Phượng Lâm Thiên quay về Phượng gia, vừa bước vào cửa, đệ đệ hắn, Phượng Lâm Phong đã chạy đến nhào vào lòng hắn.
"Ca ca ! Mừng huynh về nhà !"
Phượng Lâm Thiên ôm Phượng Lâm Phong nâng lên cao, xoay một vòng.
"A Phong, đệ lại mập hơn rồi."
Phượng Lâm Thiên cười lớn nói, đặt Phượng Lâm Phong xuống, xoa xoa đầu hắn.
"Ca ! Đệ là lớn lên ! Là cao lên chứ không phải mập ra !"
Phượng Lâm Phong phùng má, tức giận nói. Đáng tiếc hắn còn nhỏ, hoàn toàn không đánh tới Phượng Lâm Thiên, còn bị hắn dùng tay đè đầu.
"Thiên Nhi, con lại ức hiếp đệ đệ."
Một thanh âm dịu dàng vang lên, lúc này, trong nhà bước ra một vị phu nhân xinh đẹp.
Phượng Lâm Thiên thu lại thái độ đùa cợt, đi đến trước mặt Phượng phu nhân, hành lễ.
"Mẫu thân."
"Con vừa trở về, còn không vào trong tắm rửa thay y phục ? Nhìn đi, cả người đầy bụi."
Phượng Lâm Thiên gãi gãi đầu, cười một tiếng rồi xin phép quay về phòng.
Phượng phu nhân chuẩn bị cho hắn một bàn thức ăn, Phượng Lâm Thiên tắm rửa sạch sẽ thay y phục, liền cùng bọn họ dùng bữa.
"Lần này con sẽ ở nhà bao lâu ?"
Phượng phu nhân nhìn hắn ăn như hổ đói, ôn nhu mỉm cười hỏi:
"Chắc là một tháng, cũng có thể ngắn hơn."
"Ca, huynh đi xa về cũng không đem được cho đệ chút gì sao !"
Phượng Lâm Phong bất mãn trừng mắt bĩu môi với hắn.
Phượng Lâm Thiên dừng ăn, vò đầu đệ đệ, cười:
"Nhóc con, còn đòi hỏi ? Đợi đệ thành công tiến vào Tụ Linh cảnh lại nói !"
Phượng Lâm Phong tức, đẩy tay hắn ra.
Dùng bữa xong, Phượng Lâm Thiên nhìn ngó một vòng, hỏi:
"Lão già, ông ấy lại đi biên cương rồi sao ?"
Phượng phu nhân nhấp một ngụm trà, bà rũ mắt dịu dàng nói:
"Ừ, con rời nhà không lâu liền đi. Phía hoang vực lại xuất hiện ma thú làm loạn, hơn nữa còn có đạo tặc nổi loạn, phụ thân con phụng mệnh đi dẹp loạn."
Phượng Lâm Thiên trầm mặc, phụ thân hắn suốt ngày đều tận trung vì nước, thời gian ở bên cạnh vợ con quá ít. Nhưng tình cảm của bọn họ xưa nay đều chưa từng thay đổi. Cả hắn và A Phong đều vô cùng tự hào về phụ thân mình.
"Mẫu thân, con vào cung một chuyến."
Phượng Lâm Thiên uống một hơi cạn sạch chén trà, liền lại lao ra khỏi nhà.
Hắn leo lên ngựa, một mạch chạy thẳng đến hoàng cung. Phượng Lâm Thiên đưa lệnh bài cho thị vệ gác cổng liền lập tức được đi vào. Lệnh bài này là Long Vân Ngạo đưa cho hắn, có thể tùy ý xuất nhập cung.
Hiện giờ, Long Vân Ngạo chắc đang ở thư phòng của mình. Phượng Lâm Thiên không cần nghĩ nhiều, lập tức đến Đông cung.
"Phượng đại công tử, không được, điện hạ đang làm việc, hiện tại không thể xông vào !"
Tên thái giám vội chạy theo Phượng Lâm Thiên, ý đồ ngăn cản hắn. Chỉ tiếc hắn hoàn toàn không có năng lực đó.
"Long Vân Ngạo ! Ta về rồi nè !"
Phượng Lâm Thiên cửa xông vào liền la lên. Long Vân Ngạo đang cuối đầu làm việc ngẩng đầu lên, nhìn hắn đang toe toét miệng cười. Tiểu thái giám lập tức quỳ xuống:
"Điện hạ tha tội, nô tài không ngăn nổi Phượng công tử !"
"Lui đi."
Ong Vân Ngạo xoa xoa trán, khoác tay đuổi người. Cho một trăm ngươi cũng không cản nổi tên lỗ mãn này.
Phượng Lâm Thiên đi đến bên thư án, cúi người nhìn tấu chương trên bàn, trêu chọc.
"Di, Thái tử điện hạ đều đi phê duyệt tấu chương rồi ? Bệ hạ sắp nhường ngôi cho ngươi sao ?"
