Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 4: Học sinh mới báo cáo có mặt




“Học sinh mới Tạ Lang báo cáo có mặt.” Tạ Lang đứng ở cửa phòng học thở hổn hển, dù sao để bỏ trốn thành công, anh đã chạy quanh trường hai vòng… Cũng may Đại Đầu giải cứu thuận lợi, có lẽ bây giờ cậu ấy đã chạy đến lớp mới để báo danh, không biết cậu ấy học ở lớp nào đây…

Mười phút trước, Đại Đầu trèo lên cây thành công, “Cảm ơn bạn học này nhé, mình lập tức bày mưu tính kế với Tạ Lang, nhanh chóng cứu cậu ấy ra.”

Tống Tử Nhiên đứng dưới gốc cây rất sốt ruột, “Vậy nhanh lên một chút, anh Lang sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Đại Đầu gãi đầu một cái, nghĩ thầm: Không chịu nổi, sao có thể chứ, nói không chừng Tạ Lang rất hưởng thụ quá trình này đấy. Đại Đầu nhìn xuống dưới, trời ạ, các cô gái đã bắt đầu lôi kéo, khuôn mặt Tạ Lang đỏ bừng, đang lẩm bẩm điều gì đó.

Xong đời, không thể để người phía dưới biết tình hình trong đó, chưa biết chừng cô sẽ xông thẳng vào!

“Cậu lề mà lề mề làm gì vậy? Nhanh lên!” Tống Tử Nhiên tức giận.

“Được được được, làm ngay!” Đại Đầu vội vàng gật đầu.

“Tạ Lang, bạn gái của cậu đến gặp cậu rồi!” Câu nói này nhanh chóng lan truyền ra trong không trung.

Thời gian dừng lại, tất cả các cô gái im lặng, xung quanh lặng im… Tạ Lang nghe xong, giọng nói này rất quen tai, ngẩng đầu nhìn lên, Đại Đầu đang nháy mắt ra hiệu với anh, đã hiểu, chạy!

Tạ Lang quyết đoán, nhân lúc các cô gái xung quanh không để ý đến anh, lao ra khỏi đám đông, chạy như bay trên con đường rợp bóng cây.

“Bạn gái, đang ở đâu!”

“Không có!”

Các cô gái nhìn xung quanh, không phát hiện Tạ Lang ở trong đám đông nữa, anh đã biến mất không thấy bóng dáng.

“Ơ, có một cô gái dưới gốc cây, là cô ta sao?”

“Không sai, chính là mình!” Tống Tử Nhiên mỉm cười ngọt ngào, cuối cùng đã có thể chọc tức bọn họ một chút, “Chào các bạn, anh Lang cố ý để mình đợi anh ấy ở đây.”

Ở trên cây, Đại Đầu cảm thấy sự lạnh lẽo thấu xương chậm rãi tản ra ở trong đám đông.

“Thì ra cậu ấy có bạn gái rồi, giải tán đi…” Các cô gái cúi đầu, yên lặng đi ra, trong lòng đầy vẻ không cam chịu và mất mát. Trên thực tế, bọn họ còn muốn đến phòng tự học đấy…

“Mình không tin, mình phải gặp mặt Tạ Lang hỏi một chút!” Trong số đó có một cô gái không tin.

“Đúng, mình cũng không tin,” có người hùa theo, thế là, cuối cùng bọn họ đã phát hiện Tạ Lang biến mất.

“Ở đó?” Ở đằng xa, có một bóng người đang nhanh chóng chạy đi, “Dáng chạy của Tạ Lang thật sự đẹp mắt!”

Các cô gái lại bắt đầu si mê, nhưng vẫn có người bình tĩnh, “Bây giờ lập tức đuổi theo!”



Tống Tử Nhiên hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, xem ra sức cạnh tranh rất lớn…

“Đi thôi, em gái, em còn phải đi báo danh đó!” Chẳng biết Tống Tử Uyên đã xuất hiện ở bên cạnh cô từ lúc nào, ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng đang chật vật chạy trốn ở nơi xa, xem ra hotboy trường phải đổi người rồi.

“Nhưng, anh Lang, anh ấy…” Tống Tử Nhiên rất lo lắng.

