Chương 13: Dự cảm chẳng lành
Bởi vì Edgar không có ý định lẫn tránh, cho nên rất nhanh cả ba nữ nhân ở dưới đại sảnh đều đã nghe thấy tiếng bước chân từ chỗ cầu thang truyền tới. Ngay lập tức, các nàng liền khá ăn ý mà lựa chọn dừng lại cuộc trò chuyện, đồng thời hiếu kì đưa ánh mắt liếc nhìn về phía đầu nguồn âm thanh.
Có điều, sau khi phát hiện được người đến là ai, bọn họ ngược lại chẳng hề tỏ vẻ bất ngờ một chút nào. Thậm chí, dù rằng Edgar chẳng phải là chuyên gia tâm lý tài giỏi, hắn cũng dễ dàng nhìn ra tình huống khác thường, khi có khá nhiều biểu cảm phức tạp đang hiện lên ở trên gương mặt các nàng.
Đầu tiên chính là Joy, lúc này nữ y tá đang mang theo thần sắc lo âu, nhất là hai hàng lông mày xinh đẹp cũng đã hơi khẽ cau lại vào nhau. Chứng kiến Edgar hướng sự chú ý tới chỗ của mình, nàng bèn miễn cưỡng nở ra nụ cười ôn nhu, vẩy tay kêu gọi hắn mau chóng tiến đến bên cạnh đám người.
Thấy vậy, Edgar cũng không chần chờ thêm làm gì, trực tiếp cất bước nhắm thẳng về chỗ ba vị mỹ nữ. Cùng lúc đó, hắn vẫn âm thầm đánh giá một cách kín đáo lấy dáng vẻ của hai người còn lại. Dù cho các nàng điều tiết cảm xúc tự thân tốt hơn Joy đôi chút, nhưng mà rõ ràng sự phiền muộn trên mặt là không cách nào che lấp đi được.
Nếu nói giáo sư Ivy là bởi vì trước đó từng cứu giúp qua Edgar, cho nên hiện giờ nàng mới để tâm tới tình trạng của hắn cũng là điều khá dễ hiểu. Tuy nhiên, việc cảnh sát Jenny đang dùng ánh mắt đắn đo, dường như cứ muốn nói lại thôi để đánh giá mình thế kia, thực sự khiến cho người ta phải suy ngẫm rất nhiều.
Mặc dù trong lòng đã bắt đầu nảy sinh cảm giác không tốt, có điều Edgar vẫn cố gắng duy trì lấy vẻ mặt tự nhiên nhất. Nhằm tránh cho ba người hoài nghi lung tung, hắn phải đành giả ra bộ dáng chỉ nhận biết mỗi một mình Joy mà thôi. Do đó, chờ tới khi đôi bên còn cách nhau ước chừng vài bước nhỏ, Edgar liền chủ động lễ phép cúi đầu chào hỏi với đối phương.
- Buổi sáng tốt lành y tá Joy! Không biết ngài gọi ta đến đây là bởi vì chuyện gì vậy?
- Ân, buổi sáng tốt lành Edgar! Tối hôm qua ngươi ngủ ngon chứ? Trong người có chỗ nào còn cảm thấy khó chịu hay không?
Dịu dàng cất tiếng nói ngọt ngào đáp lại, nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra, Joy rõ ràng là chưa muốn đi thẳng vào chính chuyện. Chẳng còn cách nào khác, Edgar đành phải cố gắng đè xuống nội tâm thấp thỏm, miễn cưỡng phối hợp cùng nàng kéo dài một hồi tán gẫu.
- Y tá Joy đừng quá để tâm, nhờ trải qua một giấc ngủ sâu, hiện tại ta hoàn toàn chẳng có bất cứ vấn đề gì. Đúng rồi, cảm ơn ngài đã chuẩn bị bộ quần áo này, bọn chúng thực sự rất vừa vặn. Về phần đồng phục bệnh nhân cũ, ban nãy ta đã để vào máy giặt, chờ tới khi sấy khô xong sẽ mang đến trả lại ngài.
- Chuyện đó không quan trọng, đồ bệnh nhân ở nơi đây còn có rất nhiều, khi nào rảnh rỗi thì Chansey các nàng sẽ tiến đến thu thập lấy. Sở dĩ gọi ngươi tới đây là bởi vì một sự tình khác, có điều đầu tiên ta còn cần phải giới thiệu qua hai vị này cái đã.
