hiện diện của chúng cũng khiến người ta không khỏi bất an, không dám làm gì bừa bãi.

Vì vậy, phòng nước trở thành nơi tụ tập, chơi điện thoại và tán gẫu trong giờ ra chơi, suốt ngày rộn rã tiếng nói.

Ân Tư Thu và Đinh Tình đi sát bên nhau bước vào phòng nước.

Tiếng ồn ào vang vọng bên tai cô, có cả giọng nam lẫn nữ.

Dường như bị bầu không khí này tác động, Đinh Tình chợt lóe lên một ý nghĩ, ghé sát tai Ân Tư Thu thì thầm.

“Tớ nghe người ta đồn, trước đây Thẩm Phong từng nói chuyện đấy, không phải người câm đâu.”

“…”

Ân Tư Thu hơi sững lại.

Đinh Tình không để ý đến sự khác thường của cô, tiếp tục nói: “Nghe đồn sau khai giảng lớp 8 thì cậu ấy không nói chuyện nữa. Thu Thu, chẳng phải cậu và cậu ấy học cùng lớp cấp hai sao, tớ thấy quan hệ hai người cũng ổn, cậu có biết chuyện này không?”

Ân Tư Thu lắc đầu, mắt nhìn xuống, vặn chặt nắp bình nước, thật thà đáp: “Cuối lớp 8 tớ mới chuyển đến Hải Thành nên không rõ chuyện này lắm.”

Đinh Tình bĩu môi, giả vờ thở dài.

“Tiếc thật, Thẩm Phong đẹp trai thế mà. Cậu không biết đâu, sau khi phân lớp hồi lớp 11, lần đầu tớ bước vào lớp đã suýt nữa bị gương mặt của cậu ấy làm cho lóa mắt! Sau đó tớ mới biết cậu ấy là người câm, nhìn lại thì thấy cậu ấy hơi u ám… Thu Thu, cậu không biết đâu, mỗi lần cậu nói chuyện với Thẩm Phong, tớ đều muốn tặng cho cậu một like! Trông cậu ấy có vẻ khó gần thật đấy! Phải nói sao nhỉ? Rất giống kiểu nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình… kiểu bệnh hoạn lạnh lùng, một lời không hợp sẽ xả khí lạnh đâm người ta chết ấy, rất khó tiếp cận…”

Lạnh lùng u ám?

Có sao?

Ân Tư Thu hoàn toàn không cảm thấy như vậy.

Đinh Tình: “Thật đấy, chị em ơi, cậu thật sự là người đầu tiên trong lớp chúng ta đấy. Cậu không biết có bao nhiêu nữ sinh trong trường thích cậu ấy đâu! Vậy mà vài năm rồi chẳng ai dám nói chuyện với cậu ấy…”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi phòng nước, trở lại hành lang.

Phòng học ở ngay trước mắt.

Bước chân Ân Tư Thu hơi chững lại, đầu ngón tay cô vô thức siết chặt lấy bình nước.

Giọng cô có chút mơ hồ, như thể đang giấu một bí mật.

“Sao cậu biết vậy?”

Đinh Tình chỉ về phía sau: “Nghe lỏm lúc đi lấy nước chứ sao.”

“…”

Vậy ra, cô đã được xem là may mắn rồi sao?

Ít nhất, nhờ bị cô lập hồi cấp hai mà cô có cơ hội ngồi cùng bàn với Thẩm Phong, nói chuyện với cậu và nhận được một chút phản hồi.

Ân Tư Thu khẽ nhếch môi, khóe miệng cô cong lên, từ từ hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ.

*

Học kỳ đầu tiên của lớp 12, lớp Hóa học A có tiến độ nhanh hơn các lớp khác, kiến thức mới đã được giảng dạy xong, giờ đã bắt đầu ôn tập lần đầu tiên.

Giáo viên môn Hóa cũng chính là chủ nhiệm lớp của họ, họ Bàng, tầm hơn bốn mươi tuổi, tóc cô ấy được búi gọn gàng sau gáy, đeo một cặp kính dày như đáy chai, trông rất nghiêm khắc.

Các bạn trong lớp A đặt biệt danh cho cô ấy là “Gió bên tai”.

Mỗi sáng, “Gió bên tai” đều đến lớp đúng giờ để giành lấy thời gian tự học buổi sáng, yêu cầu cả lớp viết lại phương trình.

