Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 120




Grào !!

Huyết Diễm Kỳ Lân há to miệng, tích tụ một quả cầu lửa đỏ tươi. Nó rống lên, một cột sáng lửa đỏ cực mạnh bắn thẳng vào cơ thể Thôn Thiên Ngưu Giác. Thôn Thiên Ngưu Giác lập tức bị đánh bay xa.

Huyết Diễm Kỳ Lân không hề chần chờ lập tức đuổi theo.

Hai con thú rời đi, Phượng Lâm Thiên mới nghiêng đầu nhìn ba người còn sống sót.

“Các hạ, chúng ta là người của Trác gia và Phong gia ! Ngươi không thể giết chúng ta !”

Trác Lưu Tinh kinh hãi, hắn vội bảo hộ Trác Hi Noãn và Phong Vũ Nhi lùi về sau.

Phong Mị Nhi chần chờ, nàng cắn răng, lúc này mới bước ra, nàng tiếng lên:

"Hạo Thiên, huynh suy nghĩ kỹ chưa, bọn họ đều là dòng chính của tứ tông tộc, huynh giết bọn họ, nếu Phong gia và Trác gia biết chuyện, chắc chắn sẽ không bỏ qua."

Ba người kia thấy nàng, hơi nhíu mày. Bởi vì thanh âm và dáng người này quá mức quen thuộc.

Phong Vũ Nhi nhìn nàng chằm chằm, sau đó trừng mắt, tựa hồ không thể tin được.

Phong Mị Nhi ! Ả vậy mà không chết !

Phong Vũ Nhi nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc, nàng che miệng, đôi mắt từ kinh ngạc lập tức chuyển sang vui mừng nàng nức nở lên tiếng:

"Mị, Mị Nhi ? Là muội sao ? Mị Nhi ! Muội còn sống ! Tốt quá !"

"Cái gì !?"

Trác Hi Noãn và Trác Lưu Tinh đồng thời kinh ngạc kêu lên. Phong Mị Nhi thế nhưng không chết !!?

Phong Vũ Nhi bước lên, muốn tiếp cận Phong Mị Nhi, nhưng Phượng Lâm Thiên lại che chở trước mặt Phong Mị Nhi. Nàng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo kia của hắn, liền chùn bước, có chút gượng gạo nói.

"Mị Nhi, đây là bằng hữu của muội sao ? Có phải vị đại ca này có hiểu lầm gì với chúng ta không ?"

Phong Mị Nhi liếc nhìn nụ cười gượng gạo của nàng, chỉ cảm thấy thật giả tạo. Là nàng ngu xuẩn, trước kia không hề biết, ẩn sau nụ cười tinh khiết đơn thuần kia, là một con quỷ dữ kinh tởm đến mức nào.

"Đại nương, ta chỉ mới mười tám tuổi, ngươi kêu ta đại ca, ta nhận không nổi."

Phong Mị Nhi chưa lên tiếng, Phượng Lâm Thiên đã xùy một tiếng, mỉa mai.

Nụ cười trên mặt Phong Vũ Nhi cứng đờ,

Đại, đại nương ? Tên này !!

"Ngươi !!!"

Phong Vũ Nhi duy trì không nổi nữa, lập tức đã muốn nổi bão. Nhìn nàng trẻ tuổi như vậy, tất cả đều do tu vi cùng đan dược duy trì, Phong Vũ Nhi kỳ thật đã hơn bốn mươi, quả thực lớn tuổi hơn Phượng Lâm Thiên. Mặc dù, Linh giả không để tâm tuổi tác, nhưng cũng không ai trực tiếp nói như Phượng Lâm Thiên.

Phong Mị Nhi phì cười một tiếng. Tên này, mắng người cũng đáng yêu như vậy.

Trác Lưu Tinh lập tức, ngăn Phong Vũ Nhi lại, mỉm cười nói:

"Hạo Thiên huynh đệ, nếu ngươi và Mị Nhi là bằng hữu, thì cũng là bằng hữu của chúng ta, chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện."

Triệu hoán sư trẻ tuổi như vậy, tu vi còn là Thiên Dương cảnh cao thủ, bọn họ không thể đắc tội, hơn nữa, tốt hết là nên lôi kéo hắn.

Trác Hi Noãn cũng kiêu căng hất cằm.