Nhận thấy thiếu niên trước mặt quả thật nhìn mười phần sáng sủa, trong lòng Joy cũng xem như đã nhẹ nhõm được phần nào. Bởi vì kế tiếp còn có một tin tức khá xấu, nàng chỉ hy vọng rằng nó sẽ không gây ảnh hưởng quá nghiêm trọng tới tinh thần của đối phương.
Mỉm cười che giấu đi vẻ mất tự nhiên, Joy nhẹ nhàng kéo bờ vai thiếu niên lại gần bên cạnh đám người. Đoán được chính đề sắp sửa tới, Edgar liền tùy ý nhường cho nàng dẫn theo mình hướng vào trung tâm vòng tròn. Đồng thời, cùng lúc đó đã thấy các ngón tay tinh tế của Joy hơi duỗi thẳng ra, trực chỉ về phía một bóng hình nóng bỏng đang đứng đối diện với bọn họ.
- Vị này chính là giáo sư Ivy, người hôm qua đã mang ngươi từ chỗ của đàn Lapras đi đến nơi đây. Mặc dù bề ngoài thoạt trông có vẻ xa lạ, kỳ thực nàng ấy vô cùng nhiệt tình đối với những ai quen thuộc. Ngươi cứ việc thoải mái thả lỏng tâm lý, tránh để bị loại khí chất lãnh diễm kia làm cho r·ối l·oạn lấy.
Nếu lúc này đang là một người nào đấy, có lẽ sẽ bởi vì Ivy sở hữu thân phận cao quý mà bắt đầu trở nên lóng ngóng tay chân. Tuy nhiên, nhờ vào nội dung đã xem từ trong hoạt hình, Edgar biết khá rõ tính cách của nữ nhân trước mặt. Nói theo cách đơn giản nhất, nàng chính là một người trong nóng ngoài lạnh mà thôi.
- Ngài khỏe, giáo sư Ivy! Xin cảm tạ vì ngày hôm qua đã kịp thời cứu giúp tính mạng của ta! Thật lòng mà nói, ta cũng chẳng biết phải làm sao để bày tỏ được tất cả sự biết ơn, mong rằng giáo sư trước tiên hãy nhận lấy một cái cúi đầu này. Về sau nếu có cơ hội, ta hứa sẽ nỗ lực hết sức để đền đáp lại ngài.
- Thôi được rồi, chuyện lần này ta vốn dĩ cũng chẳng hề làm ra tác dụng gì quá lớn. Hơn nữa, đem ngươi từ ngoài biển khơi mang vào đây chính là đàn Lapras. Nếu như còn mặt dày đi nhận lấy lễ nặng như vậy, trong lòng ta sợ rằng sẽ chẳng cách nào dễ dàng an ổn xuống.
Nhanh chóng tiến lên trước nâng đỡ lấy bờ vai thiếu niên, có thể trông thấy gương mặt Ivy bây giờ hiển nhiên đã tăng thêm đôi chút nhu hòa. Dẫu cho ngoài miệng luôn một mực phủ nhận công lao, nhưng mà kỳ thật nữ giáo sư vẫn khá là hài lòng với cách cư xử của người trẻ tuổi đối diện.
Ban sơ lúc đón nhận thiếu niên ở chỗ đàn Lapras, Ivy chỉ đơn thuần là xuất phát từ sự thiện lương trong lòng mình. Trên thực tế, nàng chưa từng bao giờ nghĩ về chuyện bản thân sẽ thu được hồi báo cả. Có điều hiện tại khi nghe rõ nét chân thành trong lời nói trên, nội tâm nữ giáo sư cảm thấy rất vui vẻ bởi vì đã giúp đến đúng người.
Mặc dù không thể tinh tường trong đầu Ivy suy nghĩ những gì, tuy nhiên Edgar phần nào đó cũng đã nhìn ra, dường như đối phương đang bày tỏ thiện ý với mình. Hơn nữa, do lúc này nữ giáo sư đang nghiêng người về phía trước, lại thêm việc nàng ăn mặc tương đối gợi cảm, cho nên hắn cũng đã vô tình chứng kiến không thiếu quan cảnh xuân sắc.
Theo một mùi hương hoa thoang thoảng truyền tới, Edgar vội vàng ép buộc bản thân mau chóng di chuyển ánh mắt rời đi. Mượn nhờ lực nâng của Ivy, hắn lập tức tranh thủ đứng thẳng người dậy, đồng thời bằng vào đó cũng đã thành công điều chỉnh tốt gương mặt đang phát nóng của mình.
