Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 31: Xưng hô




Đầu cầu thang chật ních học sinh, xem ra mọi người đều không thể đợi để về nhà sau tiết tự học… Tạ Lang nhìn đầu cầu thang, suy nghĩ trong lòng.

“Đi theo mình,” Đại Đầu dùng cùi chỏ đẩy Tạ Lang một cái, “Mình có thể ra ngoài nhanh hơn chút.”

“Ừm, dẫn đường đi…” Tạ Lang nói, Đại Đầu luôn dễ dàng di chuyển trong đám đông.

Đại Đầu không ngừng đi xuyên qua đám đông trước mặt, thấy được khoảng trống trong đám đông lập tức lách người qua. Khoảng trống trong đám đông không được mở ra cố định, vì vậy phải nắm chặt cơ hội tốt, có lẽ một giây trước còn đủ cho hai người đi qua, một giây sau đã rất kín kẽ.

Dù sao tính xã hội là thuộc tính cơ bản của con người, vì vậy… Mọi người luôn đi thành tốp năm tốp ba, đồng thời giữ một khoảng cách nhất định với những người xa lạ khác.

Ánh đèn trên cầu thang cũng không sáng lắm, vì vậy đám đông di chuyển khá chậm chạp, muốn nhìn rõ bậc thang dưới chân chắc chắn không phải một chuyện đơn giản.

Tạ Lang đi theo sau lưng Đại Đầu. Không thể để mất dấu được, nếu không sẽ không có cách nào cùng nhau về nhà, thời gian quý giá, nắm chặt đi!

“Hả? Tại sao lại dừng?” Tạ Lang đột nhiên dừng lại, bởi vì Đại Đầu ở phía trước đột nhiên không đi nữa.

“Không có cách nào, tầng hai quá chật chội…” Đại Đầu đưa tay ra, nhìn đầu cầu thang tầng hai.

“Ầy,” Số người ở tầng hai thật sự không ít… Tạ Lang đưa tay sửa lại balo trên vai một chút, “Sau khi về nhà tắm rửa xong cũng gần mười một giờ rồi…”

“Đi thôi.” Đại Đầu nghiêng mặt nói với Tạ Lang, đám đông phía trước bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Không biết điều kiện ở phòng trọ như thế nào, tuyệt đối không được hết nước mất điện! Lúc Tạ Lang bước đến bậc thang cuối cũng, trong lòng không nhịn được nghĩ đến.



Tạ Lang và Đại Đầu đi đến phía dưới cây Ngô đồng mà Đại Đầu quen thuộc, cổng trường đã có bóng dáng của rất nhiều học sinh, còn có một số phụ huynh đứng chờ ngoài cổng.

Hả? Sao còn có cả phụ huynh?” Tạ Lang hỏi, “Không phải hôm qua không có sao?”

“Ầy, hôm nay học sinh khối mười hai quay lại trường rồi,” Đại Đầu nói, “Chẳng lẽ cậu không biết?”

“Bảo sao…” Tạ Lang như có điều suy nghĩ.

“Bảo sao cái gì?” Đại Đầu im lặng, “Cậu cho rằng khối mười hai rất dễ dàng sao? Khối mười hai rất mệt mỏi đó…”

“Không phải điều này, mình nói là,” Tạ Lang nhét tay vào túi, “Bảo sao chiều nay đồ ăn ở căng tin lại ngon như vậy…”

Đại Đầu ngậm miệng.

“Chỉ đùa chút thôi.” Tạ Lang mỉm cười, “Chắc chắn những vị phụ huynh này đến đón con rồi, dù có phải là khối mười hai hay không, thì cũng là học sinh cấp ba…”

“Ừm, sáng nay mẹ mình còn nói muốn đến đón mình, nhưng mình từ chối…” Đại Đầu đưa tay ra vỗ mạnh vai Tạ Lang, “Sao có thể để bạn tốt cô đơn về nhà một mình chứ? Ít nhất phải có người đi cùng!”

“Anh nói em sao?” Một giọng nói giòn giã vang lên.

“Ai thế?” Đại Đầu nhanh nhẹn hỏi.

