Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pokemon: Quần Đảo Cam, Nơi Mọi Chuyện Bắt Đầu

Chương 36: Kết bạn




Chương 36: Kết bạn

Nhìn xem Pokemon trước mặt đang một mực thở gấp, Edgar mau chóng đưa tay vuốt nhẹ vùng ngực nhằm trợ giúp nó dễ dàng thông khí. Bởi vì hắn thực hiện động tác mười phần dịu dàng, cho nên chẳng mấy chốc Happiny đã chậm rãi bình ổn hô hấp xuống, hơn nữa trông bộ dáng rõ ràng là vô cùng hưởng thụ lấy hình thức xoa bóp hiện tại.

Theo bàn tay không ngừng chuyển động, Edgar cũng tranh thủ dõi mắt kín đáo đánh giá chiếc túi dưới thân Happiny. Thứ kia thoạt nhìn tựa như làm bằng chất liệu cao su với khả năng đàn hồi khá tốt. Hắn còn nhớ trong nguyên tác đã từng miêu tả rằng, đây chính là nơi đối phương thường xuyên dùng để chứa đựng những món đồ mà bản thân yêu thích nhất.

Trên thực tế, việc đeo lấy một cái túi ngay trước bụng vẫn luôn là nét đặc trưng tiêu biểu của gia đình nhà Pokemon này. Có điều không giống như Chansey hay Blissey, do ở thời điểm đầu còn chưa thể tự sản xuất ra quả trứng bổ dưỡng, vậy nên Happiny đành phải tìm đến các đạo cụ nắm giữ ngoại hình tương tự, nhờ vào đó bắt chước các tiền bối lấp đầy chiếc túi tùy thân của mình.

Trong đó, tồn tại phổ biến nhất hẳn là dạng viên đá có vóc dáng kiểu bầu dục, trông thoáng qua chẳng khác gì những quả trứng ở ngoài đời thực. Xuất phát từ nguyên cớ này, mỗi một con Happiny đều cực kì quý trọng biểu tượng mà bản thân gửi gắm toàn bộ tinh thần kia. Thậm chí, nó sẽ sẵn sàng đứng lên phản kháng nếu như ai đấy dám c·ướp đi báu vật vô giá trên.

Có lẽ là do đã xem thiếu niên mới gặp trở thành bạn bè thân thiết, Happiny mười phần thoải mái phô bày ra không gian riêng tư chuyên thuộc về chính nó. Được đối phương cho phép, Edgar bèn mạnh dạn đưa tay kéo nhẹ một bên mép chiếc túi, thế nhưng ngoại trừ quả bóng nhựa ban nãy cả hai vừa chơi đùa, phía trong đấy cũng chỉ còn lại số lượng lớn bánh kẹo được đóng gói với nhiều màu sắc khác biệt.

- Happy!

Phát hiện thiếu niên trẻ tuổi cứ mãi nhìn chằm chằm vào gia tài mà mình cất giữ, Happiny liền chủ động chọn lựa một cái kẹo mút nhỏ đẩy sang vị trí đối diện. Chứng kiến Pokemon dễ thương đang ngây ngô nghiêng đầu, đồng thời hai mắt thì mở thật to tựa như rất chờ mong bản thân phản ứng, Edgar không khỏi mỉm cười duỗi bàn tay ra đón nhận lấy tâm ý của nó.

- Cảm ơn ngươi, ta rất ưa thích món quà gặp mặt này!



- Happiny!

Trông thấy Happiny cực kì cao hứng sau khi nghe được lời khen tặng, nói thật nội tâm Edgar đã bị rung động mạnh mẽ bởi vẻ đơn thuần mà đối phương biểu lộ. Vốn còn dự định hỏi thăm nó về tung tích viên đá hình bầu dục, nhằm mục đích nghiệm chứng xuống một số giả thuyết khác trong đầu. Nhưng mà trải qua tình huống ấm lòng vừa rồi, hắn cho rằng những thứ ấy hiện nay đã chẳng còn quá quan trọng nữa.

- Cảm giác hết mệt chưa hả, bây giờ hãy tranh thủ tìm việc gì đó để làm nhé, ngươi có muốn cùng ta tiếp tục chơi ném bóng hay không nào?

- Happy... Happy...

