Phương Trượng

Chương 336: Nguy cơ cứu viện






Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Trong nháy mắt lao ra cửa chùa, Kim Nhãn Ưng đã từ trên bầu trời bay xuống, Hoắc Nguyên Chân trực tiếp nhảy lên bắt lấy thiết trảo của Kim Nhãn Ưng, để nó mang mình phi hành nhanh chóng xuống chân núi.

Sau lưng của Hoắc Nguyên Chân một mảnh ong vò vẽ bay theo vù vù, che khuất bầu trời đi theo phía sau hắn, cùng nhau đi xuống chân núi.

Quả nhiên là quá giảo hoạt. Nếu như lúc này Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm xuất thủ với Ninh Uyển Quân và La Thái Y, sợ rằng hai người các nàng không ngăn cản được.

Hi vọng bọn họ chỉ bắt các nàng lại, không làm thương tổn các nàng, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể nghĩ như vậy.

Tốc độ đến của Hoắc Nguyên Chân cực nhanh.

Từ khi nhận được cảnh báo của lão quạ đen đến khi hắn đến chân núi chẳng qua cũng chỉ là hai phút mà thôi, cũng đã đến căn nhà của hai người Ninh Uyển Quân

Nhất Đăng là Tiên Thiên hậu kỳ cũng bị Hoắc Nguyên Chân bỏ rơi ở phía xa, tốc độ không sai biệt lắm so với đàn ong.

Thế nhưng khi Hoắc Nguyên Chân đi tới nơi này lại kinh hãi phát hiện, nơi này đã không nhìn thấy bóng người.

Một đệ tử Cái Bang đang lo lắng đi lại ở chỗ này, còn có mấy đệ tử Cái Bang trông chừng đã bị người điểm huyệt ném vào trong phòng ngang. Bên trong phòng khách cũng không thấy dấu vết đánh nhau, nhưng đều không nhìn thấy Ninh Uyển Quân và La Thái Y đâu.

Hoắc Nguyên Chân lòng nóng như lửa đốt, lệnh cho Kim Nhãn Ưng bay lên không quan sát xung quanh.

Hắn lại vừa giải huyệt đạo cho mấy đệ tử Cái Bang bị điểm huyệt, vừa vội vàng hỏi đệ tử Cái Bang kia:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ta cũng không biết, ta đi tới nơi này chuẩn bị đổi cho bọn họ đi ăn cơm, thế nhưng đến nơi này liền phát hiện không có ai, bèn đi tìm một vòng, ở chỗ này phát hiện mấy người bọn họ, sau đó ta đi ra hô to mấy tiếng, phương trượng ngài đã tới rồi.

Chính là người này hô to đã kinh động lão quạ đen, nhưng hắn cũng không biết cái gì, Hoắc Nguyên Chân đã giải khai huyệt đạo của những người khác.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Các ngươi làm sao bị điểm huyệt? Người trong nhà đâu?

- Có... Có mấy người điểm huyệt đạo của chúng ta, sau đó liền mang chúng ta đến nơi này, chúng ta cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

- Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi?

- Đại khái hơn nửa canh giờ rồi.

Hoắc Nguyên Chân tính toán thời gian một chút, trong lòng kinh hãi, nửa canh giờ trước chính là thời điểm những nữ tử thanh lâu kia vừa mới lên núi, vừa mới tìm mình dây dưa quấn lấy, thì ra lúc đó ở bên này cũng đã động thủ rồi.

Thế nhưng làm sao đối phương lừa gạt được sự quan sát của Kim Nhãn Ưng và lão quạ đen, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết.

Theo Kim Nhãn Ưng dần dần phơi bày, trên giang hồ rất nhiều người đều biết phương trượng Thiếu Lâm có một con chim thần kỳ, sẽ cố ý tránh bị con chim phát hiện. Dưới sự cố ý ẩn núp của người có lòng, Kim Nhãn Ưng càng ngày càng không thể hoàn toàn quan sát hết thảy.

Lúc này, Kim Nhãn Ưng trên trời đã truyền về tin tức, bên trong phạm vi mấy chục dặm không có phát hiện người khả nghi.

Nửa canh giờ đã đủ cho đối phương mang hai nữ tử đi rất xa rồi, chỉ cần bỏ các nàng vào trong xe ngựa hoặc là giấu vào trong một gian phòng, Kim Nhãn Ưng sẽ không cách nào phát hiện.


Có thể nhanh chóng chế trụ đệ tử Cái Bang trông coi, hơn nữa không có dấu vết đánh nhau đã mang Ninh Uyển Quân và La Thái Y đi, người tới ít nhất là Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa còn không phải là một người, rất có khả năng chính là Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm kia rồi.

