Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 62: Cánh Hoa Rơi Trên Trời




Ai rồi cũng sẽ đóng cho mình một chiếc thuyền để ra khơi, thuyền to thì sóng lớn, thuyền nhỏ thì sóng bé. Quan trọng hơn hết thảy sau cơn bão ai mới là người trở về đất liền đầu tiên.

Nhận con gấu bông rồi ôm trên tay, hơi vướng víu một chút nhưng không thể cản nổi được bước chân những kẻ cuồng ăn uống. Có Thịnh Quân Hải phía sau che chở, cô giơ điện thoại lên chụp một quả ảnh bản thân mình với chú gấu dâu, cô cố ý canh góc quay hướng khác để không dính tên xấc xược phía sau vào khung hình.

Bồ Công Anh đã đăng tải một trạng thái: "Lễ Hội Mùa Xuân, ta tới đây!!"

Cộng đồng mạng xôn xao bình luận, Cố Vấn Như chỉ chú ý tới một tin nhắn riêng vừa gửi tới từ cô bé mới quen Hân Ca: "Mặt chị tươi tắn thật đó, là đi cùng người yêu sao?"

Cô trong lòng "Leng keng" một tiếng rõ to, cảm thấy hơi chột dạ sợ Thịnh Quân Hải đi phía sau nhìn thấy tin nhắn. Cố Vấn Như hơi quay người tay gõ vào bàn phím trả lời, một cách thẳng thắn đá văng cái suy nghĩ màu hồng của cô nàng Hân Ca: "Ngôn tình ít thôi!!"

Cố Vấn Như đột nhiên cảm thấy có cái gì đó nắm lấy cánh tay buông thõng của mình, cô rời mắt khỏi điện thoại, nhìn xuống thì thấy là Hiểu Hiểu đã diễn cái vai đứa trẻ ngoan đi cạnh. Cố Vấn Như định quay đầu kêu Thịnh Quân Hải bế nó lên, lúc này mới phát hiện người đàn ông thân cao hơn một mét tám, cứ như bốc hơi vậy... Đùng một cái liền biến mất.

Được ôn nhu bảo vệ bởi lòng ngực rắn chắc đã quen, đột nhiên ngọn núi vững chãi đi lạc mất khiến Cố Vấn Như hơi hoang mang. Cô cố gắng căng mắt ngó nghiêng xung quanh để tiềm kiếm thử, cô cau mày trong lòng có đôi chút vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ cảm thán: "Cả người bắt mắt thế kia là đi đâu được chứ?"

Tần Hiểu tất nhiên sẽ câm như hến rồi, nếu không nó đã xổ một tràng dài có gì nói nấy cho cô gái ngốc kia hiểu vấn đề. Hiểu Hiểu thật ra cũng được sinh ra trong sự tinh ranh mưu tính của người mẹ, nên lúc nó mở mắt lần đầu cất tiếng khóc, ông bố bác sĩ kia đã tặng riêng một cái tên rõ ràng tường tận nhắc khéo rằng, không được phép lơ là khi yêu đương với người nhà họ Thịnh..

Không phải mỗi khi đi lạc chỉ cần đứng im một chỗ người khác sẽ dễ dàng tìm thấy mình hơn à? Vì quá đông người Cố Vấn Như bây giờ mới thấy tác dụng của công nghệ liên lạc hiện đại, cô ấn vào cái tên hiện lên đầu tiên trong danh bạ. Nghĩ cũng thật buồn cười, người cùng cô liên lạc nhiều nhất cũng chỉ có mình cậu ta, tiếng ồn xung quanh quá phiền nhiễu nên cô áp điện thoại sát vào tai nhằm mục đích nghe cho rõ.

