Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 30: Không thể hiểu nổi




Không biết nên ngồi cùng bàn với ai đây… Tạ Lang dùng tay phải xoay bút, nghĩ thầm.

“Hừ, cậu chỉ có thể ngồi cùng bàn với mình!” Đại Đầu bá đạo viết một tờ giấy nháp đưa cho Tạ Lang.

“Vì sao chứ?” Tạ Lang lơ đãng trả lời.

“Bởi vì… Chúng ta là bạn tốt, hơn nữa mình còn chưa quen ai trong lớp cả…” Nét chữ của Đại Đầu vẫn cứng rắn như thế.

“Chỉ đùa một chút thôi, không ngồi cùng bàn với cậu, thì ngồi với ai? Mình cũng không có hứng thú làm quen với nhiều bạn học như vậy…” Sau khi viết xong, Tạ Lang nhìn chằm chằm cây bút đang chuyển động trong tay.

“Ha ha.” Đại Đầu không nhịn được cười ra tiếng, các bạn học rối rít quay lại nhìn về phía Đại Đầu, Đại Đầu vội vàng cúi đầu giả vờ đọc sách.

“Mà cậu không có ý định xây dựng lại ‘hệ thống tình báo’ của mình à? Lúc trước ở trong trường không có gì là cậu không biết…” Tạ Lang cầm giấy nháp viết tiếp.

“Ầy, mình định học tập thật giỏi.” Đại Đầu nói rất nghiêm túc.

Tạ Lang ngoảnh mặt làm ngơ, anh hiểu rất rõ tình huống của Đại Đầu như thế nào. Đại Đầu đối với học tập chỉ là qua loa thôi, nếu thái độ với học tập có thể giống như thái độ với Otaku, đùng nói vị trí top mười trong lớp, dù là vị trí top năm cũng không có vấn đề gì.

“Tuy nhiên, mình nói này, cậu cũng nên quan tâm một chút, đối với chúng ta cấp ba thật sự là chuyện trong chớp mắt…” Tạ Lang dừng bút, cầm bằng tay trái, rồi nói với Đại Đầu.

“Đương nhiên rồi, mình cũng không bất trị như cậu nghĩ đâu, sẽ không đến mức trước khi thi còn luôn chơi game, lại nói, không phải còn có cậu dạy Toán cho mình à!” Đại Đầu mỉm cười, trả lời trên giấy.

Tạ Lang không biết nên nói gì, lần nào Đại Đầu cũng nói như vậy, có lẽ lần này là thật, chỉ mong là thật.

Sau hai mươi phút, lớp trưởng đứng lên, “Các bạn học, các cậu truyền tờ giấy cho mình, mình đã xem qua, phần lớn các bạn nam viết tên bạn ngồi cùng bàn thì mình còn có thể hiểu, chỉ là… Trong lớp cũng chỉ có 18 cô gái, sao hơn một nửa số cô gái đều chọn Tạ Lang chứ?”

Đầu óc của Tạ Lang đang suy nghĩ về đề Toán đột nhiên khựng lại, “Lớp trưởng gọi mình hả?” Tạ Lang khẽ hỏi Đại Đầu.

“Đúng vậy.” Tiếp theo Đại Đầu nhỏ giọng lặp lại lời lớp trưởng vừa mới nói.

“…” Tạ Lang không biết nên nói gì.

“Cậu nổi tiếng rồi!” Đại Đầu nói nhỏ, giơ ngón cái tay phải lên.

“Chờ một chút, mình cần phải suy nghĩ cẩn thận đề Toán này… Không đúng, vấn đề các bạn học nữ chọn ngồi cùng bàn với mình…” Tạ Lang đỡ trán, “Chắc chắn chỗ nào đó có vấn đề!”

“Bạn học Tạ Lang, cậu xem chuyện này thế nào?” Lớp trưởng Trần Hân Thiến quay lại hỏi Tạ Lang.

“Mình?” Tạ Lang vội vàng đứng lên, “Mình phải suy nghĩ lại một chút…”

“Ha ha ha ha…” Đám con trai trong lớp nở nụ cười, điều này còn phải cân nhắc gì nữa? Tỉ lệ nam nữ khác biệt lớn như vậy, xác suất ngồi cùng bàn với một cô gái nhỏ đến mức nào chứ? Huống chi ngày thường con gái đều tụ tập ngồi cùng một chỗ…

“Ai nói chuyện đó!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói nghiêm túc.

Phần lớn các học sinh trong lớp đều lập tức nhìn ra cửa, đương nhiên, Sách Thiếu Ly vẫn cúi đầu nhìn đề Toán, dường như việc trong lớp không truyền vào tai của anh ấy.

Chẳng biết ngoài cửa đã xuất hiện một bóng đen từ lúc nào, là một ông chú trung niên đeo kính mắt gọng nhựa, cả người mặc toàn đồ đen.