Long Vân Ngạo úp tấu chương lại, nói:
"Sao có thể, mặc dù ta là thái tử, nhưng đám hoàng đệ kia của ta cũng không ăn chay."
"Lo cái gì !"
Phượng Lâm Thiên khoanh tay, hất cằm nói:
"Có ta ở đây, ta phò tá ngươi ! Long Vân Ngạo, đợi ngươi làm hoàng đế, ta chính là cánh tay đắc lực của ngươi !"
Long Vân Ngạo cười xùy một tiếng, hắn đứng lên, đánh lên đầu Phượng Lâm Thiên một cái.
"Tên ngốc chỉ biết tu luyện và đánh nhau như ngươi, hiểu cái gì mà tranh quyền đoạt vị chứ !"
Long Vân Ngạo nói, sau đó bước đi.
"Đi, ra ngoài nói chuyện."
____
Phượng Lâm Thiên theo Long Vân Ngạo ra ngoài. Mà chỗ nói chuyện của bọn họ không chỗ nào khác mà là mái nhà cao nhất của hoàng cung.
Phượng Lâm Thiên kê tay nằm xuống, chân bắt chéo, miệng ngậm một cọng cỏ, cảm thán:
"Quả nhiên chỗ này ngắm cảnh vẫn tuyệt nhất, he he."
Long Vân Ngạo cười cười, hắn đứng bên cạnh, hai tay phụ phía sau.
"Ngươi thật sự muốn đi à ?"
Long Vân Ngạo lên tiếng, Phượng Lâm Thiên thu lại tươi cười. Hắn nhắm mắt, lại mở ra, đưa một tay lên cao, xòe ra trước mắt, sau đó nắm chặt lại. Thanh âm hắn vang lên, mang theo lòng nhiệt huyết của thiếu niên.
"Đi ! Thiên hạ rộng lớn như vậy, Huyền Linh đại lục cũng chỉ là một góc của nó mà thôi ! Ta muốn đi xa hơn, tìm hiểu bên ngoài Huyền Linh đại lục, còn những cao thủ mạnh mẽ cỡ nào !"
Thiên Dương Cảnh là cấp bậc cao nhất hiện tại ở đại lục Huyền Linh ! Nhưng không có nghĩa là bên ngoài Huyền Linh đại lục, nó còn mạnh mẽ được bao nhiêu !
Long Vân Ngạo liếc hắn một cái.
"Không phải nói sẽ là cánh tay đắc lực của ta ? Hiện tại lại muốn bay đi rồi ?"
Phượng Lâm Thiên lập tức ngồi dậy, tay khoác lên cổ Long Vân Ngạo, cười hì hì:
"Nói cái gì ! Ta đi lịch luyện còn không phải để lớn mạnh hơn, sau đó giúp ngươi sao !"
Long Vân Ngạo đương nhiên không tin. Bằng vào thực lực hiện tại của hắn, ở Huyền Linh đại lục có thể đi ngang.
Nhưng đứng ở lập trường là huynh đệ, Long Vân Ngạo đương nhiên ủng hộ Phượng Lâm Thiên.
"Nhớ cẩn thận, bên ngoài Huyền Linh đại lục, còn những nguy hiểm đáng sợ hơn đang chờ ngươi."
"Được rồi, Vân Ngạo, ngươi sắp lải nhải như mẹ ta rồi đó !"
Long Vân Ngạo nóng, lại một cú đấm lên đầu hắn. Phượng Lâm Thiên lập tức ôm đầu ngồi xuống trừng trừng mắt mà nhìn hắn.
Long Vân Ngạo hừ một tiếng, dùng một con mắt nhìn hắn, lại khe khẽ thở dài.
"Phượng Lâm Thiên, nhất định phải còn sống quay về."
Phượng Lâm Thiên ngồi xuống, hắn nhe răng cười thật tươi, nói:
"Đương nhiên, Phượng Lâm Thiên ta sao có thể chết dễ dàng như vậy."
______
Phượng Lâm Thiên quả thực ở Đế Đô đúng một tháng, lại tiếp tục cuộc du hành của mình.
Lần này hắn lựa chọn đơn thân độc mã rời đi, dù sao rời khỏi Huyền Linh đại lục, không phải ai cũng có can đảm đó.
Phượng Lâm Thiên đi đến biên giới đại lục, nơi đó có một trạm gác truyền tống trận, giúp dễ dàng qua lại giữa các đại lục lân cận.
Hắn dùng chút năm viên linh thạch hạ phẩm mới có thể thông qua truyền tống trận, đến đại lục gần nhất.
Xung quanh Huyền Linh đại lục cũng chỉ là các đại lục nhỏ, thậm chí còn có đại lục chết, nhưng truyền tống trận đương nhiên sẽ không truyền tống hắn đến đó.
Phượng Lâm Thiên mất thời gian hai năm, để tìm hiểu các đại lục bên ngoài, rốt cuộc cũng biết các đại lục này, nằm trong một nơi, gọi là Huyền Nguyên Thiên. Mà thời gian một năm này, hắn rốt cuộc đến một nơi, gọi là trung tâm của Huyền Nguyên Thiên, cũng là Đại lục lớn nhất Huyền Nguyên Thiên, Trung Châu đại lục.