Hoắc Nguyên Chân tiếp tục để Kim Nhãn Ưng ở trên trời quan sát, mà mình lại ở trong ngoài phòng tìm kiếm dấu vết, hi vọng có thể tìm được dấu vết rời đi của bọn họ.

Bên ngoài vừa mưa xuống không lâu sẽ có một ít dấu bánh xe, thế nhưng dù sao nơi này cũng là trấn, trong lúc nhất thời làm sao Hoắc Nguyên Chân có thể phân rõ tất cả.

Chính vào lúc này, Nhất Đăng cùng bầy ong vò vẽ cũng chạy đến.

Hoắc Nguyên Chân nhìn bầy ong kia một chút, đột nhiên linh quang chợt lóe, trong lòng hạ đạt chỉ thị cho bầy ong vò vẽ, bảo bầy ong vò vẽ lập tức đi theo dấu chân, nhất định phải tìm được điểm cuối cùng của tất cả dấu chân trên trấn này đi tới địa phương nào.

Dưới chỉ thị thường xuyên của hắn, mỗi một con hoặc hơn mười con bắt đầu đuổi theo dấu bánh xe, trong nháy mắt trên bầu trời của Lục Dã trấn khắp nơi đều là ong vò vẽ bay lượn, làm cho mọi người sợ hãi bất an.

Chẳng qua những con ong vò vẽ này cũng không công kích người ta, mà dựa theo chỉ thị của chủ nhân truy đuổi theo dấu chân, truy đuổi đến mục tiêu lập tức trở về, đây chính là mệnh lệnh của Hoắc Nguyên Chân cho bọn chúng.

Trí tuệ của ong vò vẽ không cao, nhưng có thể hiểu được ý tứ của Hoắc Nguyên Chân, đơn giản đi theo dấu chân vẫn là có thể làm được.

Rất nhanh từng nhóm ong vò vẽ trở về, bọn chúng đều tìm được mục tiêu của mình muốn tìm.

Lần lượt tiếp thu tin tức của ong vò vẽ mang về, Hoắc Nguyên Chân đầu óc choáng váng, đáng tiếc những người này đều không phải là mình muốn tìm.

Không có Ninh Uyển Quân và La Thái Y, cũng không có những người khả nghi kia.

Lục Dã trấn lớn như vậy, ong vò vẽ rất nhanh căn bản đã phân ra tất cả dấu chân, Hoắc Nguyên Chân đã xác định, các nàng Ninh Uyển Quân đã không còn ở trong trấn này.

Còn có một ít ong vò vẽ chưa trở về, bọn chúng truy đuổi theo dấu xe đi thông ra bên ngoài trấn.

Hoắc Nguyên Chân ở bên trong phòng kiên nhẫn chờ đợi, hiện tại muốn vội cũng không vội được.

Từng nhóm ong vò vẽ trở về, tin tức truyền về lần lượt làm cho Hoắc Nguyên Chân thất vọng.

Ong vò vẽ tổng cộng có hai vạn con, dung lượng của tổ ong này chính là hai vạn con, một khi có ong vò vẽ chết đi sẽ có ong vò vẽ mới sinh ra, thế nhưng tuyệt đối sẽ không vượt quá số lượng hai vạn con.

Hơn một vạn tám ngàn con đã trở lại không có tin tức.

Một vạn chín ngàn con trở lại vẫn không có nhận được tin tức.

Từng đám trở về, sau khi qua nửa canh giờ chỉ còn ba bốn đám ong vò vẽ còn ở bên ngoài, chia nhau truy đuổi mấy dấu chân và dấu xe.

Hoắc Nguyên Chân hơi nhắm mắt lại, tin tức không ngừng cuồn cuộn đưa về làm cho đầu óc của hắn có chút chịu không nổi. Thời gian dài như vậy không làm được chuyện khác, ngược lại tra rõ ràng hoàn toàn tình huống bên trong Lục Dã trấn, chẳng qua toàn là những tin tức vô dụng.

Lại qua ước chừng nửa canh giờ, một số ong vò vẽ lại lục tục trở về, chỉ có hai nhóm ong vò vẽ còn ở bên ngoài.

Có một nhóm là truy tung theo dấu vết của một chiếc xe, một nhóm khác là truy tung theo một số dấu chân.

Lại qua ước chừng mười phút, ong vò vẽ truy tụng dấu chân đã trở lại hai con, bọn chúng không thể phân tích ra cái gì, chỉ có thể truyền lại cho Hoắc Nguyên Chân những chuyện chúng nhìn thấy.

Vừa cảm thụ được dấu chân của ong vò vẽ nhìn thấy, Hoắc Nguyên Chân nhất thời trong lòng mừng rỡ, nhất định những dấu chân này có vấn đề.
B4chng0cs4ch. C0m |

Bởi vì những dấu chân này sau khi rời khỏi trấn chừng bốn mươi dặm căn bản đều là cách mấy trượng mới có một vết, rất rõ ràng đây là người giang hồ đang chạy vội, bọn họ đang đuổi theo thứ gì đó.