Không phải chủ nhiệm khóa chứ? Các học sinh ở trong lớp ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa đều nghĩ như vậy.

“Bây giờ là lớp tự học! Các em ồn ào cái gì! Lớp trưởng đâu!” Giọng điệu của thầy giáo này rất nghiêm khắc, chắc chắn là chủ nhiệm khóa rồi.

Báo cáo thầy, em là lớp trưởng tạm thời…” Trần Hân Thiến đang đứng giơ tay lên.

“Em chính là lớp trưởng?! Đứng đấy làm gì! Không có bài tập và đề thi phải làm sao?” Chủ nhiệm khóa tức giận, lớp trưởng còn cầm đầu nói chuyện? Chưa từng nhìn thấy.

“Báo cáo thầy, Giáo viên chủ nhiệm để em thông báo một số việc quản lý thường ngày của lớp, là em không xử lý tốt, thật sự rất xin lỗi.” Trần Hân Thiến cúi đầu nói.

“Lần sau chú ý, chuyện quản lý lớp học phải nói vào mười phút cuối cùng, biết không?” Sau khi chủ nhiệm khóa nghe lớp trưởng giải thích xong, rõ ràng thái độ đã tốt hơn rất nhiều.

“Vâng, lần sau em chắc chắn sẽ chú ý.” Trần Hân Thiến nói.

“Ừm, tiếp tục tự học đi.” Chủ nhiệm khóa nói xong lại yên lặng biến mất, cũng như lúc ông ấy xuất hiện yên lặng không một tiếng động vậy.

“Được rồi, tiếp tục tự học đi.” Trần Hân Thiến nói với mọi người.

Tạ Lang vội vàng ngồi xuống, tiếp tục làm đề Toán, những học sinh vừa ngẩng đầu lên nhìn cũng tiếp tục vùi đầu làm bài tập, xung quanh rất im lặng…

Chẳng mấy chốc, tiết bốn đã kết thúc, theo tiếng chuông tan học vang lên, học sinh cũng bắt đầu don dẹp cặp sách, chuẩn bị về nhà.

Có vẻ như chuông tan học không chỉ mang tới sự vui sướng vì được về nhà, mà còn khiến tâm trạng thoải mái, thế là mọi người bắt đầu bàn tán về việc chủ nhiệm khóa mắng lớp trưởng:

“Mình nói này, đó là chủ nhiệm khóa hả? Cũng quá dữ rồi!”

“Đúng đấy, không phải mọi người chỉ cười sao? Cần đến mức đó không?”

“Ôi, lớp trưởng đáng thương của chúng ta bị tên kia liên lụy, bị chủ nhiệm khóa mắng…”

“Ầy, hình như là vậy, nhưng vì sao trong lớp có nhiều bạn nữ chọn Tạ Lang thế chứ?”

“Tạ Lang? Chính là cái tên làm ra vẻ lúc tự giới thiệu hả?”



Tạ Lang đứng sau sắp xếp sách bài tập và giấy nháp nghe được câu này, không khỏi cười khổ. Chẳng trách trong đám bạn học xa lạ, ngoại trừ Lộ Gia Hào, trong lớp không còn chàng trai nào đến tìm anh nói chuyện nữa. Thì ra là vì phần tự giới thiệu của anh… Nhưng phần tự giới thiệu này có vấn đề gì sao?

“Hừ, bọn họ không đẹp trai bằng cậu, cũng không được nhiều cô gái chọn làm bạn cùng bàn, ghen ghét với cậu đấy, không cần quan tâm đến bọn họ, phần tự giới thiệu của cậu rất tốt…” Đại Đầu đeo cặp sách đứng bên cạnh an ủi Tạ Lang.

“Có lẽ vậy.” Tạ Lang cười khổ, “Mình không sao, nhưng mình nhớ rõ, không phải lúc trước cậu cũng nói như vậy sao?”

“Ầy? Có sao?” Đại Đầu lúng túng, “Mình chỉ đùa thôi, đừng để ý…”

“Ha ha ha, không sao, đi thôi,” Tạ Lang rộng lượng cười một tiếng, “Điều này có tính là gì? Đi thôi, còn phải quay về tắm rửa nữa.”

“Ừm, đi thôi…” Đại Đầu quay lại nói với Sách Thiếu Ly còn đang vùi đầu học tập: “Bạn tốt, mình đi trước đây.”

“Mình về nhà trước đây, Thiếu Ly, cậu cũng về sớm một chút.” Tạ Lang nhắc nhở.

Sách Thiếu Ly giơ tay trái lên ra hiệu OK.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Đại Đầu nói với Tạ Lang.

“Đi thôi!” Tạ Lang đi ra cửa.