Phương Trượng

Chương 337: Tứ Đại Danh Kiếm






Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Ánh mắt La Thái Y đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói:

- Nếu có lúc đó, bản cô nương nhất định thiến lão cẩu ngươi.

- Tìm chết.

Lão nhân áo trắng cuối cùng thẹn quá thành giận, nói với lão nhân áo xanh bên cạnh:

- Nhị đệ, ngươi áp trận cho vi huynh, vi huynh sẽ đích thân phế nha đầu này, nếu nàng không thức thời cũng đừng trách hôm nay lão phu dùng sức mạnh.

- Bản cô nương cho dù chết cũng sẽ không để người được như ý.

- Chết rồi lão phu cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lão nhân áo trắng đảo qua khuôn mặt xinh đẹp, trường kiếm đâm về phía La Thái Y.

La Thái Y này cũng không dễ đối phó, nếu trạng thái của nàng hoàn hảo, một mình lão cũng không dễ dàng bắt được nàng, chẳng qua nàng vừa mới yểm hộ Ninh Uyển Quân chạy trốn, liều chết công kích bốn lão nhân mới dễ dàng bị kích thương.

Nếu như cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ của lão còn không cách nào đánh bại một Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong bị thương, như vậy danh hiệu nhân vật đứng đầu Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm này của lão cũng không cần gọi nữa.

La Thái Y nhìn thấy lão nhân áo trắng đâm tới, không chút sợ hãi, tay trái cầm kiếm, lại phát ra một đạo kiếm khí sắc bén.

La Thái Y luyện chính là kiếm khí, kiếm khí tung hoành ngang dọc, lực sát thương cực kỳ cường hãn.

Một khi La Thái Y xuất chiêu đều là hai ba đạo kiếm khí công kích liên tiếp, làm cho đối thủ khó lòng phòng bị. Nhưng lần này sau khi phát ra một đạo kiếm khí, đang khi chuẩn bị công kích lần thứ hai đột nhiên cánh tay dừng lại, một ngụm máu tươi từ khóe miệng tràn ra.

Vừa rồi nàng lấy cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ độc đấu bốn cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đã bị nội thương, hiện tại lại vận công khiến cho vết thương phát tác lần nữa.

Lão nhân áo trắng tránh né đạo kiếm khí thứ nhất, nhìn thấy La Thái Y đột nhiên hộc máu lập tức cười lớn:

- La Thái Y, hôm nay người phải theo ta rồi, không muốn theo cũng phải theo, người đã không có lựa chọn rồi.

Hắn đang muốn vung kiếm mà lên, đột nhiên phía sau tiếng xé gió nhanh chóng truyền đến, lão nhân áo xanh hét lớn:

- Đại ca cẩn thận sau lưng.

Lão nhân áo trắng cảm giác một bóng đen che trời phủ đất mà tới, vội vàng tung người vọt một cái.

Hoắc Nguyên Chân ở trên lưng của Kim Nhãn Ưng, vươn tay bắn ra một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ, ép lão nhân không thể không lần nữa lắc mình tránh đi.

- Lừa trọc Thiếu Lâm.

Lão nhân áo trắng bị Hoắc Nguyên Chân đột nhiên vọt tới phá hư chuyện tốt không khỏi giận dữ, vung tay chém ra một đạo kiếm khí về phía Hoắc Nguyên Chân trên lưng Kim Nhãn Ưng.

- Kim Chung Tráo.

Bên ngoài thân thể Hoắc Nguyên Chân Kim Chung Tráo thoáng hiện, đón tiếp kiếm khí của lão nhân áo trắng.

Hắn vốn có thể tránh né, nhưng một khi tránh né, thân thể của mình sẽ phải thay đổi phương hướng. Mục tiêu của hắn là tiếp lấy La Thái Y đang lảo đảo muốn ngã, cho nên không thể thay đổi phương hướng.

Sau khi hứng chịu một đạo kiếm khí của Tiên Thiên hậu kỳ, Kim Chung Tráo cũng không có vỡ tan tành. Kiếm khí này cũng không phải là một đòn toàn lực của cường giả Tiên Thiên hậu kỳ, lão nhân áo trắng này cũng không được xem là cường giả trong hàng ngũ Tiên Thiên hậu kỳ.
Kim Chung Tráo có chút ảm đạm, cũng không có vỡ vụn, Hoắc Nguyên Chân đã ngăn được, nhân cơ hội này khi Kim Nhãn Ưng xoẹt qua bên cạnh La Thái Y cánh tay vươn ra kéo nàng từ trên mặt đất lên.

Lão nhân áo trắng một kiếm không thể sát thương Hoắc Nguyên Chân, ngược lại bị đối phương mang người đi, không khỏi nổi trận lôi đình. Thế nhưng tốc độ của Kim Nhãn Ưng quá nhanh, đợi khi lão chuẩn bị công kích tiếp đã bay lên không mấy chục trượng, đã không e ngại công kích của lão nữa.

