Quá Mức Cố Chấp

Quá Mức Cố Chấp - Chương 16




Thời Niệm lên xe, bí thư Trương ngồi trên ghế lái phụ quay đầu nhìn cô, cười nói:



"Bác sĩ Thời muộn vậy mới về à?"



Thời Niệm tựa gần cửa sổ xe, hai tay đặt trên gối, cả người có chút câu nệ, giải thích:



"Hôm nay khoa có liên hoan nên về hơi muộn."



"Ra là vậy," bí thư Trương cười, trêu chọc: "Tôi thế nào mà lại ngửi được mùi rượu nhàn nhạt nhỉ?"



"A?"



Mùi rượu à? Thời Niệm nghe vậy, vội vàng che miệng, có chút ngượng ngùng nói: "Rất rõ ràng sao?"



Cô biết trên người có hơi mùi rượu, cho nên từ lúc lên xe đều rất câu thúc, không nghĩ tới vẫn bị đoán ra.



Mới vừa rồi ở bên ngoài nôn một lát, không biết miệng có bị chua không nữa, chắc là không đâu nhỉ, cô còn cố ý súc miệng một lúc lâu vì sợ khiên người xung quanh khó ngửi mà.



"Không đâu không đâu," bí thư Trương vội nói: "Không rõ đâu, là do tôi hay uổng rượu nên mũi hơi nhạy thôi. Người bình thường không ngửi được đâu."



Thời Niệm im lặng,



Cô ngửi được trên xe Cố Thành có mùi đàn hương không nùng không đạm, vừa phải, dễ chịu.



Cả người cô bốc mùi rượu lại leo lên xe người ta ngồi, tự nhiên cảm thấy mình lạc lõng lại còn xấu hổ.



Bị bí thư Trương nói một câu như vậy làm Thời Niệm càng thêm mất tự nhiên, có loại xúc đông muốn bỏ xe chạy lấy người.



Cửa xe "Bang" một tiếng đóng lại, Cố Thành ngồi vào bên cạnh Thời Niệm, tầm mắt đảo qua lại hai người, cuối cùng dừng ở phía bí thư Trương, cười:



"Đang nói gì mà vui vẻ thế?"



Tầm mắt chạm phải ánh mắt Cố Thành, tim bí thư Trương đánh thót một cái, tươi cười trên mặt cứng đờ, lắp bắp nói: "Không, không, không có gì." Nói xong lập tức quay người đi.



"Trên người tôi có mùi rượu rất nống đúng không?" Thời Niệm không để ý hai người bọn họ, cúi đầu ngửi ngửi người mình mấy cái, "Hay là để tôi xuống đi?"



"Có sao?" Cố Thành nói, hơi cúi người dán sát lại, "Để tôi ngửi thử."



Thanh âm truyền tới từ sau đằng sau, thuần hậu lại trầm thấp, như đang vuốt ve mơn trớn trên vành tai, vừa ngứa lại vừa nóng.



Thời Niệm cảm thấy cả người mất tự nhiên, vốn đang ngồi gần cửa sổ xe, bây giờ sắp dính lên đó luôn rồi.



Sau lưng là ánh sáng vàng quất chiếu từ bên ngoài vào, khi Cố Thành cúi xuống tạo ra một chiếc bóng dài bao trùm lên cả thân mình Thời Niệm.



Cửa sổ phản chiếu bóng hai người, mờ mờ ảo ảo, dường như sắp hợp lại làm một.



Cố Thành giơ tay, vén sợi tóc rủ xuống của Thời Niệm ra sau tai, làm lộ ra vành tai bóng loáng mượt mà, phiếm hồng nhàn nhạt trên làn da vốn trắng nõn, vô cùng nổi bật.



Hơi thở nam tính phả lên tai, xa lạ mà cường thế, Thời Niệm cảm thấy hô hấp khó khăn, đầu óc choáng váng, mãi mới ổn định được, liền giơ tay để trước người.



