Quá Mức Cố Chấp

Quá Mức Cố Chấp - Chương 17




Hôm sau,



Trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, là một ngày nắng trong xanh, ánh sáng xuyên qua rèm cửa màu thủy lam, hắt lên trên giường, chiếu ra những sợi vàng mỏng như nhung tơ.



Chuông báo thức trên đầu giường reo lên từng đợt, vô cùng khí thế muốn đem người gọi dậy bằng được.



Vài giây sau,



Cánh tay tuyết trắng từ trong chăn duỗi ra, sờ soạng lung tung trên đầu giường một hồi, rốt cuộc cũng tắt được tiếng chuông báo đáng ghét kia, trở mình ưm một tiếng, lại vui đầu vào gối, ngủ tiếp.



Hai giờ sau.



Thời Niệm nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà, đầu óc rối bời.



Lúc sáng sớm cô nằm mộng.



Một giấc.... mộng xuân.



Trong mộng, cô cùng một người đàn ông thân mật khăng khít, âu âu yếm yếm, không chỉ như vậy, lúc ấy đối phương nhiều lần cự tuyệt, cô mạnh mẽ áp bức, không quan tâm liền giở trò bá vương ngạnh thượng cung.



Sắc phôi đến lưu manh.



Đáng sợ hơn là,



Người đàn ông kia lại chính là Cố Thành....



Thời Niệm lấy tay che mặt lại, nội tâm rơi lệ, lật người xuống, một tay đấm điên cuồng đấm gối đầu.



Cô thật sự thật sự thật sự không phải loại người như vậy sao? A a a a a a, sao cô có thể mơ cái thứ này chứ? Làm sao, làm sao, làm sao cô lại đối với Cố Thành..... như vậy? Lại còn như vậy nữa? Tại sao?



Cô thề, ngoài cảm thấy dáng vẻ Cố Thành dễ nhìn, một chút ý tưởng khác cô cũng không có, thật sự không có, hoàn toàn không có, thậm chí còn từng hoài nghi....



Tay đấm mạnh gối đầu mấy cái lại sờ soạng nửa ngày, rốt cuộc cũng sờ đến di động, Thời Niệm gục đầu vào gối, vốn muốn gọi điện hỏi Thẩm Mộng, nhưng nghĩ lại mạch não bất thường của Thẩm Mộng, cô vẫn nên,



Đi search mạng thì hơn.



Thời Niệm run run rẩy rẩy mà gõ chữ vào khung tìm kiếm.



[Mơ cùng hàng xóm làm...] không đúng, không đúng, nói như vậy không chuẩn xác.



[Mơ cùng bạn học sơ trung làm...] không được, không được, như vậy không thích hợp, quá cụ thể rồi.



[Mơ cùng người khác giới làm...] không thành, không thành, quá thẹn thùng, nghe cứ như mấy người lẳng lơ vậy.



Gõ tới gõ lui, lại chỉnh lại xóa.



Cuối cùng.



[Nằm mơ là chuyện như thế nào?]



Bên dưới hiện ra rất nhiều kết quả, giải thích nửa ngày, Thời Niệm thô sơ giản lược nhìn lướt qua, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở một câu.



[quá mệt mỏi, hiện tượng sinh lý, không cần lo lắng.]



A____



Thời Niệm lật người lại, ngửa mặt lên thở phào. Cô biết là không có chuyện gì mà, tự nhiên lại tìm việc hù dọa chính mình.



Hẳn là do gần đây quá mệt mỏi, lại tiếp xúc với Cố Thành tương đối nhiều nên mới có chuyện như vậy.



Nói tóm lại, một chút vấn đề cũng không có.



Cho nên tối hôm qua ở trên xe....



Hẳn là phản ứng sinh lý bình thường của con người đi, cứ say rượu thì sẽ có hành vi như vậy.



Thời Niệm tự an ủi bản thân.



Sau khi thông suốt, Thời Niệm không rối rắm nữa, xoay người xuống giường, đánh răng rửa mặt rồi đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, lại nhìn ngó đồ đạc trong phòng khách, tính toán lát nữa đến trung tâm thương mại mua chút đồ.



Mới dọn vào không được mấy ngày, phòng bếp rỗng tuếch, cô ở một mình, ngày thường cũng vội vã, nhiều khi lười nấu cơm liền mua thức ăn nhanh về hâm nóng là xong.



Rửa mặt thay đồ xong, ăn một miếng bánh bao, lắc lư chờ thang máy.