La Thái Y ở trên lưng của Kim Nhãn Ưng, ra sức giãy ra khỏi ngực của Hoắc Nguyên Chân, nói với hắn:

- Không cần lo cho ta, nhanh đi cứu Uyển Quân, nàng chạy về phía bên kia.

Nhìn La Thái Y, trong lòng Hoắc Nguyên Chân ít nhiều có chút bực tức, Ninh Uyển Quân tuổi còn nhỏ nói đi là đi, vì sao La Thái Y cũng nghe theo như vậy? Nếu không phải mình kịp thời chạy đến, chuyện hôm nay không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng La Thái Y vì bảo vệ Ninh Uyển Quân đã bị thương, mình sao thể nhẫn tâm trách nàng, chỉ có thể điều khiển Kim Nhãn Ưng bay về phía La Thái Y chỉ.

Kim Nhãn Ưng vẫy hai cánh, ở trên không đã nhìn thấy người truy kích Ninh Uyển Quân.

Chớ xem thường Kim Nhãn Ưng vẫy hai cánh, một cái vẫy cánh này đã bay vút ra ngoài ba bốn dặm bỏ xa hai lão nhân kia.

Trên người không mang theo Đại Hoàn Đan, Hoắc Nguyên Chân đút một viên Tiểu Hoàn Đan vào trong miệng của La Thái Y, nói:

- Biểu hiện của các nàng vô cùng không tốt, làm cho bần tăng vô cùng tức giận, nhưng nàng bị thương, nhất định phải lập tức trở về dưỡng thương. Ta đi cứu Uyển Quân, nàng lập tức trở về chùa điều tiết, đợi ta cứu Uyển Quân về, cũng mang nàng trở về.

La Thái Y rưng rưng lắc đầu:

- Không, một mình người làm sao cứu Uyển Quân?

- Đương nhiên có thể, không nên quên, khi xưa ở Thiên Sơn, ta làm sao mang nàng chạy trốn, hơn nữa cuối cùng giết chết Mã Chấn Tây.

Không nhịn được khẽ nhéo khuôn mặt của La Thái Y, cười nói:

- Ngoan ngoãn trở về, không nên quên nơi này cách Thiếu Lâm tự rất gần, ta chỉ cần mang Uyển Quân chạy một hồi, Kim Nhãn Ưng sẽ có thể trở lại đón chúng ta.

Lúc hắn nói xong, Kim Nhãn Ưng đã đuổi kịp Ninh Uyển Quân đang chạy trốn và hai người khác của Tứ Đại Danh Kiếm.


Ninh Uyển Quân đã không chạy trốn nữa rồi, nàng đã không có khí lực chạy nữa, mà là chậm rãi lui về phía sau, từng bước lui về phía sau, hoảng sợ nhìn hai lão nhân muốn tới bắt mình.

Hiện tại nàng đã hối hận rồi, hối hận tự nhận là chủ động rời đi chia sẻ gánh nặng cho Hoắc Nguyên Chân, thật ra chính là đang làm cho hắn thêm phiền phức, cũng không biết Thái Y tỷ thế nào rồi.

Hẳn là kết quả của Thái Y tỷ còn không bằng mình, khi mình chạy trốn cũng nhìn thấy Thái Y tỷ liều mạng ngăn cản bốn người này đã bị thương.

Hiện tại đã có hai người tới bắt mình, như vậy có nghĩa là Thái Y tỷ ngăn cản đã thất bại.

Hai lão nhân kia dường như cũng không muốn lập tức bắt mình, mà là đuổi theo một mạch giống như mèo vờn chuột. Bọn họ là Tiên Thiên hậu kỳ, Ninh Uyển Quân mới là Hậu Thiên viên mãn, làm sao có thể chạy thoát khỏi tay bọn họ, nàng chạy một mạch đến thoát lực, vẫn không thể bỏ rơi đối phương chút nào.

- Ha ha. Ninh tiểu thư, vì sao không chạy nữa? Nhận mệnh rồi sao?

- Các ngươi sẽ không có kết quả tốt.

Ninh Uyển Quân cũng sắp sửa không còn khí lực nói chuyện, thân thể dựa vào một thân cây, thở hổn hển nói.

- Chúng ta có kết cục tốt hay không không biết, nhưng Ninh tiểu thư ngươi hôm nay chắc chắn trở thành người của Đông Phương Thiếu Minh chủ rồi.

Một lão nhân y phục màu vàng nói xong, còn có một lão nhân áo đen tiếp tục nói:

- Ninh tiểu thư, hy vọng người vẫn còn nguyên thân, chưa có bị hòa thượng kia hại qua, nếu không Thiếu Minh chủ nhất định sẽ mất hứng, đến lúc đó chỉ sợ kết cục của ngươi sẽ rất thê thảm.