"Nè, Phong Mị Nhi, ngươi còn lề mề cái gì, còn không bảo tên đó buông vũ khí xuống !"

Phong Mị Nhi nghe lời này, chỉ rũ mắt, đoan trang nói:

"Hạo Thiên là ân công của ta, chuyện của huynh ấy, ta không quyết định được."

"Ngươi..."

"Noãn Nhi ! Câm miệng !"

Trác Lưu Tinh quay sang mắng Trác Hi Noãn một cái, nàng lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, lùi về phía sau Phong Vũ Nhi. Trác Lưu Tinh lại quay sang nói với Phượng Lâm Thiên và Phong Mị Nhi.

"Hạo Thiên huynh đệ, ngươi..."

"Im đi, ai là huynh đệ của ngươi."

Phượng Lâm Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu âm trầm nói.

Như ta đã nói, giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa."

Gương mặt Trác Lưu Tinh ngưng trọng, trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt, bởi hắn biết kẻ này nói thật, hoàn toàn không phải vui đùa.

Trác Lưu Tinh hướng Phong Vũ Nhi và Trác Hi Noãn truyền âm.

[Ta cản hắn, hai người nhân cơ hội trốn đi.]

Lập tức, trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, linh lực trong cơ thể phun trào mà ra, hướng về phía Phượng Lâm Thiên tấn công.

"Ngũ Lôi Huyền Trảm !"

Phượng Lâm Thiên không hề nhúc nhích, một kích toàn lực của hắn trước mặt Phượng Lâm Thiên, chẳng là cái gì. Phượng Lâm Thiên dùng một tay, đã tiếp được kiếm của Trác Lưu Tinh.

Trác Lưu Tinh trừng mắt, hô lên:

"Không thể nào ! Không thể nào có chuyện này !"

Một kích này hắn dùng toàn lực, dù là Thiên Dương Cảnh cũng phải bị đánh lùi chứ !!

Phượng Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, bàn tay dùng lực, kiếm của hắn bị bóp nát. Đồng thời, Diệt Long Thương của Phượng Lâm Thiên xuyên qua người hắn.

"Ca !!!"

Trác Hi Noãn tuyệt vọng hét lớn. Nhìn Trác Lưu Tinh bị một kích xuyên tim, Trác Hi Noãn cũng không giữ được bình tĩnh nữa, linh lực bạo phát, đẩy Phong Vũ Nhi ra, lao về phía Phượng Lâm Thiên.

"Ta phải giết chết ngươi !"

Phượng Lâm Thiên liếc nàng một cái, một chưởng tung ra, Trác Hi Noãn còn chưa tiếp cận được hắn, đã bị một chưởng đánh bay.

Trác Hi Noãn bị đánh văng, đánh ngã bốn năm gốc cây mới dừng lại. Đan điền bị đánh nát, xương khắp người gần như đều bị chấn nát. Nàng lờ mờ nhìn về phía Phượng Lâm Thiên, miệng hơi mở ra, cũng không biết muốn nói gì, đã nhắm mắt buông tay.

Trác Hi Noãn và Trác Lưu Tinh đều bị giết trong chớp mắt, Phong Vũ Nhi ngồi phịch xuống đất. Nàng biết bản thân trốn không thoát.

Phong Vũ Nhi nhìn đến Phong Mị Nhi, lập tức khóc lóc cầu xin.

"Muội muội, cứu ta, đừng giết ta ! Ta, ta không có giết bọn người kia, ta, ta không khuyên được bọn họ, xin muội, xin hắn tha cho ta đi ! Hức ... hức..."

Phong Mị Nhi nhìn nàng Phong Vũ Nhi có lẽ đã bị dọa sợ đến không còn biết suy nghĩ gì. Nàng có chút dao động, dù sao cũng là tỷ muội.

Nàng do dự, tiếng đến gần Phong Vũ Nhi, nàng hơi mấp môi, lại không nói được lời nào với nàng ta. Phong Mị Nhi thở dài, quay sang Phượng Lâm Thiên đang ném Trác Lưu Tinh ra một bên.



"Hạo Thiên, hay là..."

"Cẩn thận !"

Phong Mị Nhi còn chưa dứt lời, Phượng Lâm Thiên la một tiếng, hắn đã dịch chuyển lại phía sau nàng, một kích xuyên qua cổ họng Phong Vũ Nhi.