"Có...Có không?"



Cố Thành cười, môi mỏng khẽ mở, thanh âm có chút lười biếng:



"Không có."



Thời Niệm nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại, tay dùng lực đẩy người phía trước ra, "Không có thì tốt rồi." Nếu không có thì hắn đừng có dựa gần như vậy chứ!!!



Quá gần khiến cô hô hấp cũng không thuận, đầu óc cũng chậm chạp!



Cố Thành câu môi, cũng không phản kháng, lui về chỗ cũ, dựa vào ghế nhắm mắt lại.



Trong xe vô cùng an tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện.



Sau một lúc lâu,



Cơn buồn ngủ đánh úp lại, Thời Niệm ngáp một cái, quay đầu nhìn Cố Thành đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, nhấp nhấp môi, nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe.



Tay lái của tài xế rất tốt, vững đến nỗi Thời Niệm nhắm mắt vào liền ngủ luôn.



Nghe thấy tiếng thở đều đặn, người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt, duỗi cánh tay dài ôm người con gái vào lồng ngực.



Chắc là do quá mệt mỏi nên Thời Niệm ngủ rất say, đầu chuyển hướng dựa lên vai Cố Thành cũng không dừng lại, chỉ là hơi nhấp nháy mi vài lân, cựa quậy mấy cái, tìm được vị trí thoải mái liền ngủ tiếp.



Cố Thành cười nhẹ.



Cánh môi mang theo vài phần lạnh lẽo chạm vào trán cô, lại chạm vào mắt, dán lên chóp mũi, từ tự hạ xuống.



Thật nhẹ thật nhẹ hôn từng chút một từ trán đến mi tâm, lại đến cóp mũi, hai bên sườn mặt, từng tấc từng tấc, chậm rãi chạm vào khóe môi.....



"Khụ khụ khụ khụ khụ"



Cố Thành dừng lại, giương mắt nhìn người ngồi trên ghế lái phụ.



Bí thư Trương không nhịn được nữa mở trừng mắt, ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cố tổng, đến nơi rồi."



Cố Thành lạnh mặt không nói gì thêm, chỉ ấn vào chốt mở, một tấm chắn chậm rãi nâng lên, ngăn cách toàn bộ những ánh mắt đang nhìn trộm.



Không gian nháy mắt trở nên kín mít, an tĩnh lại nặng nề, chỉ có tiếng hô hấp ngày một gấp gáp, thật lâu cũng không thể bình ổn được....



Sau một lúc, một thanh âm rất nhỏ thì thầm bên tai Thời Niệm, tựa như dụ dỗ, hỏi:



"Thời Niệm, Quý sư huynh là ai?"



______



Thời Niệm ngủ rất say, lúc tỉnh lại mở mắt liền nhìn đến chiếc cằm góc cạnh của người đàn ông.



Đưa mắt lên trên một chút là có thể nhìn thấy sườn mặt hắn, ngũ quan lập thể, vô cùng quyến rũ.



Thời Niệm có chút mê muội quên lối về.



Mãi đến khi người này cúi đầu, mỉm cười nhìn cô:




"Tỉnh rồi à?"



Cánh môi gần như dán vào chóp mũi cô, hô hấp đan xen, khiến cho người ta say mê.



Thời Niệm cảm thấy tim run lên.



Một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.



Thời Niệm "Ừ" một tiếng, chậm rì rì từ lồng ngực Cố Thành ngồi dậy, nhìn bả vai Cố Thành, nội tâm thầm may mắn.



Cô ngủ không chảy nước miếng, tốt quá.



Thời Niệm bình tĩnh cởϊ áσ vest đang khoác trên người mình ra, trả lại cho Cố Thành.



Nhìn thấy sơ mi trắng nhăn nhúm của Cố Thành, cô sửng sớt, nội tâm cũng bắt đầu lo lắng.