Buổi sáng cuối tuần, không phải đi làm, không phải thí nghiệm, không phải xã giao, ở trong căn phòng mình mua, mơ một giấc mơ đẹp....



Khụ khụ khụ



Thời Niệm thu hồi suy nghĩ, ngó nghiêng trái phải, nhắm mắt lại, trong lòng cảm thán.



Đắt thì đắt thật, nhưng chất lượng rất tốt, mỗi bên thang máy chỉ có một hộ, không gian vô cùng an toàn, ra cửa cũng không gặp phải hàng xóm, có loại ảo giác một mình ở một tầng.



"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Thời Niệm trợn mắt, người bên thang máy đối diện từ xa nhìn lại.



Thời Niệm chớp chớp mắt, nuốt xuống nửa cái bánh còn lại đang ngậm trong miệng.



Thôi, có gặp hàng xóm, nhưng hàng xóm rất đẹp.



Áo sơ mi kẻ sọc, quần tây, có thể thấy đồng hồ thấp thoáng sau cổ tay áo, trong nhàn nhã mà tự phụ, ánh sáng mặt trời chiếu từ bên cạnh vào đúng lúc chiếu lên sườn mặt hắn, càng nổi bật lên ngũ quan như điêu khắc.



Cô nếu muốn động tay động chân với diện mạo này cũng không phải không.... Khụ khụ khụ khụ khụ



"Chào buổi sáng."



Cố Thành cong môi, tươi cười như ánh sáng mùa xuân, càng thêm động lòng người.



Thời Niệm nhịn không được mà nuốt nước miếng, bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, ổn định thâm tình.



"Chào buổi sáng."




Cố Thành bước vào thang máy, nhìn cái túi lớn khoác trên vai Thời Niệm, cười cười.



"Bác sĩ Thời muốn đến trung tâm thương mại à? Đúng lúc tôi cũng phải đến đó."



"....Đúng."



Thời Niệm không dám nói nhiều với Cố Thành, vào thang máy thì liền đứng cách xa hắn vài bước chân.



Ngữ khí kiên định, ánh mắt sáng ngời, vô cùng bình tĩnh.



Cố Thành quyến rũ không phải là giả, nhưng cô tuyệt đối không phải là loại người thấy sắc nảy lòng tham. Chỉ cần ý chí đủ kiên định, không ai có thể dụ dỗ cô cả.



"Sáng nay bác sĩ Thời chỉ ăn cái này thôi à?" Cố Thành tiến lại gần một chút.



Cảm nhận được mùi đàn hương quen thuộc, vẫn không nùng không đạm, vừa phải, thập phần dễ ngửi, Thời Niệm có chút chột dạ, bất động thanh sắc mà dịch ra xa.



"Bác sĩ Thời, đây là bữa sáng của cô à?" Không nghe được Thời Niệm đáp lại nên Cố Thành hỏi lại lần nữa.



"...Đúng." Thời Niệm mím môi, nhẫn nại trả lời.



"Vậy không phải là đơn giản quá rồi sao?" Cố Thành khom lưng, lại tiến sát vào, "Không đủ dinh dưỡng đâu."



Bỗng nhiên hơi thở nam tính tập kích lại, kèm với đó là mùiđàn hương thoang thoảng, khiến tim Thời Niệm run lên, thân mình không tự giác mà dịch về sau, cố gắng chống đỡ một tia tỉnh táo cuối cùng.



".....Vẫn ổn."



Đừng cách cô gần quá, cô sợ buổi tối lại mơ.



Nhìn Thời Niệm hơi run run hàng mi dài, Cố Thành nhếch khóe miệng, cố tình tiến lại gần hơn.



"Tối qua bác sĩ Thời ngủ ngon không?"



Thời Niệm cứng đờ người, đại não gần như mất khả năng suy nghĩ, lại dịch về sau một chút, miễn cưỡng nói:



".... Tốt lắm."



Anh còn xuất hiện trước mặt tôi vài lần nữa thì tôi cũng không dám đảm bảo trong mộng anh xảy ra chuyện gì đâu, Thời Niệm trong lòng nghĩ thầm.



Chẳng lẽ là do cô thường xuyên tiếp xúc với bệnh nhân nữ, có chút thiếu hơi trai, gần đây lại gặp Cố Thành quá nhiều nên mới có chuyện này?



Nhưng trước đây cô cũng không phải là chưa từng thấy đàn ông, có lúc nào kỳ quái như bây giờ đâu?