Cô đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, vừa mới quay đầu qua mắt thấy ngay cái thân ảnh cao lớn kia, đang hiên ngang bước đi giữa dòng người tấp nập mà đến bên cô. Thịnh Quân Hải ánh mắt kiên định, gương mặt đã mất đi cái vẻ bỡn cợt ngày thường, thay vào đó chính thức trở thành một người đàn ông lịch lãm có phần ôn nhu hơi nghiêm túc. Tay phải anh để ra phía sau lưng, tay trái đang nắm chặt bỗng vung cái gì đó lên trời.

Cố Vấn Như theo phản xạ mà ngước mắt lên nhìn những thứ màu đỏ đang rơi trong không khí, cô vừa chớp đôi mắt, cái điện thoại được áp sẵn bên tai nãy giờ, liền bị buông lỏng mà rơi xuống đất. Cánh tay cô nhanh nhẹn đón lấy thứ lấp lánh đang nhẹ nhàng rơi xuống kia, khóe môi bất giác cong lên: "Thì ra là hoa hồng à!"

Mượn chút gió, anh thổi nhẹ lên mây, mượn chút mật anh vẩy nhẹ lên môi. Thịnh Quân Hải đứng đối diện hơi cúi thấp đầu, giọng nói mang ba phần dịu dàng, bảy phần kiên định nói với cô một câu: "Đóa hoa đẹp nhất chỉ dành cho cậu, hy vọng cậu cả đời này đừng để lạc mất những yêu thương."

Anh nghiêng đầu dành tặng cho cô nụ cười chân thành nhất mà mình có thể, cánh tay nãy giờ cất giấu phía sau đã chịu đưa ra. Cố Vấn Như che miệng vì đều bất ngờ đang diễn ra trước mắt này, Hiểu Hiểu phía dưới đã quay mặt đi không dám nhìn từ lâu. Bàn tay vừa rảnh rang ấy chưa kịp giơ lên để nhận hoa, Thịnh Quân Hải cúi thấp người nhặt cái điện thoại rơi xuống đất lên, xong anh thẳng thừng dúi bó hoa vào trước ngực cô.

Tiện thể anh bẹo cái má xinh xắn chỉ đánh một lớp phấn nhẹ đầy sự cưng chiều, Thịnh Quân Hải bất lực thở dài: "Ngốc! Vì sợ cậu thế này tôi mới phải chuẩn bị cả hai lần hoa. Thế mà cậu vẫn làm rơi điện thoại cho bằng được, đúng là... thú vị thật!"

Thịnh Quân Hải đứng quá gần, gần đến nỗi Cố Vấn Như hầu như bị che mất cả tầm nhìn. Cô biết những hành động vừa rồi chắc chắn đang làm những người xung quanh tò mò, chưng ra ánh mắt dò xét đáng sợ ấy, cơn bệnh của cô vô thức lại tái phát. Cô gục thẳng đầu vào lồng ngực anh, tư thế này không khác gì đang ôm nhau là bao.

Cô thì thào mấy câu rất nhỏ: "Tôi ghét cậu như thế này nhất, tôi không muốn trở thành một cái cúp vinh quang để cho cậu theo đuổi đâu!!"

Thịnh Quân Hải trầm ổn dùng đôi bàn tay vừa bẹo má cô khi nãy, dịu dàng nâng mặt cô lên, đôi mắt kiên định dường như không cho phép cô nhìn đi nơi khác: "Cậu xem, cái cơ thể này bé nhỏ đến mức đáng yêu... Thế mà lại tình cờ trở thành cả thế giới đối với tôi."

Anh xoa xoa nhẹ mặt cô, cưng chiều như một đứa trẻ: "Vậy nên, đừng có mà nhận định bản thân với cái thứ vô tri vô giác kia!!"

Cố Vấn Như có hơi lúng túng, cô không biết mình nên trả lời cái câu nói chắc như đinh đóng cột của một người đàn ông như thế nào. Đúng lúc ấy Tần Hiểu che mắt bịt tai nãy giờ đã lên tiếng, nó bảo gần tới giờ diễn tập trước khi lên sân rồi. Yêu cầu người cậu đang cố gồng cho ra dáng chững chạc kia đưa mình vào hội trường.