Bầu không khí trong xe lạnh như tờ, chủ yếu là hai ghế trước không ai nói một câu nào, đều là trai sinh gái đẹp nhưng sống khác tần số. Đôi mắt Cố Vấn Như lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm dòng người lướt qua như thác nước chảy. Thịnh Quân Hải đôi mắt trấn định nhìn thẳng phía trước trầm ngâm khác hẳn thường ngày, tới đứa cháu trai Hiểu Hiểu ngồi đằng sau còn thấy ớn lạnh.
Thật ra lễ hội mùa xuân này diễn ra tới bốn ngày lận, hôm qua mẹ đã đến trường cậu rồi sẵn tiện đút túi giáo viên không ít tiền. Hiểu Hiểu thừa biết cái tính thích chơi không thích chịu trách nhiệm này của mẹ, nên lúc bị quăng cho ông cậu nhỏ thì rất vui vẻ. Cảm thấy rất thành tựu có người cậu cao cao tại thượng, là thần tượng của bao đứa bạn cùng lớp, ai cũng khen ngầu. Nhưng mọi người nào đâu biết vị này lại vô cùng yếu kém trong vấn đề tình cảm đến vậy, nó thở dài ngầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ êm đẹp suôn sẻ.
Thịnh Quân Hải cũng không phải cạn lời nhát gái chẳng biết làm gì cho cam, thật ra anh đang bận suy nghĩ. Bản thân mình là vũ bão cô ấy hiện tại chỉ là mái nhà tranh, gió quá mạnh sẽ bay mất nóc, anh thở dài trong lòng vẫn là nên mưa dầm thấm lâu. Thịnh Quân Hải nghiêng đầu nhìn cô thật kỹ thở dài một hơi, không kiềm hãm được tình yêu đang dâng trào mãnh liệt buộc miệng nói: "Cậu không phải là tấm bình phong đâu, thậm chí còn cao cả hơn thế nhiều. Chỉ là một cái nón bảo hộ được cậu từng đội qua, nhưng lại còn hơn cả kỳ Olympic trong đầu tôi."
"Trước giờ chưa từng có ai thay thế được."
Nhóc con bên cạnh không hề quay mặt qua, nên anh không thể đoán được biểu cảm của cô hiện tại như thế nào. Cố Vấn Như đôi mắt mông lung, rung động dữ dội bên trong lòng ngực, khiến trái tim đập rộn ràng liên hồi. Phòng tuyến tâm lý trong cô hình như đã thất thủ hoàn toàn, cô đột nhiên quay đầu qua hỏi anh: "Nếu một thủ thành không giữ được bóng thì gọi là gì?"
Thịnh Quân Hải hơi bất ngờ với cái câu vô tri ấy, nhưng anh vẫn trả lời: "Là phòng thủ bất thành, thất bại trong việc bảo vệ điểm yếu bị phơi ra!"
Cố Vấn Như che miệng cười phá lên, cô cười rất lâu... Tới nỗi nước mắt không biết vì vui vẻ hay là bất lực mà rơi xuống từng giọt. Thịnh Quân Hải phanh xe rất gấp, anh gỡ dây an toàn của mình ngả người dùng bàn tay to lớn giúp cô lau đi. Cố Vấn Như không hề tránh né, nhưng đột nhiên cô lại mở cửa rất nhanh chóng, co giò chạy xuống chỗ Hiểu Hiểu cùng ngồi với nó, cô ậm ực: "Hiện tại, tôi không muốn nhìn thấy cái mặt cậu, lái xe đi!!"
Bàn tay Thịnh Quân Hải vẫn còn đang để trên không trung, đôi mắt phượng tinh ranh vừa lóe một ý nghĩ, khóe miệng cũng đã treo lên thành một ý cười khó phát giác. Tần Hiểu háo hức nói với Cố Vấn Như ngồi cạnh: "Đằng kia kìa, là trường em đó."
Chiếc Ferrari chạy một vòng bên ngoài trường tiểu học, mãi không tìm thấy chỗ nào trống để mà đậu xe. Cố Vấn Như cảm thán trường cấp một thôi làm cái lễ hội có thể khoa trương đến thế này ư, rất nhiều xe hạng sang đậu hết cả vỉa hè dành cho người đi bộ. Thịnh Quân Hải phía trên cũng hơi cáu gắt, anh vô thức bật ra mấy câu khó nghe, sau một lúc lâu cả ba người quá bất lực cũng tham gia vào hội nhà giàu vô ý thức.
Đưa vé vào cổng xong, Cố Vấn Như bị choáng ngợp bởi khuôn viên trường, có rất nhiều sạp bày bán hàng của người lớn rải rác khắp nơi. Mọi người nhà nhà đều đang tươi cười lướt qua nhau, nơi này không khác một khu chợ đêm bán hàng tạp nham một chút nào luôn. Cô kéo cánh tay Thịnh Quân Hải đang đi song song với mình, đôi chân hơi nhón gót tay thì che miệng nói nhỏ với anh: "Lợi dụng hình ảnh rồi bán tậu hàng ra ngoài nè, cái này mà đăng lên mạng là lụm view cho coi!"
