Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 5: Rắc rối lớn rồi




Xuất phát từ sự tò mò với lớp học mới, các học sinh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Nghe nói lớp của chúng ta là một trong những lớp tốt nhất của khối mười một,” Một học sinh nói với bạn cùng bàn của cậu ta.

“Không phải chứ! Lớp giỏi nhất khối mười một là lớp Đặc biệt, chỉ có hai lớp, lớp một và lớp hai, chúng ta là lớp ba đấy.” Bạn cùng bàn lập tức cãi lại.

“Ầy…” Học sinh này cảm thấy hơi xấu hổ, không ngờ bản thân là một trong ba người giỏi nhất lại không thể vào được lớp Đặc biệt.

“Thế nhưng, lớp của chúng ta cũng rất giỏi…” Bạn ngồi cùng bàn nói tiếp.

“Ha ha, cũng được…” Học sinh này che giấu vẻ xấu hổ.

Tạ Lang và Đại Đầu ngồi sau bọn họ lại nhìn nhau, “Thì ra lớp Đặc biệt lợi hại như vậy!” Vẻ mặt Tạ Lang bình thường, sắc mặt Đại Đầu lại hơi nghiêm túc.

“Reng reng reng…” Chuông hết tiết vang lên, bạn học trong lớp lục tục đi ra ngoài hoạt động, có rất nhiều người vẫn ngồi tại chỗ nói chuyện, còn có người nằm sấp trên bàn học, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Xem ra lớp học của Hoa Trung quản lý rất nghiêm ngặt đó.” Đại Đầu nói thầm.

“Sao lại nói thế?” Tạ Lang hơi tò mò.

“Không có một cô gái nào đi tới hỏi phương thức liên lạc của cậu!” Lời nói của Đại Đầu khiến Tạ Lang không còn gì để nói…

Tuy suy nghĩ của Tạ Lang còn đang rối bời, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, dù mỉm cười cũng chỉ mấy giây mà thôi. Anh thường xuyên bị người ta hiểu lầm vì tâm trạng không tốt, khiến người khác không dám bước tới bắt chuyện, sự cố bị bao vây này cũng chỉ mới có hôm nay thôi, đổi lại là ngày thường, người khác chỉ dám đứng từ xa nhìn.

Tạ Lang đột nhiên nhớ lại Tống Tử Nhiên cũng ở trong trường này, năm nay Tạ Lang mười sáu tuổi, Tống Tử Nhiên nhỏ hơn anh một tuổi - mười năm tuổi, có lẽ là khối mười. Xong đời, chắc chắn Tống Tử Nhiên sẽ thường xuyên đến tìm anh, Tống Tử Nhiên sẽ nói việc này là:

Anh Lang, người ta nhớ anh mà, anh còn không thèm quan tâm em! Lần sau gặp mặt phải chủ động chào hỏi em, biết không?”

“Em không đến tìm anh, các cô gái xung quanh anh sẽ thế nào chứ, sẽ cho rằng anh là hoa thơm không có chủ, chắc chắn sẽ tới xới đất giúp anh, còn em là em gái của bạn bè muốn tốt cho anh, tất nhiên có nghĩa vụ phải giúp đỡ anh rồi, hì hì…”

Đây chính là nguyên nhân từ nhỏ đến lớn cô luôn nói với người khác cô là bạn gái của anh sao? Tạ Lang cảm thấy rất phiền phức, tuy phiền phức này không phải rất phiền phức, nhưng đối với anh, lại là phiền phức không thể giải quyết…

“Lần này rắc rối rồi!” Đại Đầu đột nhiên ngẩng mặt lên trời thở dài.

“Sao thế?” Tạ Lang khó hiểu, sao Đại Đầu đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng anh thế?

Đại Đầu tỏ vẻ thấy chết không sờn: “Lúc mình nhảy từ trên cây xuống để chạy đi, mơ hồ nghe nói bảo vệ ở cổng muốn kiểm tra băng giám sát!”

“Điều này thì có gì đâu? Chúng ta đến để báo danh, cũng không vi phạm nội quy trường học.” Tạ Lang nghe đến chỗ này, thở dài một hơi, không có gì xảy ra…

“Nhưng lúc nhảy xuống, mình đã đạp hỏng ghế của bác ấy…”

Sau khi nghe xong, Tạ Lang lập tức đứng lên, đánh giá cơ thể Đại Đầu từ trên xuống dưới, “Ngày thường bảo cậu ăn ít một chút, vừa nãy mình mời cậu ăn cơm, còn ăn nhiều như vậy!”

“Vớ vẩn, mình căn bản không ăn nhiều, hơn nữa, là cậu mời cơm, nhưng tiêu tiền của mình!” Đại Đầu không thích người khác nói anh ấy ăn nhiều, lập tức cãi lại.

Tạ Lang vẫn thản nhiên như cũ, “Bạn tốt mà, nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu chứ, tiền chỉ là tài nguyên, còn là tài nguyên có thể tái tạo, cậu sợ cái gì? Dùng nhiều một chút, tiền sẽ phục hồi nhanh hơn.”

“…” Đại Đầu cũng nghẹn lời, ăn chực còn trở nên cao thượng như vậy, tài giỏi!

“Trời ơi, đây không phải trọng điểm, điều quan trọng nhất là, mình sẽ bị bảo vệ cả trường truy nã!” Đại Đầu đột nhiên nhớ ra.