“Em đó,” Tống Tử Nhiên nhảy đến trước mặt bọn họ, “Tiểu Tiên Nữ đáng yêu vô địch!”

Ha ha ha ha,” Sau khi Đại Đầu nhìn thấy Tống Tử Nhiên liền cười ha hả, “Anh vừa suy nghĩ trong lòng, vì sao tình nhân cũ của Tạ Lang còn chưa tìm đến cậu ấy chứ? Kết quả em liền xuất hiện…”

“Cái gì vậy hả? Đại Đầu, cậu đủ rồi đó!” Tạ Lang tức giận, “Có thể tùy tiện đùa giỡn như vậy sao?”

“Được được được, lỗi của mình, đều tại mình,” Đại Đầu giơ thẳng hai tay lên, “Như một lời xin lỗi chân thành, mình sẽ lập tức biến mất ở trước mặt cậu, nhắm mắt làm ngơ!”

“Cậu…” Tạ Lang tức giận, chẳng lẽ Đại Đầu không biết lúc này nên đi cùng anh sao? Nếu không… Sao có thể giải thích với Tống Tử Nhiên về việc hôm nay?

“Anh Lang, tối nay anh về phòng trọ sao?” Tống Tử Nhiên mở miệng.

“Ầy, đúng vậy.” Tạ Lang không biết làm sao. Đáng chết, nếu anh là Sách Thiếu Ly thì tốt rồi, ít nhất sẽ không cảm thấy lúng túng như thế, cũng không biết phải trò chuyện về điều gì, anh ấy là kẻ hủy diệt đề tài đó!

“Vậy…” Tống Tử Nhiên hơi do dự, “Anh có thể giúp em cầm quần áo huấn luyện quân sự chút không?”

“Hửm?” Tạ Lang cúi đầu nhìn, thì ra Tống Tử Nhiên còn đang ôm quần áo trong tay.

“Nặng chết người rồi, sao Hoa Trung lại lớn thế chứ?” Tống Tử Nhiên uất ức nói, “Làm hại em cầm suốt từ tòa nhà dạy học đến đây…”

“Để anh cầm giúp em.” Tạ Lang đưa tay ra nhận lấy quần áo quân sự mới. Rất nặng! Tại sao quần áo này lại không giống với lúc anh huấn luyện quân sự hồi lớp mười chứ?

“Vậy thì làm phiền anh rồi!” Tống Tử Nhiên mỉm cười, “Anh em phải chuẩn bị cho cuộc thi, vì vậy tối nay em chỉ có thể về nhà một mình.”

“Em tự về nhà?” Tạ Lang ngạc nhiên hỏi, “Chẳng lẽ chú Tống yên tâm để em tự về nhà sao? Trời tối như vậy…”

“Không sao, em đã nói với cha em rồi, để anh đưa em về,” Tống Tử Nhiên xua tay, “Sau đó cha em liền đồng ý!”

Anh sẽ không từ chối chứ…” Tống Tử Nhiên mở to mắt nhìn thẳng vào mắt Tạ Lang.

“Điều này,” Đôi mắt của Tạ Lang né tránh, “Đương nhiên là không rồi!” Dù sao hôm qua còn uống trà Long Tĩnh của chú Tống, huống hồ còn ở lại một đêm…

“Được!” Đôi mắt của Tống Tử Nhiên sáng lấp lánh ở dưới ánh đèn, “Vậy chúng ta đi thôi!”

Thế là Tống Tử Nhiên đưa tay ra khoác lên cánh tay Tạ Lang, “Đi nhanh thôi, không còn sớm nữa rồi!”

“Ừ ừ.” Tạ Lang còn ước gì đi thật nhanh.

Trên đường đưa Tống Tử Nhiên về nhà:

“Tống Tử Uyên chuẩn bị tham gia cuộc thi gì thế?” Tạ Lang ôm quần áo nặng nề, thuận miệng hỏi.

“Anh em không nói cho em biết, bảo với trí thông minh của em thì không thể hiểu được,” Tống Tử Nhiên tức giận nói, “Không phải chỉ là tranh tài máy tính sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Em về nhà sẽ nói cho cha em biết, đánh anh ấy thật mạnh! Hừ!”