Áo sơ mi bị kéo đến dúm dó, cà vạt bị kéo ra, xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên cổ, hai chiếc cúc trên cùng mở tung để lộ làn da bên trong, cả người trông như.... Mới vừa bị người ta chà đạp, không khí như bị bao trùm bởi một hơi thở xa hoa lãng phí.



Mình thì ngược lại, áo mũ chỉnh tề.



Môi Thời Niệm run rẩy, khắc chế nội tâm đang muốn thét chói tai.



"Tôi... làm?" Thanh âm hơi run rẩy, khó lòng mà tưởng tượng được mình lại làm ra chuyện hoang đường như vậy.



"Không phải." Cố Thành nhìn cô.



Thời Niệm thở phào.



Cố Thành ôn nhu nhìn cô, nhẹ giọng giải thích: "Cô chỉ là uống say thôi."



Còn chưa thả lòng, trong lòng lại tiếp tục căng thẳng.



"Tôi?"



"Không sao đâu," Cố Thành cười dịu dàng, "Say rượu không kiểm soát được hành vi cũng là bình thường, tôi không để ý."



Thời Niệm khẩn trương nhấp môi, nội tâm muốn rít gào.



Cô tuyệt đối không phải là người say rượu làm càn!!!



"Không sao đâu," Cố Thành làm trò trước mặt Thời Niệm, sửa sang lại quần áo, ngữ khí ôn hóa, "Tôi cũng không có bị thương, bác sĩ Thời không cần lưu tâm."



"Anh"



"Tôi ổn mà," Cố Thành nói xong còn cố tình cử động bả vai, "Chỉ là bả vai hơi tê một chút, đợi một lát là tốt hơn thôi."



Thời Niệm đau đầu, cố gắng nhẫn nhịn nhưng không được, biện giải cho mình:



"Không phải là anh làm gì đó với tôi nên tôi mới"



Thời Niệm ngưng lại, không biết nói làm sao, cô thật sự không chấp nhận được mình say rượu xong làm ra việc dâm ma như vậy!




Quan trọng là cô có say đâu!



Ban đầu cô đúng là có chút không thoải mái, đầu óc lâng lâng nhưng sau khi nôn hết rượu ra thì không còn cảm giác gì nữa, sao có thể làm ra chuyện này với Cố Thành?



Chẳng lẽ là trước khi lên xe cô cảm thấy Cố Thành quá đẹp trai, sau đó, sau đó mộng xuân, khụ khụ khụ, trong mộng cùng Cố Thành làm mấy chuyện kia?



Phi phi phi.



Đừng nói đến mộng xuân, đến giấc mơ bình thường cô còn chả có nữa là.



Trước nay chưa từng nghe nói người ngủ mơ có thể là ra chuyện thế này. Hơn nữa, cô ngủ rất thành thật, trong phòng kí túc xá hồi đại học cũng chỉ có cô ngủ ngoan nhất, không ngáy ngủ cũng không nói mớ, một giấc liền ngủ đến hừng đông.



Chuyện này không thể như thế được.



Sắc mặt Cố Thành thay đổi, nhìn Thời Niệm, biểu tình có chút bi thương.



"Đừng, tôi" Đừng dùng loại ánh mắt nhìn cô, cô thật sự không chịu nổi!!!



"Cô đoán đúng rồi," Cố Thành nhìn cô, cười buồn, "Là tôi thấy sắc nảy lòng tham trước, cô phản kháng nên mới thành thế này, đều do tôi"



"Không không không, đừng đừng đừng," Thời Niệm luống cuống, tâm tình đã hỏng bét lại còn hổ thẹn, không biết phải làm sao, muốn che miệng Cố Thành lại nhưng không dám, chỉ có thể nửa quỳ trên ghế, liên tục xua tay, "Tôi không có ý này đâu, thật đấy, anh đừng, anh đừng, đừng có hiểu lầm, tôi chỉ là, khụ khụ, chỉ là"



"..... Thật xin lỗi."