Không sao đâu, cậu ta có thể chạy thoát khỏi bọn họ, Tạ Lang là vận động viên chạy đường dài 1500 mét đó. Sau này anh sẽ dựa vào danh nghĩa của cha mời cậu ta đến nhà làm khách, cậu ta có thể không đến sao? Sao em còn lo lắng không gặp được chứ?” Tống Tử Uyên bất đắc dĩ.

“Được được, ngày mai chắc chắn phải mời đó! Không, hôm nay đi!”

“Được rồi, nhanh đến phòng học đi, muộn rồi đó, giáo viên Hoa Trung ghét nhất học sinh đến muộn!”

“Vậy, đành phải đi thôi…” Cuối cùng Tống Tử Nhiên vẫn không ngừng liếc nhìn nơi xa, cùng anh trai đi về phía tòa nhà dạy học.

“Mình cũng phải đi báo danh,” Đại Đầu nhảy xuống, đập vào ghế của bảo vệ, rắc một tiếng, chiếc ghế đã nứt ra, “Nhanh chạy thôi!”

“Cậu học sinh kia, cậu ở lớp nào? Hả? Cậu còn dám chạy?!” Sau lưng vang lên giọng nói tức giận của bảo vệ, “Lão Vương, kiểm tra máy giám sát! Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cậu ta là ai!”

Hiển nhiên Đại Đầu ở phía xa không biết bản thân đã bị bảo vệ ở cổng trường để mắt tới, nếu biết, chắc chắn sẽ vừa nôn ra máu vừa hỏi “Vừa rồi chú ở đâu chứ?”



“Em chính là Tạ Lang?” Một cô giáo đang ngồi trên bàn giáo viên, lật bản danh sách học sinh mới đến báo danh trong tay, không ngẩng đầu lên.

“Vâng, cô giáo.” Tạ Lang cảm thấy không ổn, chẳng lẽ giáo viên Hoa Trung thật sự rất ghét học sinh đến muộn? Trước khi đến anh chưa hề nghe người khác nhắc tới… Nhưng không phải anh cũng không đến muộn sao?

Ngay lúc trong lòng Tạ Lang còn đang lo lắng, giáo viên đã đi đến trước mặt, “Chào em, cô họ Trương, gọi cô là cô giáo Trương được rồi, đồng thời cô cũng là Giáo viên chủ nhiệm của lớp các em!”

Lúc nói đến nửa câu sau, cô giáo Trương đã xoay mặt xuống dưới lớp học, các cô gái ở trong lớp vừa trợn to mắt nhìn Tạ Lang lập tức cúi đầu.

Tiếp theo, bà ấy hơi dừng lại, chậm rãi nói, “Cô hi vọng sau này các em sẽ ngồi vào chỗ ngồi trước khi chuông vào tiết vang lên năm phút, nếu không phải đứng nghe giảng cả tiết học!”

Bà ấy nhìn thoáng qua Tạ Lang.

“Đã biết! Cô giáo Trương.” Tạ Lang lập tức hiểu rõ, tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống. Lúc này Tạ Lang mới phát hiện trong phòng còn rất nhiều chỗ trống, dù thấy kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Lại qua một phút, Giáo viên chủ nhiệm nhìn thoáng qua đồng hồ thạch anh treo phía trên bảng đen, “Sao vẫn còn một người chưa đến báo danh?”

Cửa phòng học đột nhiên xuất hiện một bóng đen, bóng đen này đủ đen! Tạ Lang giật mình, đây không phải Đại Đầu sao? Không phải Đại Đầu báo danh ban khoa học xã hội à? Sao lại biến thành khoa học tự nhiên rồi! Tình huống gì thế?

Tạ Lang còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Đại Đầu đã ngồi xuống bên cạnh anh rồi.

“Sau này phải đi học sớm, ngồi vào chỗ trước năm phút, cô không muốn lặp lại lần thứ ba! Hiểu chưa?!”

“Hiểu rõ!” Cả lớp đồng thanh nói.

“Được rồi,” Giáo viên chủ nhiệm gật đầu, “Bây giờ các em có thể hoạt động mười phút, sau đó chuẩn bị tự học!”

Tạ Lang và Đại Đầu không còn gì để nói, chương trình học bên Hoa Trung cũng quá chặt chẽ, còn tưởng rằng sẽ có một tiết để bạn học cùng lớp tự giới thiệu đấy!