“…”

“Ồ, không đúng,” Tống Tử Nhiên phát hiện bản thân nói sai điều gì đó, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh Lang, vội vàng sửa lại: “Thật ra em đùa thôi, bình thường đều là anh em bắt nạt em, em chưa từng nói cho cha em biết, trước nay chưa từng có!”

Ha ha, thật sao?” Tạ Lang mỉm cười, “Ngày thường anh trai em đều bắt nạt em sao?”

“Ừm!” Tống Tử Nhiên gật đầu thật mạnh, “Nói cái gì mà ‘IQ của anh cao hơn em’, ‘Anh lớn hơn em, anh là anh trai của em, em phải nghe lời anh’ đủ loại… Cứ như anh ấy là kiểu ai cũng thích vậy!”

Tạ Lang hiểu lúc này nên ngậm miệng lại, nghe cô nói là được, n. Nhưng Tống Tử Uyên sẽ không nói như thế đâu nhỉ? Điều này cũng quá tự phụ rồi…

Tống Tử Nhiên càng nói càng tức, cứ như Tống Tử Uyên thật sự nói như vậy.

Vào lúc này, phòng học còn sáng đèn trong tòa nhà nào đó đột nhiên vang lên tiếng hắt xì thật to, “Ai nói xấu mình vậy?” Tống Tử Uyên sờ mũi, “Không biết em gái có đi tìm Tạ Lang không…”

“Còn có, em cảm thấy, vị trí nam chính của Hoa Trung phải để anh ngồi.” Tống Tử Nhiên nói.

“Ừm, vậy à, em nói đúng…” Nghe Tống Tử Nhiên nói một đống như thế, Tạ Lang đã có thói quen gật đầu, sau đó đồng ý. Có đôi khi, không phải con gái chỉ muốn tìm một người lắng nghe thôi sao? Lời nói của Đại Đầu chắc chắn có lý…

“Vậy được rồi! Anh Lang, tính tình của anh tốt hơn anh em nhiều, giá trị nhan sắc cũng bỏ xa anh ấy mấy con phố, anh không phải là hotboy trường thì còn ai nữa?” Tống Tử Nhiên cười hì hì, “Nếu sau này có cô gái nào đưa thư tình cho anh, nhớ phải cho em xem đó!”

“Hả?” Tạ Lang vội vàng xua tay, “Tống Tử Uyên mới là hotboy trường, anh không phải… Anh không đẹp trai bằng anh ấy!”

“Thôi đi, chẳng lẽ chỉ nhìn mặt sao? Hotboy trường còn cần tính cách nữa, không đúng, anh đẹp trai hơn anh ấy!” Tống Tử Nhiên tìm lại logic, kiên trì với quan điểm của mình, “Không phải anh vừa mới đồng ý với lời nói của em sao?”

“Ầy, không có, không có.” Tạ Lang cảm thấy không tốt, việc giữa hai anh em này, anh không nên dính vào thì tốt hơn.

Thật sao? Vừa rồi anh không nghiêm túc nghe em nói…” Tống Tử Nhiên không vui.

“Không có, không có…” Tạ Lang không biết nên giải thích như thế nào, lần sau chắc chắn phải kéo theo Đại Đầu!

“Sao anh không nghe em nói!” Tống Tử Nhiên hỏi Tạ Lang.

“Anh,” Tạ Lang ăn ngay nói thật, “Vừa rồi tốc độ nói chuyện của em quá nhanh, hơn nữa nói một tràng dài… Anh không nghe rõ…”

“Không nói sớm! Lần này em nói chậm một chút…” Tống Tử Nhiên nghe xong, liền che miệng cười, “Đùa thôi, không nói nữa.”

Tạ Lang nghĩ thầm, thật sự giỏi thay đổi…

“Anh mệt không?” Tống Tử Nhiên nhìn quân trang mới trong tay Tạ Lang.

“Không mệt.” Tạ Lang lắc đầu, cho dù tay rất mỏi cũng không thể nói ra được.

“Còn bao lâu nữa?” Tạ Lang nhanh chóng hỏi.

Không bao lâu nữa.” Tống Tử Nhiên vừa đi vừa nói, vỗ đầu một cái, “Em nhớ ra rồi, trong quần áo của em có mấy quyển sách!”