Được rồi, cô đuối lý.



Lúc cô say rượu khó chịu, Cố Thành tốt bụng đưa giấy đưa nước cho cô, còn cho cô quá giang, ai mà biết được cô mộng du rồi làm chuyện này chứ?



Người không mù đều nhìn ra được loại sự tình ... mất trí điên cuồng, thiên lôi đánh chết này là do cô làm.



Thời Niệm rũ đầu, lần đầu tiên trong đời hoài nghi nhân phẩm của mình.



Trước kia đều chưa từng có dấu hiệu, sao hôm này lại đột nhiên phát sinh chuyện thế này? Mười phần vô lý!



Cố Thành nhìn cô gái trước mặt, câu môi, không nói gì thêm mà đẩy cửa xe bước xuống.



Xe dừng ở dưới gara ngầm, tài xế và bí thư Trương đã sớm rời đi, chỉ còn hai người bọn họ, Cố Thành xuống xe xong, nhìn một cô gái đang ngồi bất động trên xe, thanh âm cố tình đè nén.



"Xuống xe thôi."



Thời Niệm "À" một tiếng, không nói thêm gì, đi xuống xe.



Sau đó liền phun ra khẩu trọc khí, chậm rì rì theo sau lưng Cố Thành, không hề muốn nói chuyện, dần dần cách Cố Thành một khoảng thật xa.



Cố Thành dừng lại, đợi Thời Niệm đi tới mới mở miệng hỏi cô:



"Suy nghĩ gì thế?"



Thời Niệm giương mắt nhìn Cố Thành, muốn nói lại thôi, cuối cũng vẫn là nhịn xuống, lắc đầu, không trả lời.




Tới trước cửa thang máy, Thời Niệm chỉ vào hai chiếc thang máy cạnh nhau, "Anh đi một cái, tôi đi cái còn lại."



Cố Thành nhíu mày.



Thời Niệm nhìn Cố Thành, cực kỳ thành khẩn nói:



"Chủ yếu là vì an toàn của anh thôi, tôi hiện tại còn chưa biết rõ chuyện là thế nào, nhưng mà, tôi cảm thấy tôi, khụ khụ khụ, cứ cách xa anh một chút vẫn tốt hơn."



Nếu cô thật sự làm ra loại chuyện kia, Cố Thành ở gần cô một giây thì nguy hiểm thêm một giây, nhỡ đâu cô....



Cố Thành bật cười, cánh tay dài duỗi ra túm người lại, "Có gì mà phải sợ, nếu tôi muốn phản kháng thì cô cảm thấy cô có thể làm gì tôi sao?"



Đúng vậy!



Thời Niệm bừng tỉnh, nháy mắt cất cao âm lượng.



"Vậy sao anh không phản kháng?!!!"Còn để mọi chuyện diễn ra như vậy, nếu Cố Thành phản kháng, nói không chừng cô đã sớm tỉnh lại!



Bảo sao cô cứ thấy kì quái.



Mặc kệ có phải do cô say rượu làm càn không, Cố Thành không hề uống rượu, hắn rất tỉnh táo. Lúc đầu óc minh mẫn lại bị người ta.... Đối đãi như vậy mà không biết phản kháng sao?



Nói vậy mà nghe được à!!!



"À", Cố Thành vô cùng bình tĩnh: "Tôi không định phản kháng."



Thời Niệm: !!!!!



"Cô cũng không dám làm ra chuyện gì với tôi đâu," Cố Thành nhìn cô, hỏi ngược lại: "Không phải sao?"



"Tôi," Thời Niệm nghẹn một một khẩu khí, suy nghĩ mấy lần mới nói tiếp được, "Chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì có hại cho anh, nhưng mà anh không phản kháng là không được."



Không thể để một mình cô cõng nồi được.



Cố Thành im lặng.



Thời Niệm đứng cạnh hắn, muốn nói tiếp cũng không được.