Thời Niệm lại xuất thần, hay là bởi vì Cố Thành quá đẹp? Đẹp đến nỗi khiến cô....



"Bác sĩ Thời____"



Nhận ra Thời Niệm không tập trung, Cố Thành hơi nheo mắt, cố tình kéo dài âm cuối.




Thời Niệm hồi thần, hơi bực bội.



Bác sĩ Thời, bác sĩ Thời, bác sĩ Thời, bác sĩ Thời.



Cả buổi sáng toàn bộ thang máy đều nghe được hắn gọi "Bác sĩ Thời, bác sĩ Thời", bệnh nhân người ta cũng không có gọi nhiều như hắn, hắn đây là đi khám bệnh đấy à?



"Chuyện gì?!"



Cố Thành như có như không mà cười.



"Tôi muốn nói, cô đừng dịch ra sau nữa," Sắp dán luôn lên thành thang máy rồi.



"...."



Cô đây là bởi vì ai hả!!!



Nếu không phải do hắn cứ tiến về phía này, cô làm sao có thể dịch về sau chứ? Thang máy lớn như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, làm gì mà hắn cứ phải đứng ở phía này chứ, bây giờ còn có mặt mũi nhắc nhở cô?



Thời Niệm hít một hơi thật sâu, giơ tay, dùng sức trực tiếp đem người đẩy sang một bên.



Sang bên kia đi!!!



Gần chết cô!!!



"Phanh" một tiếng, đột ngột không kịp phòng ngừa, Cố Thành cả người trực tiếp va vào thành thang máy.



Sau đó hai mấy giây, đầu cũng theo quán tính đập vào, phát ra một tiếng "Đông".



Thời Niệm: ??? Âm thanh này nghe có chút sai sai à nha? Sao có cảm giác chậm hơn nửa nhịp thế?



"A!" Cố Thành che ót lại, kêu đau một tiếng, Thời Niệm hồi thần, ánh mắt đờ đẫn, vội vàng đi tới, bắt lấy tay hắn, liên tục giải thích:



"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi, tôi, tôi không phải là cố ý, tôi chỉ là, chỉ là,"



Ngưng một chút, Thời Niệm nhón chấn duỗi tay sờ đến ót hắn:



"Để tôi nhìn một chút xem đụng phải chỗ nào rồi, có nghiêm trọng lắm không?"



Cố Thành xụ mặt, không nói chuyện, thoáng cong eo cúi thấp người, đầu nghiêng về phía Thời Niệm để cô nhìn được.



Thời Niệm một tay cầm lấy tay Cố Thành, một tay vuốt vuốt trên ót hắn, thỉnh thoảng liếc hắn một cái.



Cố Thành thấy ánh mắt của cô, lập tức cau mày lại.



"Ái ~ đau quá."



Sờ vào cũng không thấy gì cả, nhô lên lõm vào đều không có, bằng phẳng như thường, Thời Niệm ở trong lòng thầm nhủ.



"Đau quá ~"




Tay Thời Niệm run lên.



"A đau ~ a a"



Thời Niệm cắn môi dưới.



"Đau a ~"



Thời Niệm nhịn không được nhắm mắt lại, sờ soạng nửa ngày cũng không thấy gì, người này ngược lại có thể kêu đến ....



Cuối cùng,



Ngay lúc Cố Thành lại muốn kêu lên, Thời Niệm không thể nhịn được nữa, che miệng hắn lại, đè thấp thanh âm, khẽ trách mắng:



"Đừng kêu nữa!"



Chỉ biết kêu kêu kêu kêu kêu kêu, kêu đến cô cả người mất tự nhiên, cảm giác như mặt cũng sắp bị thiêu cháy, người biết thì cho là cô đang kiểm tra cho hắn, ai không biết còn tưởng rằng cô làm gì đó với hắn không bằng!



Tự nhiên nhớ đến giấc mơ hôm qua, Thời Niệm càng thêm mất tự nhiên, lắp ba lắp bắp: "Anh, anh, anh, anh, anh, anh không sao chứ?"



Trong mắt Cố Thành hiện lên ý cười, ngay sau đó liền khôi phục như thường.



"Cô đẩy tôi đau quá."



"Tôi không có dùng sức mà," Thời Niệm biện giải cho mình, "Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy anh một cái thôi, hơn nữa tôi cũng thấy anh không sao"



Nhìn biểu cảm tủi thân của Cố Thành, âm thanh của Thời Niệm càng lúc càng suy yếu, cuối cùng hoàn toàn biến mất.