Mà những dấu chân này cùng một phương hướng với một đôi dấu chân hơi nhỏ hơn một chút đi trước.

Hoắc Nguyên Chân nói với Nhất Đăng:

- Ngươi mau trở về núi, thẩm vấn những người giang hồ kia xem là ai phái bọn họ tới, nhất định phải tra rõ ràng tình huống, ta có việc gấp đi trước.

Trực tiếp nhảy lên Kim Nhãn Ưng, dựa theo đầu mối của ong vò vẽ cung cấp, Hoắc Nguyên Chân chạy thẳng về phía dấu chân.

Hàng dấu chân này là nhắm phía Tây Bắc mà đi, ước chừng bốn người.

Lúc này cách mới bắt đầu xảy ra chuyện đã qua hơn một canh giờ, Kim Nhãn Ưng nhanh như tia chớp lao ra Lục Dã trấn, ở độ cao chừng trăm thước nhanh chóng phi hành, dẫn đến một trận kinh hô của người đi đường, ai nấy đều nói không biết con chim từ đâu tới lớn như vậy.

Phi hành về phía Tây Bắc chừng năm mươi dặm, rốt cuộc Hoắc Nguyên Chân có phát hiện quan trọng.

Ven đường có một chiếc xe ngựa đỗ lại, cũng không thấy phu xe, chỉ có một con ngựa kéo xe lẻ loi ở ven đường ăn cỏ.

Mở màn xe ra, bên trong có một mùi hương thơm tràn ra, hắn là trước đó có nữ tử ngồi trong xe ngựa.

Những vật phẩm bên trong xe lộn xộn, dường như chủ nhân của xe ngựa khẩn cấp rời khỏi xe ngựa, Hoắc Nguyên Chân thậm chí tìm được một chiếc trâm cài tóc bên trong.

Cầm trâm cài tóc nhìn một chút, Hoắc Nguyên Chân trong lòng đau xót, trầm cài tóc này mình đã từng thấy, trâm cài tóc màu vàng nhạt là của Ninh Uyển Quân.

Xem ra chuyện tình có chút khác với mình nghĩ, giống như là hai người bọn họ trước đó đã rời khỏi Lục Dã trấn, nhắm phía Tây Bắc mà đi, sau đó mấy người Tứ Đại Danh Kiếm tới bắt bọn họ cũng truy tìm dấu bánh xe ngựa của các nàng đuổi theo một mạch.

Sau khi đuổi đến nơi này, các nàng phát hiện có người truy kích liền rời khỏi xe ngựa chạy trốn, chẳng qua không biết hiện tại đã chạy tới địa phương nào rồi.

- Tại sao các nàng muốn rời đi?

Hoắc Nguyên Chân có chút không hiểu, mình không thường tới bầu bạn với các nàng, từ Thiên Trúc trở về cũng không có đi thăm các nàng, nhưng điều này cũng không đến nỗi bỏ đi chứ.

Chẳng qua bất kể như thế nào, hiện tại các nàng hẳn là ở trong nguy hiểm, mình tuyệt đối không thể không quản.

Nếu người truy sát các nàng là Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm, vậy chính là bốn cao thủ đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, hai người bọn họ tuyệt đối không có khả năng ngăn cản.

Thậm chí bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là đối thủ của Tứ Đại Danh Kiếm này, nhưng hắn nhất định phải tìm được các nàng.

Ở bên cạnh xe ngựa cẩn thận tìm kiếm một phen, Hoắc Nguyên Chân phát hiện có dấu chân đi vào trong rừng núi.

Nhìn dấu vết của dấu chân, hẳn là đã qua chừng nửa canh giờ rồi, hiện tại đã có hơi mờ đi.

Cưỡi Kim Nhãn Ưng bay lên không, Hoắc Nguyên Chân nhắm một phương hướng đoán chừng nhanh chóng đuổi theo.

Nơi này đã không phải là núi Thiếu Thất, nhưng vẫn là phạm vi của Tung Sơn, núi cao rừng rậm, Hoắc Nguyên Chân ở trên trời bay thẳng một mạch, lệnh cho Kim Nhãn Ưng quan sát cẩn thận.

Bay một đoạn vẫn không phát hiện bóng người, Hoắc Nguyên Chân liền đáp xuống tiếp tục tìm kiếm dấu chân và dấu vết có người đi qua.

Lúc này tìm dấu chân đã không dễ dàng gì, nhưng tìm dấu vết có người đã đi qua vẫn có thể tìm được, bởi vì trong quá trình có người đi tới sẽ dùng kiếm trong tay chém cây cối ngăn cản đường đi.