“Được rồi, giấy đã phát xuống, chuẩn bị viết. Đừng có mà than vãn nữa! Nhìn các em như không có sức sống vậy! Các em còn giống học sinh lớp 12 đang cố gắng chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học không? Tinh thần là nền tảng cho kỳ thi, các em coi lời thầy cô nói như gió thoảng bên tai hay sao?…”

“Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười hả? Từ giờ mỗi sáng viết lại phương trình là quy tắc, tôi không muốn nghe ai đó viết kém, nói không biết là phải viết. Những cái này là kiến thức cơ bản, không có gì cần chuẩn bị cả! Phải thuộc làu làu trong lòng rồi, hiểu chưa?”

Sau khi nhận được câu trả lời đồng loạt khẳng định, cuối cùng cô Bàng cũng hài lòng.

Cô ấy quay lưng lại, viết hai chữ cái to lên bảng.

—Fe.

“Nào, viết công thức ion. Mọi người vẫn nhớ chứ?”



Đối với những nội dung có thể học thuộc lòng, ngoài môn tiếng Anh, thì Ân Tư Thu vẫn có thể xoay xở ổn.

Có đôi khi, cô không khỏi cảm thấy may mắn.

May quá.

May mà Thẩm Phong đã chọn môn Hóa.

Nếu mà cậu chọn Vật lý thì chắc là cô chỉ có nước chịu thua.

Ân Tư Thu tự giễu thầm trong lòng rồi hạ quyết tâm, đặt bút xuống giấy rồi viết, nhanh chóng viết ra chuỗi công thức ion đầu tiên.

Chẳng mấy chốc, cô đã đặt bút xuống.

“Gần hết giờ rồi, được rồi, truyền giấy từ sau lên trước.”

Đợi khi cô “Gió bên tai” thu hết giấy viết lại, cô ấy tùy tiện đảo lộn thứ tự rồi phân phát ngẫu nhiên từng tờ xuống từng bàn.

Vừa phát cô ấy vừa giải thích: “Giờ đã lên lớp 12 rồi, thầy cô cũng bận rộn, không có thời gian để từng người viết lại nữa. Phát xuống, mỗi bạn nhận một tờ, lát nữa cùng ôn lại với cô, rồi giúp người ngồi trước sửa bài, đúng thì đánh dấu, sai thì viết lại công thức ion đúng vào đó…”

“Chú ý nhé! Nếu ai đó gian dối sửa bài để qua mặt thầy cô thì không phải giúp bạn, mà là đang hại bạn đấy! Đến kỳ thi đại học, cô muốn xem có giám khảo nào tốt bụng giúp các em sửa bài thi không…”

“Vậy nên, sau khi sửa xong phải ghi tên của mình vào cuối, để bạn ấy biết là ai đã định hại mình. Sau này có oan thì tìm đến, có thù thì báo lại, dễ bề tìm đúng người.”

Cả buổi tự học sáng trôi qua trong việc viết lại và sửa bài.

Đại diện môn Hóa thu lại các tờ giấy đã được sửa rồi phát trả lại từng tờ một.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa phát thanh.

Đã đến giờ tập thể dục buổi sáng.

Đúng lúc đó, Ân Tư Thu lấy được tờ giấy của mình từ dãy ghế trên.

Ngay lập tức, cô không kìm được mở to mắt nhìn.

Chỉ có một công thức bị sai.

Người đó dùng bút đỏ viết lại đáp án đúng cho cô.

Chữ viết rất quen thuộc, đẹp đẽ, không có chút xa cách hay lạnh lùng nào.

Cuối tờ giấy, vẫn là chữ ký quen thuộc ấy.

“Thẩm Phong”.

“Thu Thu? Đến giờ tập rồi, sao còn chưa đi?”

Phía trước, Đinh Tình lớn tiếng gọi cô.

“…Tớ tới ngay đây!”

Ân Tư Thu đáp lại.

Cô cúi đầu xuống, cẩn thận kẹp tờ giấy viết lại vào trong sách, như thể đó là một báu vật vô giá.

Cô nghĩ, cô thật sự rất thích, rất thích Thẩm Phong.

Thích đến mức ngay cả một tờ giấy có tên của cậu cũng trở nên vô cùng quan trọng.