Đầu tiên là phát ra tiếng kêu vui sướng, tuy nhiên rất nhanh Happiny lại vội vàng lắc đầu trông bộ dáng tương đối mâu thuẫn. Giống như đang lo sợ Edgar sẽ hiểu lầm, kế đến nó bèn gấp rút dùng bàn tay vỗ nhẹ vào cơ thể mình, đồng thời mau chóng chỉ thẳng về hướng cầu thang ở đằng kia. Hơi thoáng suy tư giây lát, một hồi sau hắn mới khẽ mỉm cười mở lời thử dò xét ý tưởng mà Pokemon đối diện cần biểu thị.

- Ngươi muốn rủ ta cùng đi lên tầng trên để chơi đùa đúng không? Địa phương ấy có điểm gì đặc biệt hay sao, chẳng lẽ những đồng bạn khác của ngươi cũng đang tụ họp ở chỗ đấy hả?

- Happy... Happy...

Nhìn xem Happiny thoải mái gật đầu, hơn nữa còn liên tục vung vẫy cánh tay nhỏ nhắn, nhằm minh họa rằng phía trên kia còn rất nhiều Pokemon tương tự nó. Mặc dù có chút động lòng, nhưng mà cuối cùng Edgar vẫn thở dài tỏ vẻ từ chối. Cẩn thận đặt viên kẹo mút vào trong cái túi ở trước ngực áo sơ mi, đối diện với ánh mắt khó hiểu tới từ Happiny, hắn chỉ im lặng ôn nhu trợ giúp nó lau sạch vết tích mồ hôi còn sót lại trên mặt.



- Cảm ơn ngươi đã mời, bất quá bây giờ ta cần phải đi gặp y tá Joy để trả lại thứ này cho nàng. Trước mắt hai chúng ta hãy tạm thời từ biệt nhau nhé, chờ khi nào rảnh rỗi thì ta sẽ tranh thủ tìm ngươi chơi đùa có được không nào?

Nhắc đến nơi đây, Edgar bèn cấp tốc lấy bộ quần áo bệnh nhân ra nhường Happiny nhìn rõ. Tất nhiên, đấy cũng chỉ là một lần mượn cớ với ý định làm yên lòng đối phương mà thôi. Trên thực tế, sở dĩ hắn nói như vậy chủ yếu bắt nguồn bởi một lý do khác, đó chính là tránh tình huống bản thân tự tiện xâm nhập vào khu vực riêng tư thuộc về Joy cùng đám Pokemon.

Buổi sáng nhân lúc quan sát sơ đồ khái quát trung tâm, Edgar đã vô tình chứng kiến một vài chú thích đề cập đến cấu trúc của tòa nhà này. Nếu như năm tầng phía dưới chuyên môn dùng để phục vụ cho những vai trò cố định, vậy thì vị trí cao nhất vốn chính là nơi mà Joy và các trợ thủ nghỉ ngơi thư giãn. Giả sử nếu có người chưa được đồng ý lại đi vào chỗ đấy, tin tưởng sẽ rất dễ gây nên sự phản cảm ở trong lòng nữ y tá.

- Happy... Happy!

Là một Pokemon cực kì đơn thuần, Happiny hoàn toàn tin tưởng hết thảy những lời mà thiếu niên vừa nói. Biết rõ đối phương đang có chuyện cần phải bận rộn, nó bèn khôn khéo gật đầu biểu thị sẽ ghi nhớ lấy ước hẹn trên. Không chỉ dừng lại ở đó, Happiny còn chủ động chạy thẳng đến chỗ cầu thang đằng kia, đồng thời liên tục chỉ tay hướng về phía lối đi nối xuống các tầng khác.



- Ân, ngươi muốn nói rằng hiện tại y tá Joy đang ở dưới đấy làm việc hay sao? Cảm ơn nhé, tin tức này quả thật đối với ta mười phần có giá trị đấy.

- Happy!



Nghe được bản thân có thể giúp cho người bạn mới quen, Happiny lập tức vui sướng ngẩng cao lên mái đầu nhỏ nhắn. Kế đến, nó liền cố gắng xua tan ngay đi nét mặt không nỡ, miễn cưỡng mỉm cười vẫy tay nhằm chào tạm biệt với Edgar. Nhìn xem bóng lưng màu hồng phấn lưu luyến bước chậm qua từng bậc cầu thang một, hắn bất chợt cảm thấy sâu tận trong trái tim bỗng dưng trở nên ấm áp vô cùng.