Mà người có thể làm như vậy chắc chắn sẽ không phải là Giang Nam Tứ Đại Danh Kiếm, bốn lão già này đều là Tiên Thiên hậu kỳ khinh công nội lực cực cao, sẽ không dùng loại thủ đoạn này, có thể làm điều này hắn là hai người Ninh Uyển Quân và La Thái Y. Bởi vì Ninh Uyển Quân chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, công lực không đủ, không thể thi triển khinh công trong thời gian dài, cho nên rất có thể là La Thái Y dùng kiếm mở đường.

Hoắc Nguyên Chân càng nhìn càng nóng lòng, thời gian kéo dài càng lâu càng nguy hiểm.

Tiếp tục đi về phía trước một đoạn, phía trước là một sườn đồi, ở chỗ này Hoắc Nguyên Chân đã phát hiện hai chỗ vết tích của kiếm khí.

Kiếm khí đánh trúng một cây khô, bổ xuống một cành cây cực lớn. Nơi này đã phát sinh chiến đấu, mình cách mục tiêu đã không xa rồi.

Nhìn xuống phía dưới sườn đồi, có dấu vết người trượt xuống.

Vừa nhìn dấu vết này, hẳn là vừa mới xuất hiện, mình rốt cuộc đã tìm được rồi.

Hoắc Nguyên Chân trong lòng kích động, lần nữa lệnh cho Kim Nhãn Ưng bay lên không, trực tiếp bay xuống phía dưới đồi.

Vừa mới bay xuống không tới mấy trăm thước, phía trước liền truyền đến tiếng người nói chuyện, đó là tiếng cười ngông cuồng của nam nhân.

Hoắc Nguyên Chân từ trên không nhìn xuống, chỉ thấy hai lão nhân một trái một phải vây khốn La Thái Y, dường như đang khuyên giải La Thái Y nhanh chóng đầu hàng.

Thế nhưng Ninh Uyển Quân lại không ở nơi này, Hoắc Nguyên Chân trong lòng không khỏi chợt lạnh, cũng không để ý được nhiều, trực tiếp bảo Kim Nhãn Ưng đáp xuống, trước tiên cứu La Thái Y rồi nói sau.

Nhìn thấy La Thái Y bị hai lão nhân vây khốn, Hoắc Nguyên Chân ngồi Kim Nhãn Ưng từ trên trời lao xuống.

May mắn nhìn qua dường như hai lão nhân này không muốn giết La Thái Y, mà tính toán bắt sống, điều này làm cho Hoắc Nguyên Chân còn yên tâm một chút.

Chẳng qua tình huống của La Thái Y cũng không lạc quan, y phục xộc xệch, sắc mặt tái nhợt, hành động chậm chạp, giống như là bị nội gia chân khí đánh nội thương. Mặt khác tay cầm kiếm cũng đã đổi thành tay trái, dĩ vãng La Thái Y đều là dùng kiếm tay phải, điều này đã nói lên tay phải của nàng bị thương.

- La Pháp Vương, người đã không phải là La Pháp Vương uy phong bát diện của Thánh Hỏa giáo năm xưa nữa, chủ tử Mạc Thiên Tà của người ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, các ngươi còn giãy giụa như vậy là muốn làm gì? Giang hồ hiện tại là của Lý Dật Phong tiền bối và Đông Phương Minh chủ, đám người ngoan cố các ngươi vẫn nên sớm nhận rõ tình thế đi.

Một lão nhân áo trắng trong tay cầm một thanh bảo kiếm hàn quang lấp lánh nói với La Thái Y.

Còn có một lão nhân áo xanh khác, tay cầm song kiếm, cũng nói với La Thái Y:

- Nói cho La Thái Y ngươi, ý của Đông Phương Thiếu Minh chủ là muốn bắt sống Ninh Uyển Quân, nhưng không nói qua nhất định phải bắt sống người, cho nên tính mạng của ngươi cũng chưa chắc sẽ được lưu lại. Người sống hay chết chính ở trong một ý niệm của ngươi, chớ để huynh đệ lão phu đợi lâu, nếu không hôm nay hồng nhan bạc mệnh, chôn xương nơi hoang dã.

La Thái Y cười lạnh nói:

- Các ngươi chớ si tâm vọng tưởng, hoặc là giết ta, nếu không La Thái Y ta nhất định sẽ giết các ngươi.

- Không biết thức thời.

Lão nhân áo trắng nói:

- Lão phu đã bao nhiêu tuổi rồi, khó được coi trọng một nữ nhân, hơn nữa cũng không muốn bạc đãi ngươi. La Thái Y ngươi dù gì cũng là Pháp Vương Thánh giáo, mỹ nhân nổi danh trên giang hồ, nếu người chịu theo lão phu, lão phu nhất định mang kiệu tám người khiêng tới rước người về.