"Tôi phát hiện ra anh hình như không biết phản kháng," Thời Niệm nhớ lúc ở bệnh viện, trên tay Cố Thành đều là máu, Cố Đình còn lấy gối đánh hắn những hắn vẫn lù lù bất động, không hề chống cự lại, "Như vậy không được đâu, lúc người khác khi dễ anh, anh phải dùng sức của mình mà phản kháng, nếu không, người ta sẽ càng ngày càng khi dễ anh, có hiểu không?"



Cố Thành vẫn không nói gì.



Thời Niệm có chút bực bội, nói nửa ngày mà người ta cứ như đàn gảy tai trâu, một chút giác ngộ cũng không có!



"Đinh___" một tiếng, thang máy mở ra, Cố Thành nhấc chân đi vào, nhìn Thời Niệm vẫn đang đứng bên ngoài, không có vẻ gì là muốn động đậy, chân mày liền chau lại.



Thời Niệm: "....Tôi chờ lát" Lời nói còn chưa dứt đã bị túm vào.



Thời Niệm thở dài.



Cô là muốn tốt cho Cố Thành thôi, tại sao hắn không chịu hiểu chứ?



Trong thang máy còn có một gia đình, nhìn thấy bọn họ tiến vào thì hơi dịch bước chân, ánh mắt đảo qua tay hai người, không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.



Tám phần là coi bọn họ thành một cặp rồi.



Thời Niệm nhấp môi, dùng sức rút tay ra, cố ý nói:



"Đêm nay cảm ơn anh cho tôi đi nhờ xe, nếu không có khi tôi phải đi bộ về mất," nói xong lại cố tình xoa nhẹ cổ tay, mặt kinh hỉ nhìn Cố Thành, "Cổ tay tôi không đau nữa này?!"



Cố Thành rũ mắt nhìn.



"Vừa rồi còn bị trật khớp mà," Thời Niệm nói dối không chớp mắt, "May mà anh túm một cái liền trở về như cũ rồi."



Cố Thành im lặng vài giây.



"Không cần cảm ơn."



Thang máy chậm rãi đi lên, trong lúc lơ đãng Thời Niệm liếc nhìn trên cổ Cố Thành có một điểm hồng hồng, nhịn không được cất tiếng hỏi:



"Chỗ này là bị sao vậy?"



Lúc nãy ở gara không chú ý, bây giờ mới nhìn thấy.



"À," Cố Thành hơi nâng cằm, không nhanh không chậm trả lời: "Chắc là vừa rồi ở trên xe, lúc cô ngủ để lại dấu son môi đấy, chưa lau sạch sao?"



Thời Niệm: ?!!!!



Cố Thành lại cố tình soi vào gương trong thang máy, thở dài: "Tôi đã lau vài lần rồi mà."



"...."



Thang máy lâm vào một mảnh an tĩnh.



Thời Niệm thậm chí cảm nhận được ánh mắt của gia đình kia nhìn bọn họ lúc rời thang máy, dường như đang mãnh liệt khiển trách bọn họ giữa bàn dân thiên hạ lại dám công khai lớn tiếng nói chuyện riêng tư như vây!!!



Lúc ra khỏi thang máy, Thời Niệm nhìn Cố Thành, muốn nói lại thôi.



Cuối cùng vẫn mở miệng:



"Anh có tính đặt một cái camera theo dõi trong xe không?"



Cố Thành nhìn cô, khóe miệng hơi câu.



"Sao vậy? Bác sĩ Thời vẫn nghĩ là tôi nói dối à?" Nói xong lại cúi người tiến gần sát, "Cô không tin lời tôi sao?"



Những lời vừa rồi của hắn là sự thật.



"Tôi cảm thấy," Thời Niệm chớp chớp mắt, ngưng vài giây, "Nhiều người có gan chiếm tiện nghi của người khác nhưng không dám nhận."



Cố Thành: "....."