_______
"Chết tiệt ! Mình lại lạc đường rồi."
Phượng Lâm Thiên ngồi vắt vẻo trên cành cây, chán nản thở dài.
Nghe nói ở Trung Châu đại lục là nơi có ba đại tông môn lớn nhất Huyền Nguyên Thiên, nghe nói sắp đến đại hội tuyển chọn đệ tử, không ngờ hắn lại đi lạc trong cái rừng rậm đáng ghét này.
"Rốt cuộc thì đi hướng nào mới đúng đây !!?"
Cũng chỉ vì bệnh mù đường này, mà hắn tốn tận hai năm mới đến được đây ! Mặc dù hai năm này thu hoạch không tệ, tu vi của hắn cũng tăng đến Thiên Dương Cảnh đỉnh phong. Hẳn là cũng sắp đột phá đi.
"Nghỉ ngơi một chút, lại tìm xem có người không vậy."
Phượng Lâm Thiên vừa chợp mắt chưa được một phút, thanh âm chiến đấu liền truyền đến, chấn động mạnh đến mức hắn cũng không tài nào nghỉ ngơi được.
"Mẹ nó, dám làm phiền lão tử nghỉ trưa, muốn chết !"
Phượng Lâm Thiên tức giận đứng dậy mắng to. Lập tức hướng chỗ chiến đấu đi đến.
Ầm ầm ầm.
Chấn động quá mức kịch liệt, đại địa xung quanh đó cũng sụp xuống, đến Phượng Lâm Thiên cũng không dám tùy tiện tiếp cận.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Có bốn người vây quanh một người, bốn người kia, trên lưng đều là Linh khí hóa dực. Còn người đứng giữa, lại là lăng không mà đứng.
Linh khí hóa dực ! Đế Phân Cảnh cường giả !!
Lăng không vi hành !?? Chưa nghe bao giờ, nhưng có vẻ rất lợi hại.
Người bị bao vây là một nữ tử. Nàng mặc một bộ bạch y, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt. Trên mặt mang một cái mạn che mặt, che khuất đi dung mạo của nàng. Trên tay nàng cầm một đôi song kiếm, linh lực mạnh mẽ vô cùng.
Nữ tử liếc mắt nhìn bốn người kia, lạnh nhạt lên tiếng.
"Âm Dương Tông và Hợp Hoan Tông ? Hai tông môn vô sỉ hợp tác với nhau, đúng là tuyệt phối."
Một nam nhân trong bốn người cười lớn, hắn nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu cợt nhã đáng khinh.
"Dung Tuyết, nàng hiện tại còn lại bao nhiêu linh lực có thể dùng chứ ? Trúng hợp hoan tán của Hợp Hoan Tông, nàng còn dùng Linh lực của mình áp chế dược hiệu, dù là Thần Hóa cảnh cũng không thể đánh được bốn người bọn ta đâu !"
"Hahaha, mỹ nhân, tốt nhất nên ngoan ngoãn, tránh bị đau a~"
Dung Tuyết liếc nhìn bốn người, lạnh lùng phun ra hai chữ:
"Vô sỉ !"
Phượng Lâm Thiên cách khá xa, nhưng thính lực của hắn tốt, đương nhiên nghe thấy bọn họ nói gì. Bốn tên đàn ông ức hiếp một nữ nhân, thủ đoạn còn đê tiện như vậy. Đúng là hèn hạ ! Chỉ là Thần Hóa cảnh, Thần Hóa cảnh không phải là cảnh giới trong truyền thuyết sao ? Thực sự tồn tại !!?
Dung Tuyết nổi giận, ánh mắt sắc bén quét qua. Linh lực bùng phát dữ dội, nàng đưa hai thanh kiếm lên cao, để thành hình chữ X.
"Song Liễm, Tử Nguyệt !"
Ánh sáng trắng vút qua, phút chốc biến đổi thành màu đen. Dung Tuyết xoay tròn, hai thanh kiếm chém ra vô số hắc nhận.
"Cẩn thận phòng vệ !"
Bốn người lập tức vận linh lực, ngăn cản đòn tấn công của Dung Tuyết. Tuy nhiên, hắc nhận lại xé toang linh khí phòng hộ của bọn họ.
"Hắc nhận này quá quỷ dị, cẩn thận ! Aaaa !!!!"
Tên vừa phát ngôn ban nãy hét lớn một tiếng, cơ thể bị vô số hắc nhận chém qua, đôi mắt hắn trừng to, cơ thể lúc này phụt ra vô số máu tươi, rơi từ trên cao xuống đất, đã không còn hơi thở.
Phượng Lâm Thiên trừng mắt kinh ngạc.
Lợi hại quá ! Một chiêu liền giết chết Đế Phân Cảnh cường giả !
Nữ nhân này, khủng bố quá !