Cố Thành đẩy tay cô ra, dáng người tuấn lãng căng thẳng, môi mỏng nhấp chặt, giọng nói ngang như cua.



"Bác sĩ Thời nói đúng, tôi không sao cả." Sợ cô không tin, còn bồi thêm một câu, "Tôi diễn trò thôi."



Cố Thành không nói thì thôi, càng nói trong lòng Thời Niệm càng áy náy, còn có chút khó chịu, dù sao cô cũng không cảm thấy hắn lừa cô.



"Đừng, anh đừng, tôi không phải" Thời Niệm dừng lại một chút, nhìn Cố Thành, "Thực xin lỗi, tôi vừa rồi không phải"



"Cô tin lời tôi nói được không?" Cố Thành trở tay lôi kéo cổ tay Thời Niệm, nhìn vào mắt cô, "Tin tưởng tôi được không?"



"Tôi đương nhiên tin," Thời Niệm gật đầu, "Tôi không hoài nghi anh, thật sự đấy."



Tôi chỉ hoài nghi tiếng kêu của anh.



"Thật sao?"



"Thật." Thời Niệm dùng sức gật đầu.



Cố Thành cong môi, không nói thêm gì.



"Không thì tôi đặt lịch kiểm tra cho anh nhé?" Thời Niệm không yên tâm, cúi đầu muốn lấy di động từ trong túi ra liền bị Cố Thành ngăn lại, nhân tiện kéo gần khoảng cách, "Tôi không sao đâu, không cần phiền toái như vậy."



Thời Niệm nhấp nhấp môi.



Vậy thì nếu hôm nay anh có chỗ nào không thoải mái thì nhớ nói cho tôi biết."



Tổn thương não bộ thường là do va chạm như Cố Thành mà ra, thông thường trong vòng 24 giờ sẽ bắt đầu xuất hiện triệu chứng mắt thường thấy được, vượt qua 24 giờ thì không có vấn đề gì, hoặc là vấn đề này không có quan hệ với cô.



"Được." Cố Thành nhìn cô, khóe miệng hơi cong, "Nếu sau này tôi có chỗ nào không thoải mái, nhất định sẽ nói cho cô biết."



Thời Niệm: .....Hình như không đúng lắm thì phải.



________



Tới trung tâm thương mại, Cố Thành đề nghị hai người cùng đẩy một xe, lúc trở về giúp đỡ nhau cũng tiện hơn.



Thời Niệm do dự, có chút mất tự tin mà nhìn Cố Thành, nói:



"Đồ hai chúng ta mua có thể khác nhau mà," Cố Thành im lặng, chỉ nhìn Thời Niệm, không nói một lời, giọng Thời Niệm nhỏ đi vài phần, "Không thì" thôi đi.



"Được." Cố Thành nghiêng mặt đi, tiếng rất nhỏ, nói xong liền quay người rời đi.



"Cố"



Thời Niệm há hốc miệng, trong lòng có chút khó chịu, không thể nói rõ là cảm giác gì, nhìn bóng dáng cô đơn của Cố Thành, nhấp nhấp môi, bỗng nhiên nhớ đến tối qua lúc cô đang nôn thốc nôn tháo bên ngoài khách sạn, Cố Thành đã ở bên cô.



Thật ra Cố Thành đối với cô khá tốt, nhưng cô thì lại liên tiếp tổn thương người ta thì phải?



Ngón tay vô thức nhéo chiếc túi sau lưng, Thời Niệm cắn môi dưới, do dự ba giây liền bước nhanh đuổi theo Cố Thành.



"Tôi chủ yếu là sợ tôi mua nhiều đồ quá, làm phiền đến anh."



Cố Thành im lặng.



Thời Niệm nhìn hắn, thử bắt lấy tay cầm xe đẩy, "Vậy lát nữa anh giúp tôi đẩy xe nhé?"



Cố Thành liếc cô một cái, "Ừ" một tiếng, sắc mặt tốt lên không ít.



Thời Niệm nhịn không được thở dài trong bụng.



Cô sai rồi, Cố Thành vẫn là người năm đó, tâm tư mẫn cảm, chờ người khác tới dỗ hắn. Nghĩ vậy, cô cười nói: "Vậy cảm ơn anh trước."



"Ừ."



Một lúc sau mới phản ứng lại, Thời Niệm rũ mi, sao cô lại có cảm giác tự mua dây buộc mình thế nhỉ?



Vì sao cứ một lúc là cô lại phải xin lỗi Cố Thành, rồi một lúc lại phải cảm ơn hắn?