- Thật đúng là một cô nàng Pokemon nắm giữ tính cách tràn đầy đáng yêu mà!

Đợi tầm vài giây nhường cho Happiny hoàn toàn khuất hẳn sau khúc quanh, Edgar mới thở dài dứt khoát lựa chọn đi dọc theo con đường dẫn xuống tầng ba. Địa phương này vốn là nơi phân phối để các ca bệnh yên tĩnh nghỉ dưỡng, thế nhưng trải qua hồi lâu cẩn thận dò xét bốn phía, hắn vẫn không hề phát hiện thân ảnh xinh đẹp quen thuộc mà mình cần tìm.

Chẳng còn cách nào khác, Edgar đành phải tiếp tục dạo bước di chuyển sang những khu vực nằm trong phạm vi tầng hai. May mắn thay đúng vào thời khắc vừa mới đặt chân rời khỏi làn ranh giao giới, từ đằng xa hắn liền đã chứng kiến Joy và Chansey đang đứng trước cửa phòng bệnh, đối diện với bọn họ chính là một người đàn ông có vẻ bề ngoài khá là lịch lãm.

Trông thấy nữ y tá còn bận rộn công tác, Edgar bèn tự giác đi đến góc hành lang yên lặng quan sát. Mặc dù hắn đã cố gắng thực hiện động tác thật nhẹ nhàng, đáng tiếc chung quy vẫn bị Chansey cho bắt gặp lấy. Nhận ra thiếu niên này buổi sáng từng vui vẻ sánh vai bên cạnh quản sự, vậy nên nó lập tức nắm lên mép áo Joy nhằm mục đích sớm thông báo với nàng.

- Chansey!

Tiếng kêu do Chansey truyền tới vô tình cắt ngang cuộc trò chuyện giữa nữ y tá và nam nhân kia. Chứng kiến trợ thủ liên tục kín đáo chỉ tay về một phương vị cố định, theo bản năng nàng liền hướng ánh nhìn quay sang phía hành lang kế bên. Sau khi phát hiện Edgar đang đứng tại nơi đấy, Joy vội vàng nháy mắt đầy tinh nghịch ý bảo hắn hãy đợi mình thoáng chốc.

Âm thầm giao lưu cùng thiếu niên xong, nữ y tá lại tranh thủ dặn dò thêm vài câu nữa với nam nhân trước mặt. Ước chừng tầm nửa phút đồng hồ qua đi, chờ cho song phương đều đã trao đổi hoàn tất những điều cần thiết, Joy bèn dứt khoát dắt tay Chansey lại gần hành lang bên này. Mang theo nụ cười dịu dàng đặc trưng, nàng nhanh chóng dùng thanh âm ngọt ngào dễ nghe chủ động khơi gợi vấn đề.

- Thật sự là quá trùng hợp, ta vốn còn dự định lát nữa làm việc xong sẽ đi lên trên kia gọi ngươi xuống dùng bữa đấy!

- Ngượng ngùng, ban nãy ta tình cờ quan sát một tiết mục truyền hình khá hấp dẫn, vì lẽ đó mới không chú ý lắm tới thời gian đã trôi qua. Đúng rồi y tá Joy, đây là bộ đồng phục bệnh nhân vừa được giặt sạch sẽ, nhân tiện ta cũng mang nó xuống trả lại cho ngài luôn một lượt.

Cẩn thận bàn giao quần áo sang đến tận tay Joy, trong lúc cả hai tiếp xúc Edgar thậm chí còn ngửi được mùi hương hoa thoang thoảng từ trên người đối phương lan tỏa. So với buổi sáng tràn ngập khí sắc thanh xuân, hiện nay gương mặt nàng thế mà thoạt trông đã trở nên mệt mỏi hơn rất nhiều. Tuy nhiên mặc kệ là đánh giá dưới góc độ nào, hắn cũng luôn cảm thấy rằng vẻ đẹp của nữ y tá vẫn chưa bao giờ phai nhạt đi bớt.