Phong Vũ Nhi mở trừng mắt, trên tay còn cầm một thanh chủy thủ. Phong Mị Nhi quay đầu lại, nhìn chủy thủ rơi xuống đất, Phong Vũ Nhi cũng rầm một tiếng ngã xuống, trong lòng trống rỗng.

Tỷ ấy, vừa rồi muốn giết nàng ? Tại sao ? Chúng ta không phải là tỷ muội sao ?

Tại sao vậy ?

Phượng Lâm Thiên khinh thường nhìn nàng ta, quay sang Phong Mị Nhi, nói:

"Nàng làm sao vậy ? Lại dám quay lưng với kẻ địch, muốn tự sát hả !?"

Phong Mị Nhi nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Phượng Lâm Thiên, chỉ là nàng lúc này không rảnh để tâm, chỉ thều thào nói:

"Nàng, là tỷ tỷ của ta..."

Phượng Lâm Thiên nghe lời này, ngẩn ra. Hắn không nghĩ quan hệ của hai người lại tốt như vậy, nhưng vừa rồi... cô ta thực sự muốn giết Mị Nhi, nên hắn mới...

"Hạo Thiên, vì sao là thân nhân, lại tàn sát lẫn nhau như vậy ? Rốt cuộc là vì cái gì ?"

Rõ ràng là người thân, lại cấu xé lẫn nhau.

Phượng Lâm Thiên thở dài, hắn nghiêm túc nói:

"Ta không biết tứ tông tộc kia của nàng thế nào, nhưng gia đình ta không như vậy ! Tuy nhiên, thế giới này chỉ chấp nhận kẻ mạnh, chỉ cần đủ mạnh, nàng liền có thể thay đổi mọi thứ."

Phong Mị Nhi ngẩn ngơ nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt kia nàng phút chốc đã cảm thấy hắn chính là chỗ dựa tốt nhất cho nàng. Phong Mị Nhi bước một bước đến gần hắn, gục mặt vào ngực hắn, òa lên mà khóc.

Nàng khóc hết những vướng mắc trong lòng, khóc hết những uất ức bấy lâu nay, khóc cho thứ tình cảm đã đặt sai chỗ.

_____

Huyết Diễm Kỳ Lân của Phượng Lâm Thiên dần cho Thôn Thiên Ngưu Giác một trận. Bởi vì chêch lệch cấp bậc giữa Linh thú và Ma thú, Thôn Thiên Ngưu Giác hoàn toàn không dám phản kháng. Phượng Lâm Thiên cũng không giết nó, mà tha cho nó một mạng, lấy đi quả Vô Giá Trị. Hắn đưa thi thể của những người chết thảm quay về Thanh Huyền Thành, nhờ người giúp bọn họ an táng.

Con về Phong Mị Nhi, nàng ở lại hỗ trợ hắn ba ngày, thời gian vài ngày ngắn ngủi cả hai cũng đã phải đến lúc chia tay.

"Ta phải quay về, tứ tông tộc hiện tại có lẽ đã truy lùng lí do ba người kia chết. Tu vi của ta cũng khôi phục, ta cần trở về cho bọn họ một lời giải thích. Đợi ta giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ đến tìm huynh."

Phong Mị Nhi đã quyết, Phượng Lâm Thiên cũng không ngăn cản. Hắn gật đầu.

"Được, Mị Nhi, bảo trọng. Phải rồi, tên thật của ta là Phượng Lâm Thiên, Hạo Thiên chỉ là tên gọi bên ngoài. Ta ở Phượng gia ở Đế Đô, sau này nàng có thể đến đó tìm ta !"

Phong Mị Nhi hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu. Nhìn bóng dáng Phượng Lâm Thiên rời đi, lúc này Phong Mị Nhi đột nhiên nhớ lại.

Phượng Lâm Thiên ? Chính là thiên tài trẻ tuổi của Đông Nhạc quốc, Thiên Dương cảnh cao thủ trẻ tuổi nhất đại lục ?

Phong Mị Nhi mỉm cười, nàng vén tóc mai đang rũ xuống lên, cũng xoay người rời đi.

Chẳng trách, cái tên lại quen tai như vậy...

Nàng, vậy mà thực sự gặp được hắn.

Phượng Lâm Thiên, nghe danh đã lâu.