Thịnh Quân Hải kéo cái mũ lưỡi trai xuống thấp một chút cố gắng che cho hết gương mặt, anh cũng thấy nơi này đang thương mại hóa lợi dụng hình ảnh lễ hội. Nếu mà bị chụp ảnh ọe nơi đây sẽ phiền phức lắm, sau đó anh cố tình dẫn dắt cô nhóc đi đi cạnh vào sát người mình hơn. Sợ kẻ nào không có mắt va phải cô ấy, thằng cháu trai Hiểu Hiểu đi phía bên kia bị xô đẩy tới muốn kêu cha gọi mẹ, mà cậu nhỏ của nó vẫn còn đang bận tán gái.
Chen chân đi vào được một nữa Thịnh Quân Hải mới chực nhớ tới thằng cháu nhà mình, anh ngồi xổm xuống cho nó leo lên cổ anh. Cố Vấn Như thì anh gần như là dùng cả vòng tay mà bao bọc bảo vệ cô, hình ảnh này giống hệt một gia đình ba người ấm áp cùng nhau đi chơi. cô chìm đắm trong sự quan tâm dịu dàng cho tới khi đi tới một quầy hàng bắn súng.
Thịnh Quân Hải vỗ đùi thằng nhóc đang an vị trên cổ mình: "Trường cấp một còn có mấy hoạt động chịu chơi vậy sao!"
Tần Hiểu chống hai bàn tay non nớt lên đầu anh cười hì hì: "Cháu không biết, cái này là hiệp hội gì đó mượn khuôn viên thì đúng hơn ấy."
Thịnh Quân Hải khom người nói vào tai nhóc con đứng trước ngực mình: "Thấy cái con gấu dâu đằng kia không? Tôi lấy tặng cậu nhé"
Thịnh Quân Hải thấy Cố Vấn Như ngơ ngác quan sát khu vực trưng bày quà thưởng, anh cầm lấy tay cô rồi dịu dàng chỉ về nơi cố định: "Đằng kia!!"
Hơi thở nam tính mạnh mẽ ấm nóng phả ra trên đầu cô, vành tai bị những lời ôn nhu ấy dỗ dành cho ửng đỏ, trái tim trong lồng ngực vì tiếng nói của anh làm cho rung động đập thình thịch mãi không thôi, ý thức cũng bay lơ lửng. Lòng bàn tay anh tiếp xúc trực tiếp cảm nhận da thịt của cô, cảm giác chân thật không có kháng cự này rất dễ chịu. Cố Vấn Như gật đầu ý bảo hãy đến đó chơi thử một chút, cô nhìn vào đồng hồ trên cánh tay trắng nõn vừa mới tách ra với Thịnh Quân Hải hỏi: "Cậu biết bắn sao?"
Anh cuồng vọng ngang ngược, hiên ngang tới móc trong ví ra một xấp tiền đặt trên bàn trong ánh mắt cạn lời của Cố Vấn Như đứng kế bên. Ông chủ không từ chối, thẳng thừng vui vẻ nhận tất cả, sau đó đẩy ra ngoài rất nhiều viên đạn bằng nhựa, Thịnh Quân Hải cứ như đã đoán trước mình bắn chả trúng được viên nào hay sao ấy. Anh dồn toàn bộ kiên nhẫn vào đây, lơ luôn cái lời nói "Thôi bỏ đi." của cô gái bên cạnh.
Đến Hiểu Hiểu đứng phía dưới nhìn lên hoài mà cũng phát mệt, nó ước gì có sẵn cái ghế cho mình ngồi xem luôn cho tiện. Đứng gần hai mươi phút sắc mặt ai cũng như nhau, đều biến thành một màu đen như than, Cố Vấn Như phỏng đoán nếu tình hình diễn ra xấu nhất chủ rạp hàng này không bị ăn một cú đấm cũng thật hối tiếc.
Từ ánh mắt đan phượng tràn đầy ý cười bất cần đời, bị một cái trò chơi vô bổ biến thành hận ý cố chấp tới nỗi người xung quanh bắt đầu tò mò đứng lại hóng hớt. Thậm chí Cố Vấn Như và Tần Hiểu phía sau đã bàn xong kế hoạch: "Lỡ cậu của em có đánh người, chị dẫn em chạy nhé..."
Đột nhiên đám đông hò reo inh ỏi thiếu đều vỗ tay bôm bốp luôn cơ, hai con người vừa muốn phản bội ở đây, ngước mắt lên thì đã thấy ông chủ sạp hàng mặt tươi như vợ đẻ được cặp sinh đôi. Mang một con gấu dâu đáng yêu hai tay cung kính dâng lên cho Thịnh Quân Hải, anh quay đầu nhìn cô khóe miệng cong lên thành một nụ cười đầy sự đắc ý.
Cô đứng dậy nhún vai gật đầu tán thưởng sự kiên trì của anh: "Chúa đã mỉm cười với cậu rồi!"
Thịnh Quân Hải bước tới bên Cố Vấn Như, anh cúi đầu xuống sát vành tai cô, giọng nói trầm ấm mang theo đôi phần quyến rũ khiêu khích: "Không! cậu mới chính là phước lành của Chúa ban xuống cho tôi."