Tạ Lang dừng bước, cầm bằng tay trái, cố gắng duỗi tay phải ra sờ một chút, “A… Thật sự có này?”

“Hì hì, em quên mất, thật xin lỗi, anh Lang, để anh ôm lâu như vậy.”

“Không sao.” Tạ Lang lại dùng hai tay ôm quần áo, “Em xếp sách gì vào đó thế?”

“Một số loại sách giáo khoa không cần đến…” Tống Tử Nhiên nhíu mày, “Số sách này đều không cần dùng.”

“Đúng là có một ít, nhưng tình hình mỗi khóa đều không giống nhau, sao em chắc chắn không cần đến?” Tạ Lang thử hỏi.

“Bởi vì, bởi vì anh em nói.” Tống Tử Nhiên ấp úng trả lời.

“Tống Tử Uyên thật đúng là…” Tạ Lang mỉm cười.

“Hì hì, anh cười lên thật đẹp.” Tống Tử Nhiên ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Lang.

“Vậy sao?” Tạ Lang cảm thấy mặt mình hơi nóng, cũng may đèn đường không quá sáng, có lẽ không nhìn ra…

“Anh đỏ mặt cái gì?” Tống Tử Nhiên hỏi.

“Ầy? Khụ khụ.” Tạ Lang vội vàng ho khan hai tiếng để bớt xấu hổ, “Không sao, đi nhanh lên, cũng sắp đến nhà em rồi…”

“Ồ,” Tống Tử Nhiên bước nhanh hơn, “Hôm nay em phải nhanh một chút, về nhà còn có việc đó, anh Lang, anh…”

“Chờ một chút.” Tạ Lang ngắt lời cô.

“Cái gì?” Tống Tử Nhiên khó hiểu, “Sao thế? Anh Lang?”

“Việc này,” Tạ Lang nói, “Sau này em gọi tên anh là được rồi, đừng gọi anh là anh Lang, nghe thật… kỳ quặc.”

“Ừm? Có sao?” Tống Tử Nhiên gõ gõ cái trán trơn bóng của mình, “Anh Lang đã không thích, vậy em sẽ không gọi nữa…”

“Được rồi, là Tạ Lang…” Tạ Lang nhắc nhở.

“Không có vấn đề gì, Lang… Tạ Lang.” Cuối cùng Tống Tử Nhiên đã sửa lại cách gọi.

Em có thể hỏi một câu không,” Tống Tử Nhiên nói, “Tại sao phải gọi thẳng tên anh? Chẳng lẽ cách gọi trước đó đã làm anh không vui sao?”

“Cũng không phải vậy,” Tạ Lang nói, “Chỉ là cách gọi kia quá kỳ lạ… Em lại thường xuyên đến tìm anh, vì vậy, gọi tên của anh sẽ tự nhiên hơn…”

Bước chân Tạ Lang chậm lại, không biết những lời này có thuyết phục được cô không.

“Vậy à.” Tống Tử Nhiên như đã hiểu rõ, nhẹ nhàng nói: “Vậy được rồi!”

“Ừ ừ.” Tạ Lang thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không bị gọi là anh Lang nữa rồi… Không biết ở trong lòng Đại Đầu đã cười nhạo anh bao nhiêu lần nữa. Mỗi lần Tống Tử Nhiên vừa gọi anh Lang, vẻ mặt Đại Đầu đều khá đặc sắc…

“Vậy anh vừa nói em thường xuyên tìm anh được sao?” Tống Tử Nhiên hài hước hỏi.

“Ầy.” Tạ Lang không biết nên nói gì.

“Hì hì, vậy sau này em sẽ thường xuyên đến tìm anh!” Tống Tử Nhiên cười nói.

“Điều này…” Tạ Lang thật sự rất muốn thu lại những lời vừa rồi, vì sao vừa rồi lại nói như vậy chứ a a a a!

“Đi nhanh đi,” Tống Tử Nhiên thúc giục, “Cha em cũng chờ đến sốt ruột rồi!”

“Đi thôi.” Tạ Lang quyết định việc này để sau rồi hãy nói, bây giờ quan trọng nhất là đưa Tống Tử Nhiên về nhà.