“Trong Hoa Trung có ba khối, hôm nay học sinh mới đến báo danh, nghe nói hôm nay khối mười hai được nghỉ, nói cách khác trong trường còn hai khối, mỗi khối khoảng năm trăm người, hai khối cộng lại tất cả có một nghìn người,” Tạ Lang hơi khựng lại, “Lúc chúng ta đi vào, đã đăng ký ở chỗ bảo vệ rồi, cộng thêm yếu tố giới tính này, khả năng cậu bị tìm ra trong hôm nay là 0,6.”

“…” Đại Đầu không nhịn được, thầm mắng, cậu học tốt Toán như vậy là dùng để sỉ nhục bạn tốt sao?

“Cậu cũng không thể thấy chết không cứu chứ! Mình vì cậu mới…” Đại Đầu trơ mắt nhìn Tạ Lang.

Tạ Lang im lặng, “Chuyện này cũng không dễ làm…”

“Mình mời cậu đi ăn buffet!” Đại Đầu quyết định nắm chặt cọng rơm cuối cùng này.

Tạ Lang xòe tay ra, “Năm lần.”

“Cậu giỏi! Mình giúp cậu đi vào cổng trường báo danh nên mới thế đó!” Đại Đầu bất đắc dĩ.

Đùa thôi mà, xóa bỏ việc hôm nay mình thua thì thế nào?” Tạ Lang mỉm cười.

“Anh em tốt! Một lời đã định!”

“Reng reng reng…” Chuông vào học vang lên, chẳng biết từ lúc nào học sinh trong lớp đã đến đông đủ, Tạ Lang và Đại Đầu vội vàng ngồi xuống.

Giáo viên chủ nhiệm đi vào từ ngoài cửa, “Có lẽ các em đều mang sách giáo khoa đến rồi, căn cứ vào tình hình của mỗi người, bắt đầu tự học đi.”

Giáo viên chủ nhiệm nói xong cũng đi đến bàn giáo viên ngồi xuống, bắt đầu viết giáo án.

Tạ Lang và Đại Đầu vội vàng lấy sách trong balo của mình ra, đặt lên bàn học, bắt đầu tự học.

Thông qua sự trao đổi của các bạn học trong thời gian nghỉ giữa giờ, bọn họ mơ hồ biết lớp này không đơn giản, bọn họ phải dùng thành tích để chứng minh bản thân xứng với lớp này.

Chỉ chớp mắt, đã là buổi chiều.

“Đến giờ ăn tối rồi, cùng đi đi, nghe nói đồ ăn trong căng tin Hoa Trung rất ngon.” Đại Đầu duỗi lưng một cái.

Tạ Lang cũng đóng sách lại, “Được, đi thôi.”

“Xin chào bạn học, xin hỏi anh Lang có ở đây không? Ầy, tên của anh ấy là Tạ Lang…” Ngoài cửa vang lên một giọng nói mà Tạ Lang rất quen thuộc, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đúng như dự đoán, Tống Tử Nhiên đã đến đây, đang đứng ngoài cửa, thò đầu vào trong tìm kiếm Tạ Lang khắp nơi.

Tạ Lang lập tức nằm sấp xuống bàn, dựng thẳng sách lên để che lại khuôn mặt của mình.

“Điều này,” Cô gái bị hỏi không biết Tạ Lang là ai.

“Ở đó!” Tống Tử Nhiên nhìn thấy Tạ Lang nằm sấp gần cửa sổ.

Tạ Lang ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Đại Đầu đang dùng tay chỉ anh, “Đại Đầu, cậu…”

Đại Đầu lập tức bỏ tay xuống, “Còn không phải vì muốn tốt cho cậu sao? Cậu đỡ bị người ta bao vây chặn đánh. Cứ theo cô ấy đi, cậu xem em gái nhỏ này, mặc dù không khuynh quốc khuynh thành, nhưng ít nhất cũng hoa nhường nguyệt thẹn…”

Ngay lúc Đại Đầu đang mở ra kiến thức mới, Tống Tử Nhiên đã dùng hành động cắt ngang lời anh ấy.

Tống Tử Nhiên đi tới, hai bàn tay mảnh khảnh đã cầm cánh tay Tạ Lang.

“Anh Lang,” Giọng nói dịu dàng đến nỗi tất cả mọi người trong lớp, ngoại trừ Tạ Lang đều lập tức im lặng, như sợ che mất giọng nói này, từ đó không nghe được nữa…

Tống Tử Nhiên biết ơn liếc nhìn Đại Đầu một cái, Đại Đầu hơi đắc ý, đang định xua tay, thấy Tạ Lang nhìn mình, lập tức bỏ tay xuống.

“Anh Lang, cha em nói, tối nay muốn mời anh đến nhà chơi, anh chắc chắn phải đến đó.” Tống Tử Nhiên nói xong lại rũ mắt xuống, lúc này cô không dám đối mặt với Tạ Lang, chẳng may bị anh Lang nhận ra cô đang nói dối, vậy thì nguy rồi.

Cô vì muốn anh Lang tin tưởng không chút nghi ngờ, nên cố ý nói trước với anh trai, dù anh Lang không tin, thì sau đó còn có anh trai mà, nếu thật sự không được, đành phải tìm đến cha thật rồi… Hì hì.

Lần này rắc rối rồi, Tạ Lang thầm nghĩ, đến nhà chơi gì đó… Là việc khiến anh đau đầu nhất, dù quan hệ hai nhà khá tốt…