- Giáo sư đừng nói như vậy! Ta tất nhiên mười phần biết ơn lấy đàn Lapras, nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là sẽ quên mất đi sự tồn tại của ngài. Vẫn là câu nói lúc trước, về sau nếu có chuyện gì cần đến ta, xin giáo sư hãy cứ việc thẳng thắn bàn giao xuống.
- Tốt lắm! Tốt lắm! Đã vậy ta đây liền sẽ ghi nhớ kỹ càng những lời này của ngươi. Thật đúng là, còn nhỏ tuổi như thế kia mà đã bắt đầu học cách làm ông cụ non rồi.
Trông thấy bạn tốt đang biểu lộ ra vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng, Joy đứng ở bên cạnh cũng chẳng nhịn được phải bĩu môi trêu chọc. Đừng nhìn trước mắt Ivy giống như mười phần lạnh nhạt, bất quá nàng dám khẳng định rằng, trong nội tâm đối phương hiện tại đang không biết âm thầm cao hứng bao nhiêu đâu.
Có điều khi nghe được Ivy đánh giá Edgar đúng là một ông cụ non, quả thật Joy cũng cảm thấy tán đồng cực kì. Chẳng hiểu là vì lý do gì, mỗi lần trò chuyện cùng thiếu niên kia, nàng cứ có cảm tưởng giống như là bản thân đang giao lưu với người đồng lứa vậy.
Dĩ nhiên, bấy nhiêu đấy còn chưa đủ để nhường Joy nảy sinh ra nghi ngờ lung tung. Thậm chí, chính nét tương phản trên ngược lại đã khiến cho nàng cảm thấy Edgar tràn ngập sự thú vị. Do đó, chỉ cần là người quen thuộc Joy đều có thể phát hiện, nữ y tá rõ ràng đối với thiếu niên bên cạnh nhiệt tình hơn những người khác rất nhiều.
- Thôi nào, cả hai cũng đừng cứ một mực đứng ở đấy mà khách sáo qua lại nữa! Ivy ngươi chớ có quên mất rằng, chúng ta vẫn còn chuyện quan trọng chưa đề cập tới đâu. Edgar mau đến đây, ta giới thiệu qua cho ngươi vị mỹ nữ mang theo tư thái hiên ngang này.
- Nàng tên là Jenny, một sĩ quan chuyên phụ trách lấy toàn bộ công việc trị an trên đảo Valencia của chúng ta. Về phần Jenny, thiếu niên này chính là Edgar, người mà ngươi đang muốn tiếp xúc để hỏi thăm lấy tin tức. Có điều, hôm qua hắn đã bị ngâm trong nước khá lâu, ngươi cũng đừng nên giày vò người ta quá nhiều đấy nhé.
Không ngoài Edgar dự liệu, nữ nhân vẫn luôn đứng yên tĩnh ở một bên chính là cảnh sát Jenny. Hơn nữa, theo như những lời Joy vừa nói, mục đích mà đối phương đi đến trung tâm Pokemon càng là bởi vì tìm hắn. Tuy nhiên, hiện tại khi trông thấy dáng vẻ xoắn xuýt của nàng, trong lúc nhất thời Edgar cũng không tránh được phải nảy sinh cảm giác nghi hoặc.
Bằng vào thân phận cảnh sát, nếu Jenny cần điều tra bất cứ thứ gì, nàng hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi thẳng ra ngoài. Nhưng mà trái ngược, tính từ lúc Edgar đi xuống đại sảnh đến giờ, người đối diện vẫn cứ duy trì lấy dáng vẻ trầm lặng. Lại kết hợp thêm với nét mặt liên tục do dự kia, bất chợt một tia chớp liền bỗng dưng hiện lên ngay trong đầu của Edgar.
- Xin chào sĩ quan Jenny! Không biết ngài muốn gặp ta là vì chuyện gì, chẳng lẽ các vị đã tìm thấy tung tích của cha ta rồi hay sao?
Edgar dám cam đoan rằng, sau khi nghe bản thân đặt câu hỏi, nữ cảnh sát dĩ nhiên đã thở gấp hơn mấy phần. Không chỉ một mình nàng, kể cả Joy và Ivy đứng ở kế bên cũng trùng hợp làm ra động tác tương tự. Quan sát tinh tường một màn trên, hắn phát hiện dự cảm xấu trong lòng mình càng lúc lại càng trở nên lớn dần hơn.